TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 212

Chương 212:

 

Trong tình huống như vậy rồi mà anh còn dám khiêu khích một cách ngông cuồng như vậy, nếu như không phải là anh không có não thì chính là phía sau anh còn có thế lực hùng hậu, Diệp Phi nhìn thế nào cũng thấy không giống với trước đây.

 

Trần Quang Vinh híp mắt lại.

 

“Tiểu tử, mày rất ngông cuồng.”

 

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, ánh mắt của Trần Quang Vinh trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Phi: “Chỉ là, mày có biết bản thân mình đang làm cái gì không?”

 

“Mày có biết hậu quả của việc làm này không?”

 

“Cậu thiếu niên à, tao có trách nhiệm nói cho mày biết, mày đã chọc phải một đại phiền toái rồi.”

 

Ông ta căn bản là không cần hỏi cũng biết Diệp Phi tại sao lại đi đánh người, tính cách và tác phong của thằng con trai nhà mình chẳng lẽ ông ta lại không rõ sao?

 

Nếu như không phải Diệp Phi đang khóng chế con trai ông ta thì ông ta sớm đã ra lệnh chém chết Diệp Phi rồi.

 

“Vậy sao? Phiền toái?”

 

Diệp Phi từ chối cho ý kiến cười một tiếng: “Sao tôi lại không biết mình đã đụng trúng phiền toái nhỉ? Ngược lại là con trai ông, làm ra một đống chuyện mà một con người không nên làm.”

 

“Đả thương người trước mặt bao nhiêu người, khiêu khích pháp luật, có sức ảnh hưởng vô cùng xấu.”

 

Trần Quang Vinh đã chạm tới giới hạn: “Nhẹ thì gục xương trong tù nặng thì xử bắn.”

 

Ông ta một lần nữa nghĩ tới việc xử chết Diệp Phi luôn thế nhưng nổ súng ở quán trà khó tránh tới việc sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa hiện tại ông ta cũng chiếm được thế thượng phong, có thể từ từ mà chơi chết Diệp Phi.

 

“Trước khi ông làm bộ xét xử tôi thì làm phiền ông hãy thẩm tra con trai của ông trước đi.”

 

Diệp Phi vẫn bình tĩnh như trước: *Xem xem hành vi phạm tội của anh ta lớn hay hành vi phạm tội của tôi lớn hơn.”

 

“Ông không có tư cách để quơ chân múa tay.”

 

Sắc mặt của Trần Quang Vinh trầm xuống, sau đó vung tay lên: “Chu Sở dẫn nó đi, dạy dỗ nó làm sao để tôn trọng Trần gia, làm sao để tôn trọng pháp luật.”

 

Trong đội ngũ của ông ngoại trừ một người thân cận nhất đi theo nhiều năm ra thì còn bốn người đàn ông mặc đồng phục.

 

Mệnh lệnh vừa rơi xuống, bốn người đàn ông mặc đồng phục từ phía sau tiến lên phía trước lấy chiếc còng tay lạnh buốt ra muốn bắt Diệp Phi.

 

*Ở trước mặt công chúng ẩu thương người ở trong mắt cậu có còn có pháp luật nữa không vậy?”

 

Một người đàn ông mặt tròn nhìn chằm chằm vào Diệp Phi: “Người đâu, dẫn đi, dám phản kháng thì xử ngay tại chỗ.

 

Diệp Phi cười lạnh, nhìn người đàn ông có khuôn mặt chữ điền hỏi: “Tại sao lại không điều tra rõ sự tình?”

 

“Tôi làm cái gì cũng không đến lượt cậu phải dạy.”

 

“Cậu đả thương người là phạm pháp, tôi thân là người chấp hành phát luật vậy nên còng tay cậu đó cũng là điều đương nhiên, cậu mà dám lằng nhằng nữa là tôi bắn chết cậu đấy.”

 

Người đàn ông mặt tròn đột nhiên nâng cao giọng, ánh mắt trọn tròn, vung cánh tay lên, bàn tay to lớn đánh về phía sau gáy Diệp Phi.

 

Đây là thói quen nghề nghiệp anh ta dùng để đối phó với những kẻ tình nghi, hai trưởng này là để thể hiện uy quyền của mình.

 

“Ting…” Đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông mặt tròn rung lên, là điện thoại của văn phòng cảnh sát gọi tới.

 

Anh ta khẽ nhíu mày thế nhưng đến cuối cùng vẫn nghe điện thoại.

 

Một lát sau trên mặt của tên mặt tròn kia tràn đầy mồ hôi, vội vàng ngăn mấy tên thủ hạ của mình lại, sau đó cung kính nói với Trần Quang Vinh: “Trần tiên sinh, thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi quản không nỗi.”

 

Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Phi, nghĩ là rùng mình, thật không ngờ tới Diệp Phi vậy mà lại là anh em với Dương Kiếm Hùng.

 

“Quản không nỗi?”

 

Sắc mặt của Trần Quang Vinh trầm xuống: “Các cậu chính là những vệ sĩ nhân dân sao lại quản không nổi?”

 

Tên mặt tròn không nói gì thêm, vẻ mặt thể hiện sự áy náy lắc đầu, sau đó dẫn theo bó cấp dưới chuẩn bị rời đi.

 

Diệp Phi lạnh nhạt lên tiếng: “Ai cho phép anh đi?”

 

Tên mặt tròn nheo mát lại nhìn Diệp Phi: “Cậu thanh niên cậu muốn làm gì?”

 

*Nối giáo cho giặc, muốn còng tôi, cho tôi một cái bạt tai, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, cứ như vậy mà nhẹ nhàng đi sao…” Diệp Phi quăng một cái bạt tai qua: “Anh có từng tôn trọng tôi không, có từng tôn trọng pháp luật không?”

 

“Bếp…” Một tiếng giòn tan vang lên, Chu Sở kêu thảm một tiếng ngã xuống, gương mặt sưng đỏ một vùng.

| Tải iWin