Chương 1054
“Có gì để nói? Chẳng phải em đã biết rồi sao? Đã biết rồi còn không mau cút đi, không sợ tôi ăn em, uống máu của em à?”
Giây phút đó vẻ mặt Quan Triều Viễn dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.
“Anh cứ phải thế này sao?”
“Không thì thế nào? Đối xử với em như trước đây sao? Em cảm thấy có thể không? Dù sao thì tôi cũng chơi chán rồi, chẳng có gì thú vị, bị em phát hiện cũng tốt, tôi có thể tìm một mục tiêu tiếp theo rồi.”
Tô Lam chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.
“Được, Quan Triều Viễn, anh đã nói vậy thì em cũng chẳng còn gì để nói nữa.”
Tô Lam nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Quan Triều Viễn luôn nhìn theo cô, cho đến khi cô chạy ra khỏi biệt thự.
Cuối cùng ánh sáng trong mắt anh tối đi, hai hàng nước mắt chầm chậm chảy ra khỏi khóe mắt anh.
Anh đưa tay lên sờ mặt rồi lại nhìn tay mình.
Không ngờ anh lại chảy nước mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.
Sau khi Tô Lam đi, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Quan Triều Viễn xuống lầu.
Vương Vĩ không ngờ Tô Lam sẽ dậy sớm như vậy, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy Quan Triều Viễn xuống, ông ấy vội đi tới.
“Cậu chủ, mợ chủ đúng là chịu khó, sớm vậy đã dậy nấu bữa sáng cho cậu rồi, ôi mợ chủ đâu? Mợ ấy không ăn sáng với cậu sao?”
Quan Triều Viễn phớt lờ Vương Vĩ, anh đi thẳng vào phòng ăn, trên bàn đã để sẵn bữa sáng Tô Lam nấu.
Anh ngồi xuống, những món này anh đã vô cùng quen thuộc rồi, nhưng giờ phút này anh lại không nỡ ăn dù chỉ một miếng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Doãn Cẩn gọi đến.
“Sếp Quan, hôm qua điện thoại của tôi bị hack, hình như là gửi tin nhắn cho mợ chủ, mợ ấy vẫn ổn chứ?”
Quan Triều Viễn dứt khoát cúp điện thoại.
Thực ra Giản Ngọc và Hoắc Vũ Long biết, với năng lực của hai người họ thì rất khó để gϊếŧ được anh vào đêm trăng tròn.
Cho nên mục đích thật sự của họ là khiến anh mắc câu, để Tô Lam biết được thân phận thật sự của anh thôi.
Điều anh bất ngờ là tại sao Giản Ngọc lại hiểu anh như vậy, giống như nửa kia của anh vậy.
Tô Lam về đến khu Rainbow, dì Phương là Lê Hoa thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô thì không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Lam về thẳng phòng ngủ, cô nằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi.
Tại sao thế giới này lại tàn nhẫn với cô như thế? Khó khăn lắm cô mới yêu một người đàn ông, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại yên ổn sống hết cuộc đời này, nhưng người đàn ông đó lại không cùng loài với cô.
Đột nhiên Tô Lam nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi cho Giản Ngọc.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Anh Ngọc, cậu thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, bị Quan Triều Viễn hút máu, vết thương không lớn, giờ đã băng bó xong rồi.” Giản Ngọc thành thật trả lời.
“Vậy thì tốt.”