Chương 1051
Mặt trăng càng lúc càng lên cao, sức mạnh trong cơ thể Quan Triều Viễn ngày càng lớn, khát vọng uống máu người của anh cũng càng mạnh.
“Tô Lam, đừng chần chừ nữa, nếu còn chần chừ nữa là cả ba chúng ta đều sẽ chết!” Hoắc Vũ Long lại hét lên với Tô Lam.
Tô Lam nhìn chiếc răng sói trước mặt, cô nắm chặt nó bằng tay phải, sau đó giơ lên.
Có lẽ, mọi chuyện nên kết thúc rồi.
Nhìn Tô Lam, ánh sáng trong mắt Quan Triều Viễn bỗng chốc tối đi.
Người phụ nữ anh yêu sâu đậm muốn gϊếŧ anh, tại sao một chút sức để phản kháng anh cũng không có?
Có lẽ anh đang đánh cược, hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện ở khoảnh khắc cuối cùng.
Hoặc có thể là trái tim đang mong được chết.
Trong mắt Tô Lam ầng ậc nước, đột nhiên cô giơ răng sói lên, không đâm vào tim Quan Triều Viễn nhưng lại nhắm vào cổ họng của mình.
“Để anh ấy đi!” Giọng Tô Lam vô cùng bình tĩnh.
Ba người đàn ông đều sửng sốt.
Quan Triều Viễn kinh ngạc đến nỗi không thốt ra lời nào.
“Tô Lam, cháu điên rồi sao? Cậu ta là ma cà rồng!” Hoặc Vũ Long hoàn toàn không ngờ cháu gái của mình lại cố chấp như vậy.
“Cháu bảo hai người thả anh ấy đi!”
Giọng Tô Lam hơi run rẩy, nhưng có thể nghe thấy cô đang cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tô Lam! Cháu ngu muội quá!” Hoắc Vũ Long cố gắng thuyết phục Tô Lam.
Trong lúc họ đang hoảng loạn, ánh trăng chiếu lên người Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn cố gắng giãy giụa để thoát khỏi Giản Ngọc, cơn khát trong cổ họng khiến anh cắn vào cánh tay Hoắc Vũ Long một cái.
“A…” Tiếng hét thảm thiết vang vọng bên bờ biển.
“Đừng mà!” Tô Lam la lên.
Máu tươi của loài người chảy trong cổ họng Quan Triều Viễn, mùi máu tanh cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính trong cơ thể anh.
Đêm trăng tròn, một khi anh nếm máu tươi của loài người thì sẽ không khống chế được nữa mà sẽ hút cho đến cạn mới thôi.
Nhưng khoảnh khắc đó anh đã dừng lại, đá Hoắc Vũ Long ra rồi chạy nhanh về phía xe của mình.
Tô Lam nhìn Hoắc Vũ Long rồi nhanh chóng đuổi theo Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn ngồi vào xe chuẩn bị lái đi, anh muốn rời khỏi đây.
Lúc xe chuẩn bị khởi động, Tô Lam đã ngồi vào ghế phụ lái.
Khoảnh khắc đó, hai người nhìn thẳng vào nhau nhưng lại không biết nên nói gì.
Quan Triều Viễn nhanh chóng quay đầu lại, hơi thở của anh đã bắt đầu trở nên gấp gáp, mùi máu trên người Tô Lam thu hút anh.
Anh giẫm chân ga, xe lao ra ngoài.
Trên đường, hai người không ai nói gì.
Quan Triều Viễn lau sạch máu trên miệng, anh không muốn mình hiện hình trước mặt Tô Lam.