*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 426
Trái tim được một dòng nhiệt ấm áp bao trùm.
Thế nhưng, chuyện anh đối xử tốt với cô vẫn chưa dừng ở đó.
Buổi chiều, có một bác sĩ trung y đến phòng bệnh, bắt mạch cho Tô Lam, khám vết thương ở chân cô.
“Ôn phu nhân, chân này của cô có tật cũ, sau này nhớ là đừng dùng sức quá, bảng không sau này thật sự sẽ để lại tật cả đời, tôi kê cho cô một đơn thuốc, mỗi tối, nếu cô có thời gian thì đun thuốc ngâm chân, ngoài ra, nếu ngày trời âm u mưa gió mà cảm thấy cực kỳ đau thì đắp chỗ thuốc này sẽ đỡ hơn một chút.”
“Ồ, vâng, cảm ơn”
Bác sĩ trung y nhắc nhở những điều cần chú ý khi đun thuốc và cả vấn đề khi ngâm chân, để lại ít thuốc bôi rồi rời đi.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, cô cũng chỉ nhắc với anh một lần, chuyện bản thân cô từng vì vết thương ở chân mà không thể đi Mỹ tham gia thi đấu tranh giải.
Không ngờ anh lại nhớ, còn tự mình mời bác sĩ đến khám cho cô.
Người đàn ông này, không lẽ thay da đổi thịt rồi sao?
Tô Lam bỗng cảm thấy trong lòng chị xót, trước giờ chưa từng có ai như cô thế này…
Nhân lúc Tô Lam nghỉ trưa, ộ đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, vì tình trạng đã ổn định, Tô Kiêm Mặc đã có thể chuyển từ phòng điều trị tích cực sang phòng hồi sức.
Châu Lễ Thành và Quan Triều Viễn ở bên ngoài phòng bệnh.
Nhìn Châu Lễ Thành có vẻ cực kỳ vui vẻ.
“Chủ tịch Quan, các chỉ số sinh lý của Tô Kiêm Mặc đều cực kỳ tốt! Thật sự là quá thần kỳ”
Cậu đã đề nghị ra ngoài thăm Tô Lam vài lần, nhưng luôn bị Châu Lễ Thành ngăn lại.
Cả nhà vào trang nguồn Truyen 1 .one để đọc đủ nội dung nhé!
“Cô ấy không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
“Vậy anh cho em đi thăm chị em, bọn họ đều ngăn không cho em đi”
Quan Triều Viễn ngồi xuống bên giường.
“Hiện giờ em cứ thế này đi thăm chị em, không phải là khiến cô ấy mất công lo lảng sao? Mặc dù Tô Lam không có chuyện gì nhưng cũng cần yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, ngoan ngoãn nghe lời, ở đây dưỡng bệnh, chờ tới khi viện trưởng Châu nói em có thể xuất viện, em thay quần áo rồi tới thăm chị em cũng không muộn, đến lúc đó coi như em chưa từng đến bệnh viện.”