TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 369

Chương 369:

 

Đường Kỳ Kỳ lau nước mắt, cười áy náy nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên gọi anh đến đây và cũng không nên để anh ở lại trong đó”

 

Sau khi ra ngoài cô ấy đã vội vàng lấy điện thoại ra tìm người giúp nhưng quanh đây chẳng có ai giúp đỡ được họ, gọi đến đồn cảnh sát thì đường dây đang bận.

 

“Em cũng không biết chúng ta sẽ gặp phải đám người đó mà” Diệp Phi an ủi cô gái nhỏ: “Còn việc em để tôi lại trong đó thì tôi đã bảo em ra ngoài tìm người cứu đấy thôi. Vả lại một cô gái nhỏ như em có ở lại đó cũng chẳng giúp gì được cho tôi cả. Thôi được rồi, đừng áy náy làm gì nữa, mọi người không sao là được rồi mà”

 

Anh giơ tay lên lau giọt nước mắt vừa lăn xuống trên mặt Đường Kỳ Kỳ.

 

Đường Kỳ Kỳ khóc nức nở nói: “Xin lỗi anh rể, tôi không †ìm được người nào cứu anh cả, bọn họ không chịu nghe lời tôi nói còn đường dây nóng của đồn cảnh sát thì cứ bận mãi…”

 

“Diệp Phi, anh phải cảm ơn anh Quân khi được bình an quay trở ra thế này đấy” Bấy giờ, Tưởng Đình Đình lạnh mặt đi tới ôm chầm lấy Đường Kỳ Kỳ chuẩn bị nổi cáu lại: “Nếu lần này không có anh Quân gọi điện thoại cứu nguy đúng lúc thì chẳng những anh phải mất nửa cái mạng ở đây mà chúng tôi cũng phải gặp xui xẻo cùng với anh. Tên khốn như anh thích thể hiện thì cứ chết một mình đi, làm liên lụy đến Kỳ Kỳ của chúng tôi làm gì?”

 

“Anh tưởng là mình ghê gớm lắm hả? Lại còn dám tát Đỗ Thanh Đế ba cái trước mặt tất cả mọi người nữa chứ”

 

“Tôi nói cho anh biết, anh phải cảm ơn anh Quân vì anh ấy đã tìm người khuyên nhủ Đỗ Thanh Đế, nếu không chúng tôi mà xảy ra chuyện gì thì anh chết chắc.”

 

Trương Phỉ Phỉ và Tôn Yên Nhiên cũng chạy tới lên mặt với Diệp Phi.

 

Hồng Quân đứng đó khoanh tay nhìn Diệp Phi với ánh mắt lạnh lẽo, trông có vẻ bệ vệ và khinh người lắm.

 

Hồng Quân cứu giúp ư?

 

Diệp Phi thoáng ngẩn ngơ rồi chợt nở nụ cười, anh chưa thấy người nào mặt dày vô sỉ thế này bao giờ.

 

Nhưng ngẫm lại pha chém gió thành bão của Hồng Quân trong quán bar thì chắc đây là phong cách sống của con người này rồi, anh sẽ kéo gã giám đốc bộ phận quan hệ xã hội này vào sổ đen.

 

“Đình Đình, Yên Nhiên, tại sao hai cậu lại nói thế? Khi đó anh rể tớ chỉ muốn bảo vệ chúng ta thôi mà” Đường Kỳ Kỳ vội vàng đứng ra giảng hòa: Nếu khi đó anh ấy không đứng ra thì cả đám chúng ta đều gặp phải chuyện xui xẻo. Vấn đề là đám người đó quá khốn nạn. Nhưng mà Diệp Phi này, hôm nay chúng ta phải nói lời cảm ơn anh Quân đàng hoàng vì nhờ có anh ấy tìm bạn giúp đỡ rồi còn bỏ ra một số tiền thì Đỗ Thanh Đế mới chịu bỏ qua cho chúng ta được an toàn thế này”

 

Đường Kỳ Kỳ nhìn Hồng Quân với ánh mắt biết ơn.

