Chương 270
Quan Triều Viễn nhếch khóe miệng cười: “Tôi vừa về đã đi tắm rồi”
Tô Lam đau khổ nhắm mát lại, xem ra không trốn được.
“Tôi không biết…”
“Không sao, tôi dạy cô” Quan Triều Viễn ngoắc tay về phía Tô Lam: “Lại đây”
Tô Lam chỉ đành đánh liều đi tới, mặc dù số lần hai người làʍ t̠ìиɦ cũng không ít, thế nhưng cô vẫn căng thẳng!
Đi tới đứng trước mặt Quan Triều Viễn.
“Cởi đồ của tôi trước”
Tô Lam nghĩ, vẫn nên cởi từng cúc áo của Quan Triều Viễn, nhưng vị này đúng thật là ông lớn!
Khi cởi đồ, vậy mà không hề động đậy, hoàn toàn để cô cứng rắn lột đồ xuống.
“Bên dưới không cởi sao?”
Tô Lam hít hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn nửa người dưới của Quan Triều Viễn, lập tức quay đầu đi, mặt đỏ tía tai.
“Tự anh cởi có được không?”
“Hả? Nói lại lần nữa xem” Quan Triều Viễn đúng là ông lớn mà.
Trong lòng Tô Lam mắng Quan Triều Viễn từ đầu đến chân một lượt, cởi thắt lưng của anh ra, kéo quần anh xuống.
“Còn nữa”
Còn sót lại chiếc qυầи ɭóŧ…
Tay của Tô Lam vừa chạm vào eo của Quan Triều Viễn.
“Cởi của cô đi”
Tô Lam như trút được gánh nặng, quay người lại cởi đồ của mình.
Một chiếc, lại một chiếc.
Động tác của cô thật sự chậm như cảnh quay chậm phim điện ảnh.
Quan Triều Viễn đi tới, dùng tay xé ra, “soạt” một tiếng.
“Anh lại xé đồ của tôi! Anh có biết anh xé hỏng bao nhiêu quần áo của tôi rồi không? Anh đền cho tôi!”
Vốn cô đã nghèo, tiền tiêu vào quần áo trong khoảng.
thời gian này đã vượt kế hoạch cực kì nhiều!
Quan Triều Viễn thuận thế ôm lấy Tô Lam từ phía sau.
“Mua đồ mới cho cô”
Ngày hôm sau Quan Triều Viễn nửa nằm nửa ngồi trên giường, lộ ra nửa thân trên trần tụi, cơ bắp vẫn săn chắc như cũ, nhìn người nào đó đang ngủ rất say bên cạnh, khỏe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười xán lạn.
Đêm qua, có thể gọi là hoàn mĩ.
Dưới sự hướng dẫn của anh, cô nhóc ngại ngùng, nhưng chính dáng vẻ ngại ngùng đó thật sự khiến đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được.
Đêm qua, anh hết sức thỏa mãn.
Anh cúi người xuống, khẽ xoa đầu Tô Lam, Tô Lam âm ừ một tiếng, xoay người lại, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh.