Chương 320
Về tình thân, có cảnh người mẹ nɠɵạı ŧìиɧ bị người ta phát hiện, vì thế treo cổ tự vẫn, cảnh này cực kì khó.
Còn về tình yêu, nụ hôn đầu cũng như đêm đầu tiên của thiếu nữ mười bảy tuổi, cũng đòi hỏi khả năng diễn xuất rất cao.
Mặc dù bộ phim này nhìn có vẻ không có nhiều cảnh lớn, thế nhưng, có rất nhiều chỉ tiết nhỏ.
Có lẽ, một diễn viên diễn cảnh lớn có thể xử lý các chi tiết nhỏ mới là thử thách thật sự cho năng lực của một diễn viên.
Diễn tốt, đương nhiên sẽ nhận được vô số lời khen.
Diễn không tốt, đó thật sự là tự đập bát cơm của mình.
Vì thế, Từ Tinh Như cảm thấy hiện giờ Tô Lam không phù hợp để nhận phim như này, dù sao nền tảng người hâm mộ của cô chưa vững tới mức có thể chiến đấu vì cô.
Cuối cùng Tô Lam cũng hiểu, vì sao kịch bản phim hay thế này mà đạo diễn Nghiêm Kha mãi vẫn chưa quay.
Chọn diễn viên quả thật là một vấn đề khó.
Nhưng Tô Lam vẫn gọi điện cho Nghiêm Kha.
Chiếc điện thoại này là Quan Triều Viễn đưa cho cô, cô cũng không biết nhãn hiệu, cứ dùng như vậy, chẳng qua, điện thoại này lại dùng rất tốt, cũng không biết Quan Triều Viễn dùng cách gì, tất cả dữ liệu trên chiếc điện thoại cũ của cô đều được chuyển sang điện thoại này.
Điện thoại rất nhanh liền được kết nối.
“Đạo diễn Nghiêm, tôi là Tô Lam”
“À, là Lam à, tôi chờ điện thoại của cô mấy ngày rồi!”
“Đạo diễn Nghiêm, là như này, tôi đã xem kịch bản của ông rồi, cá nhân tôi rất thích, cũng cảm thấy diễn xuất đồi hỏi rất cao…”
Đối phương cứ trầm mặc.
“Thế nhưng, tôi cảm thấy tôi vẫn có thể thử thách một chút, ông thấy thế nào?”
“Trời ơi, Lam à, cô lấy hơi lâu như vậy, dọa tôi sợ chết khϊếp! Người trẻ tuổi ý, nên dũng cảm thử thách bản thân! Lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô chính là Lâm Sênh mà tôi tìm!”
“Thế nhưng, đạo diễn Nghiêm, mấy ngày trước khi quay phim, tôi có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị treo chân, sợ là…”
“Không sao, năm năm tôi còn chờ được, huống chi mấy ngày này, cô cứ dưỡng thương cho tối nghiên cứu kịch bản cẩn thận, có vấn đề gì có thể gọi điện bàn bạc với tôi, bộ phim điện ảnh này tôi tìm kiếm nhà tài trợ trước.”
“Được, vậy cảm ơn ông, đạo diễn Nghiêm”
“Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng, bằng không, bộ phim này của tôi không biết đến tận lúc tôi chết có quay được không nữa”
Ngắt máy, Tô Lam hơi kích động.