Chương 953
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, sao lại có cảm giác như hai người giao tiếp với nhau tốn sức thế nhỉ?
Cô nảy ra ý tưởng, ôm mặt Quan Triều Viễn rồi hôn anh.
Tất nhiên Quan Triều Viễn rất thích được hôn, cũng hiếm khi Tô Lam chủ động.
Sau đó nụ hôn dần sâu hơn, hơi thở của Quan Triều Viễn bắt đầu trở nên gấp gáp.
Nhưng lúc Tô Lam cho rằng chuyện này có thể trôi qua như vậy thì Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại.
“Bây giờ anh không thể chạm vào em, như vậy em sẽ càng giận hơn.”
Vẻ mặt Tô Lam đau khổ.
“Anh gϊếŧ em đi!”
“Tại sao anh phải gϊếŧ em?”
“Anh giày vò em thế này còn khó chịu hơn là gϊếŧ em!”
“Anh đâu có giày vò em?”
“Thế này là đang giày vò em! Em hỏi anh một câu, làm hay không làm?”
Tô Lam tức giận gào lên.
Quan Triều Viễn sững sờ.
“Nếu bây giờ làm thì em không giận nữa?”
“Đúng!”
Tô Lam hạ quyết tâm, chỉ cần Quan Triều Viễn không xoắn xuýt chuyện có phải cô đang giận hay không nữa thì thế nào cũng được.
“Làm!” Quan Triều Viễn rất thành thạo lột sạch quần áo của mình rồi hôn Tô Lam.
Lâu rồi không làm, du͙© vọиɠ trong cơ thể anh đã lên đến đỉnh điểm từ sớm rồi.
Bây giờ Tô Lam châm lửa thì càng không thể dập tắt được.
Chỉ là trong quá trình…
“Tô Lam, em không giận anh nữa đúng không?”
“Tô Lam, em thật sự không hiểu lầm à?”
…
Đúng là cụt cả hứng mà!
Quan Triều Viễn nói, Tô Lam không nhìn được che miệng của anh lại.
“Tô Lam, anh nhớ em lắm.”
“Nhớ bao nhiêu?”
“Rất rất nhớ, nhớ muốn chết luôn ấy!”
“Em cũng thế…”
Mưa ngớt mây tan.
Tô Lam say giấc trong lòng Quan Triều Viễn.
Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên, nhẹ nhàng hôn lên miệng Tô Lam.
Đột nhiên nhớ đến những lời mình đã nói.
Anh từng nói muốn cho Tô Lam biết thân phận của mình.