Chương 1226
“Không, ý em là đứa kia.”
Nhắc tới người con trai khác của bọn họ, Quan Hạo cũng ngẩn ra, dường như phần ký ức đó đã bị phong ấn trong con sông dài ký ức.
“Thôi, nhiều năm trôi qua rồi, đừng nhắc lại nữa, ngủ sớm đi, mai anh còn phải xử lý gia tộc Butt.”
Mục Chỉ Huyên cũng không nói gì thêm, nằm xuống, bà biết sợ rằng bây giờ Quan Hạo không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cứ chờ sau khi xử lý chuyện gia tộc Butt rồi hẵng bàn sau.
Sáng sớm hôm sau, từ sáng sớm Quan Hạo đã đến một căn biệt thự khác thương lượng chuyện đám cưới với gia tộc Butt.
Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Quan Hạo, gia tộc Butt không dám làm gì ở địa bàn của Quan Hạo, cộng thêm họ cũng lo lắng nên đành phải nuốt cơn giận này.
Gia tộc Butt đưa Daisy đang khóc như mưa rời khỏi Love Valley, xem như kết thúc cuộc tranh chấp.
Mục Chỉ Huyên đưa Tô Lam và Quan Triều Viễn đến nhà bác sĩ Hách.
Lúc bác sĩ Hách còn là con người, bà ấy là một bác sĩ nổi tiếng, sau đó lúc sắp chết được Quan Hạo biến thành ma cà rồng.
Bà ấy đam mê y học, sau khi biến thành ma cà rồng cũng không ngừng nghiên cứu y học, trong nhà có đầy đủ đồ dùng y học.
Bác sĩ Hách là một người phụ nữ trung niên cực kỳ thân thiện, tối qua đã gặp Tô Lam trong hôn lễ nên không hề thấy xa lạ.
“Vào đây với cô đi.” Bác sĩ Hách dẫn Tô Lam đến thẳng vào khám.
“Cháu cũng đi nữa!” Quan Triều Viễn không yên tâm nên cũng muốn đi theo.
“Con là đàn ông, đi theo làm gì?” Mục Chỉ Huyên vội vàng kéo Quan Triều Viễn lại.
“Người phụ nữ của con, có gì mà con không được nhìn? Hơn nữa, con muốn gặp bé cưng của con, đây là lần đầu con và bé cưng gặp nhau!”
“Để cậu ấy vào đi, không có việc gì đâu.” Bác sĩ Hách thấy cặp vợ chồng son này mặn nồng như vậy nên cũng cho Quan Triều Viễn vào.
Quan Triều Viễn lập tức vào phòng khám với Tô Lam, để Mục Chỉ Huyên ở ngoài một mình.
Tô Lam nằm lên giường xét nghiệm, cởϊ qυầи áo theo yêu cầu của bác sĩ Hách.
Bác sĩ Hách bắt đầu siêu âm cho Tô Lam, Quan Triều Viễn thì cứ nắm tay Tô Lam.
“Em bé rất khoẻ, có điều hơi nhỏ, cháu gầy quá, nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng hơn mới được.”
Bác sĩ Hách vừa quan sát màn hình siêu âm vừa nói với Tô Lam.
“Cháu nôn quá nhiều, ăn gì nôn đấy, không những không tăng cân mà còn sụt nữa.” Tô Lam cũng mong mình tròn trịa hơn.
“Không sao, rất nhiều thai phụ ba tháng đầu cũng vậy.”
Mắt của Quan Triều Viễn cứ nhìn màn hình chằm chằm.
“Em bé của chúng cháu ở đâu vậy ạ?”
Bác sĩ Hách chỉ vào một vật trên màn hình: “Đây là em bé, bây giờ mới có ba tháng, không thấy gì đâu, tháng càng lớn sẽ thấy càng rõ. Máy móc bên cô không hiện đại nên không rõ lắm.”
“Em bé của chúng cháu nhỏ vậy à? Giống hạt đậu xanh vậy!” Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn chấm nhỏ trên màn hình.
“Gì mà đậu xanh? Làm gì có người bố nào nói con mình là đậu xanh.” Nghe Quan Triều Viễn nói, Tô Lam dở khóc dở cười.