 

Người đàn ông cao lớn đó đẩy bọn Hồng Quân ra ngoài rồi thôi, không hề tịch thu điện thoại trong tay họ nên ai cũng lấy điện thoại ra gọi tìm người tới cứu.

 

Hồng Quân gọi liên tục mười mấy cuộc điện thoại, đã thế còn phải ra giá liên tục từ một trăm ngàn, lên năm trăm ngàn rồi là một triệu để đổi lấy sự giúp đỡ.

 

Khi Hồng Quân kết thúc cuộc điện thoại thứ mười lăm thì bộ đàm của đám người kia rung lên, sau đó tất cả đều biến mất và trả cho họ sự tự do.

 

Đường Kỳ Kỳ biết mình chẳng làm nên nổi trò trống gì, giống hệt bọn Tôn Yên Nhiên nên ai cũng đinh ninh, chắc mẩm là công lao của Hồng Quân.

 

Hồng Quân cũng rống hỏng nói gã ta mất cả triệu đồng để đẹp yên vụ này.

 

Diệp Phi cười nhìn Hồng Quân: “Anh Quân giúp đỡ cơ à?”

 

Đường Kỳ Kỳ bổ sung thêm: “Anh Quân, ngày mai tôi sẽ chuyển cho anh số tiền đó”

 

“Chút tiền đút lót nhờ vả thôi, không cần phải tính toán chi li thế, mọi người không sao là tốt rồi” Hồng Quân vung tay lên như thể mình là đấng cứu thế: “Cậu Thanh Đế quả là một nhân vật khó chơi, bạn bè tôi phải mất rất nhiều công sức mới dẹp vụ này xuống được. Tuy Diệp Phi là người xé chuyện bé ra to nhưng nể mặt Kỳ Kỳ ở đây, tao sẽ không so đo cái đó. Em cũng không cần phải chuyển cho tôi số tiền đó. Bảo em trả tiền thì chắc nghèo rớt mồng tơi như em bây giờ chả đào đâu ra được. Có điều sau này mày làm người phải biết điều, nếu cứ xốc nổi thế này thì bản thân mình chết thì cũng được thôi, đừng làm liên lụy đến người khác”

 

Gã ta đanh mặt lại dạy đời Diệp Phi.

 

“Cảm ơn anh Quân.” Đường Kỳ Kỳ nở nụ cười: “Anh cứ yên tâm, món nợ ân tình lần này tôi nhất định sẽ trả. Tôi không thể để anh tốn từng đó tiền được, mai tôi sẽ chuyển số tiền đó cho anh” Trong tay cô có khoảng tám trăm ngàn tiền để dành riêng, về nhà tìm bố mẹ và Đường Nhược Tuyết mượn thêm một ít nữa thì vẫn đủ một triệu.

 

“Tuy chuyện này do Lý Đan khởi đầu nhưng tôi là người gọi anh rể tới, tôi phải là người bỏ ra số tiền đó. Anh Quân đừng từ chối làm gì, để anh trả lòng tôi không yên.” Đường Kỳ Kỳ không muốn có quan hệ thân thiết gì với Hồng Quân nên chẳng muốn mắc nợ gã ta làm gì.

 

Diệp Phi cười nhạt không thèm chen miệng vào, anh muốn xem đến phút cuối cùng Hồng Quân sẽ bày ra bao nhiêu bộ mặt thật.

 

“Được, nếu Kỳ Kỳ đã kiên quyết thế thì tôi sẽ nhận số tiền đó. Hồng Quân già đò bất đắc dĩ, sau đó nhìn chăm chằm Diệp Phi, hừ nói: “Ranh con, mày may mắn lắm mới có được cô em vợ như Kỳ Kỳ đấy nhé.”

 

Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Ông có chắc chắn mình sẽ nhận tiền của Kỳ Kỳ không?”

 

Giọng Hồng Quân trầm hẳn xuống: “Chính Kỳ Kỳ cứ ép buộc đưa cho tao, bộ mày không nghe thấy tao vừa mới bảo mình không cần hả?”

| Tải iWin