Chương 251
Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
“Nói”
“Đây là đơn thuốc tôi tìm được ở chỗ một bác sĩ đông y lớn tuổi, nghe nói tổ tiên vị bác sĩ này là ngự y, thời cổ đại, nếu hoàng đế không muốn phi tần nào mang thai, sẽ dùng đơn thuốc này, cực kì hiệu nghiệm, thế nhưng, trên thế giới này không có cách tránh thai một trăm phần trăm, hơn nữa..”
“Đừng ấp a ấp úng nữa!”
“Đơn thuốc này quả thật ít gây hại cho phụ nữ hơn thuốc tránh thai, nhưng thuốc có ba phần độc, bác sĩ đông y nói, nếu dùng trong thời gian dài, cũng có tổn hại đến sức khỏe phụ nữ, sẽ dẫn đến kinh nguyệt rối loạn, nếu nghiêm trọng, có thể sẽ..”
Doãn Cẩn cũng là nghe bác sĩ đông y già kia nói, bản thân anh ta cũng không hiểu quá rõ, chỉ có thể thuật lại lời vị bác sĩ kia thôi.
“Cậu có thể nói một mạch được không?”
Sự kiên nhãn của Quan Triều Viễn đã đến cực hạn.
“Sẽ dẫn đến vô sinh, đương nhiên, bác sĩ đông y kia nói là dùng thuốc thường xuyên trong thời gian dài mới có khả năng này”
Quan Triều Viễn cũng rất ngạc nhiên.
Từ khi Mục Chỉ Huyên đến lần trước, nhắc anh nhớ phải dùng biện pháp tránh thai, anh đã tìm kiếm rất nhiều biện pháp tránh thai.
Trước mắt, trên thế giới này không có biện pháp tránh thai một trăm phần trăm, cách có hiệu quả nhất chính là dùng bαo ©αo sυ, nhưng anh đã đồng ý với Tô Lam sẽ không dùng biện pháp tránh thai.
Về con cái, anh không có quá nhiều tình cảm, nếu anh là một con người bình thường, Tô Lam muốn có con, theo ý cô là được.
Thế nhưng, anh là một thể kết hợp giữa ma cà rồng và con người, bản thân vốn đã là một bi kịch.
Tuyệt đối anh không thể tạo ra thêm một bi kịch khác nữa.
Thuốc này nhất định phải dùng.
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là giảm cơ hội thân mật với Tô Lam, khiến số lần cô dùng thuốc ít đi.
“Cậu mang số thuốc này giao cho người giúp việc ở khu Rainbow, nói cho cô ta cách dùng, nhớ kỹ, phải dặn cô ta, nhất định không được nói cho bất kì ai, nhất là phu nhân”
“Vâng, tôi lập tức đi làm”
“Ngoài ra, cậu gửi bệnh án của Tô Kiêm Mặc cho các chuyên gia và bệnh viện hàng đầu trên khắp thế giới, hỏi xem có cách nào tốt không, cho dù là thuốc giúp kéo dài tuổi thọ cũng được”
Nếu không thể cho cô một đứa con, vậy chỉ có thể dùng cách khác bù đắp cho cô.
Nếu Tô Kiêm Mặc có thể sống tiếp, có lẽ sự trông mong về đứa nhỏ của Tô Lam sẽ giảm đi một chút.
Hơn nữa, đến lúc đó, nói không chừng phong ấn của anh được giải, sẽ có thể cùng Tô Lam sinh con.
“Vâng, chủ tịch”
“Ra ngoài đi”
Diêm Thành Sau khi Tô Lam về đến khách sạn của đoàn phim, Mục Nhiễm Tranh liền tìm đến, tối hôm đó, sau khi Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam đi, Mục Nhiễm Tranh sững sờ đến mức một tin nhắn cũng không dám gửi.
“Lam, cô và chú tôi sao rồi?”
Tô Lam lườm anh.
“Có phải anh gọi tôi là thím sẽ hợp lí hơn không?”