Chương 903
Người đó lập tức đi về phía trước.
Ba người đi theo sau.
Có hai chiếc xe sang trọng đang đậu ở đây, tất cả đều là Rolls Royce, rất giống phong cách của Quan Triều Viễn.
Người kia mở cửa xe ra.
“Mời mợ chủ lên xe!”
Từ Phóng giơ một tay ra ngăn trước mặt Tô Lam.
“Mợ chủ chờ một chút.”
Nói xong, Từ Phóng đi một vòng quanh hai chiếc xe.
Biển số của xe thuộc Tập đoàn Dark Reign đều thống nhất có chữ “O”, đây là điều có một không hai ở Thành phố Z.
Quả thực hai chiếc xe này cũng có chữ “O”.
Từ Phóng đi vòng trở về.
“Mợ chủ, không sao rồi, mợ có thể lên xe.”
Tô Lam gật đầu rồi lên xe.
Khi Lục Uy Nhiên đang chuẩn bị lên xe ngồi chung thì bị người kia chặn lại.
“Hai người ngồi xe sau đi, sếp Quannóng lòng muốn gặp mợ chủ nên đã chuẩn bị hai chiếc xe. Một chiếc đưa mợ chủ về nhà ngay lập tức, còn chiếc khác đưa hai người về nhà.”
Tô Lam mở cửa sổ ra, “Hai người về nhà sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Điều này cũng phù hợp với tính cách của Tô Lam, mỗi lần về Tô Lam bảo người khác phái người đưa hai người họ về nhà.
Vì vậy Quan Triều Viễn cũng đã nhớ kỹ.
Từ Phóng mỉm cười, sếp Quanthật sự càng ngày càng chiều mợ chủ rồi.
Lục Uy Nhiên liếc nhìn người lái xe này, sau đó cùng Từ Phóng lên chiếc xe khác.
“Mợ chủ, chuyến đi này mợ đã vất vả rồi, mợ uống cốc trà sữa trước đi.”
Lái xe đưa cho Tô Lam một cốc trà sữa nóng hổi.
“Nếu mợ đói bụng thì bên này còn có đồ ngọt, nhưng sếp Quannói đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ ở nhà, về nhà không cần phải ăn nữa.”
Tô Lam cầm cốc trà sữa và khẽ mỉm cười.
“Người đàn ông này đúng là càng ngày càng săn sóc.”
“Đúng vậy, sếp Quanngày càng yêu mợ chủ hơn, mợ chủ ngồi vững nhé, tôi xuất phát đây.”
Hai chiếc xe nhanh chóng tách ra, mỗi xe đi một ngả.
Một chiếc xe khác đưa Từ Phóng và Lục Uy Nhiên về nhà.
Sân bay cách khu Rainbow khá xa, hơn nữa bây giờ đã hơn mười giờ rồi.
Tô Lam ngáp một cái, mấy ngày nay cô luôn quay phim nên cảm thấy rất mệt, để khi về có tinh thần và sức lực đối phó với Quan Triều Viễn nên cô quyết định ngủ một giấc.
“Khi nào đến thì anh gọi tôi, tôi ngủ một giấc trước đã.”
“Vâng thưa mợ, phải một tiếng nữa mới về đến nhà, mợ ngủ đi.”
Tô Lam cầm một chiếc áo rồi đắp lên người, sau đó ngủ thϊếp đi.