Chương 1183
“Em biết là anh mà! Có phải chính anh trù tính không? Từ ngày đầu tiên bước vào Tập đoàn Dark Reign, anh đã bắt đầu âm mưu của mình rồi! Có phải anh gϊếŧ anh ấy không?”
Tô Lam xông đến trước mặt Giản Ngọc: “Nhất định là anh gϊếŧ anh ấy đúng không? Anh trả lời đi!”
“Không phải!”
“Không phải anh thì còn có thể là ai! Anh làm thế chẳng phải để lấy được em à? Để lấy em anh không tiếc bất cứ giá nào, cho nên anh gϊếŧ anh ấy! Nhất định là vậy! Anh muốn em quên anh ấy, cho nên anh mới xóa luôn cả lịch sử trò chuyện!”
Tô Lam vừa khóc vừa siết chặt cổ áo của Giản Ngọc.
“Tô Lam, em thật sự cảm thấy anh là một người vô tình vô nghĩa như vậy ư?”
Nhưng dường như Tô Lam không nghe thấy Giản Ngọc nói gì.
“Không phải anh muốn có được em sao, anh muốn ngủ với em đúng không? Được, anh đến đây, em cho anh! Nhưng anh phải trả anh ấy lại cho em, anh trả anh ấy lại cho em được không hả?”
Nói rồi Tô Lam buông cổ áo của Giản Ngọc ra, bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.
“Bây giờ em cho anh luôn, anh muốn ngủ thế nào thì ngủ, nhưng em xin anh trả anh ấy lại cho em!”
Giản Ngọc lập tức cầm tay Tô Lam ngăn cô cởϊ qυầи áo tiếp.
“Tô Lam!” Giản Ngọc gào lên rồi bế Tô Lam ném lên giường và đắp chăn cho cô.
“Em ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh táo lại sẽ không sao nữa.”
“Ngày mai tỉnh lại anh ấy sẽ về chứ?”
Giọng Giản Ngọc nghèn nghẹn: “Phải, bây giờ em ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai anh ta sẽ trở về.”
“Được, em ngủ ngay đây.” Tô Lam lại rất nghe lời, lập tức nhắm mắt lại.
Giản Ngọc không ngờ lời nói của mình lại có tác dụng đến vậy, nhưng có thể khiến cô ổn định lại, ngủ một giấc thật ngon cũng đáng.
Chỉ một lát sau Tô Lam đã ngủ rồi.
Bấy giờ Giản Ngọc mới thở phào một hơi, anh ta tắt đèn, trở lại phòng mình.
Chuyện này khó giải quyết hơn anh ta tưởng tượng.
Nghĩ đến lúc Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam cũng chỉ yên lặng rơi nước mắt, tuy cũng không ăn không uống gì như nhưng chí ít cũng không làm ầm ĩ.
Còn bây giờ, cô giống như bị mất trí, dường như cô không thể nào chấp nhận được sự thật Quan Triều Viễn đã qua đời, trong lòng cứ ngóng trông anh có thể trở lại.
Tô Lam dường như mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ Quan Triều Viễn vẫn luôn ôm cô, còn cô cứ cười mãi.
Khi cô mở mắt ra, trên mặt vẫn còn vương nét cười.
“Chồng ơi, anh về rồi đấy à?” Tô Lam bật dậy.
Nhưng người đứng ở cửa là dì Phương.
“Mợ chủ, mợ dậy ăn chút gì đi, tôi làm cháo gà mợ thích ăn nhất này.”
“Chồng tôi đâu? Anh ấy về chưa?”
“Mợ chủ… cậu chủ không về nữa.”
“Dì nói linh tinh! Anh ấy sẽ trở về!” Tô Lam lập tức vén chăn xuống giường: “Giản Ngọc đâu, bảo Giản Ngọc tới gặp tôi!”