Chương 771
Kết quả anh gặp Tiêu Mạch Nhiên trong toilet.
Lúc ở trong núi, trong mắt anh chỉ có Tô Lam, không hề để ý xung quanh có ai.
Tiêu Mạch Nhiên đi cũng chuyến bay với họ.
Gặp nhau thế này có hơi gượng gạo.
Gặp nhau trong hoàn cảnh thế này khiến cả hai không biết nên nói gì.
“A Viễn, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tiêu Mạch Nhiên lên tiếng trước.
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Mạch Nhiên nhìn xung quanh không có ai thì sáp đến gần Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn hơi né tránh theo bản năng.
Điều này ít nhiều cũng khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cuối cùng Tiêu Mạch Nhiên chỉ đành lấy điện thoại ra, viết những lời mình muốn nói vào mục ghi chú.
“Hình như Tô Lam nghi ngờ thân phận của anh.”
Tiêu Mạch Nhiên đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn xem, Quan Triều Viễn xem xong thì bỗng cau mày.
Thực ra buổi sáng sau ngày mười lăm tháng giêng vừa rồi, Tô Lam đã sờ vào cơ thể anh, còn lắng nghe cả nhịp tim của anh.
Lúc này Quan Triều Viễn cũng ngờ vực, có phải Tô Lam đang xác minh điều gì hay không?
“Không thể nào.” Quan Triều Viễn thấp giọng nói.
“Là chính tai em nghe thấy Tô Lam gọi điện thoại nói chuyện với một người lạ, em chỉ có thể nghe những lời Tô Lam nói, còn đối phương nói gì thì em không nghe thấy, em nghe Tô Lam nhắc đến ba chữ này.”
Tất nhiên Quan Triều Viễn hiểu ba chữ này chính là ‘ma cà rồng’.
Nhưng tai vách mạch rừng, Tiêu Mạch Nhiên không tiện nói ra mấy chữ này.
Quan Triều Viễn im lặng suy nghĩ.
“Em còn nghe thấy Tô Lam nói lược gì đấy, vì em cũng nghe không rõ lắm nên chỉ nhắc nhở anh thôi.”
Nghe thấy lược? Quan Triều Viễn sửng sốt.
Lúc này anh mới nhớ ra, Tô Lam từng nhận được một chiếc lược. Nếu anh đoán không nhầm thì chiếc lược đó được làm từ răng sói.
Lần trước anh đã bị chiếc lược này làm bị thương.
Lẽ nào người ở đầu kia điện thoại muốn dùng chiếc lược này để Tô Lam thăm dò thân phận của mình?
Nhắc đến lược, tất nhiên Quan Triều Viễn cũng biết, có lẽ người đó chính là Giản Ngọc.
Nếu là vậy thì tất cả đều có lý.
Lần trước anh với Giản Ngọc đánh nhau, Giản Ngọc đã dùng dao găm gϊếŧ anh, có lẽ là anh ta thấy vết máu màu xanh trên dao găm nên mới nghi ngờ anh.
Cho đến bây giờ Quan Triều Viễn vẫn nghĩ không ra, tại sao một con dao găm bình thường có thể làm anh bị thương.
“A Viễn, không phải em muốn chia rẽ quan hệ giữa anh với Tô Lam, em chỉ muốn nói những gì em biết cho anh thôi. Nếu anh vẫn chưa sẵn sàng nói thân phận của mình cho Tô Lam thì anh phải đề phòng.”