Chương 1281
Một tháng trôi qua, Tô Lam được chuyển đến phòng bệnh bình thường, trên người không cần cắm đầy ống dẫn nữa, có điều cô vẫn không tỉnh, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mỗi ngày bác sĩ đều truyền chất dinh dưỡng cho cô để đáp ứng nhu cầu của thai nhi, nhưng cô vẫn ngủ như trước.
Bởi vì đã qua một tháng, bỏ lỡ giai đoạn vàng nên bác sĩ cũng không khuyên nhủ Quan Triều Viễn nữa.
Nhưng Quan Triều Viễn ngày ngày chìm trong day dứt, anh hoài nghi có phải mình chọn sai rồi không!
Tầng hầm hoa viên Crystal.
Trên người Lục Uy Nhiên đã chằng chịt vết thương, cô ta nằm hấp hối trên mặt đất.
Tra tấn gần một tháng đã khiến cô ta kiệt quệ.
Lục Uy Nhiên không sao ngờ được kế hoạch của cô ta hoàn hảo không sơ hở, nhưng lại bỏ sót khả năng người dân chất phác trong ngôi làng trên núi lại liều lĩnh vì người lạ như vậy.
Tuy cô ta chạy trốn rất nhanh, nhưng Quan Triều Viễn vẫn bắt được cô ta về.
Một chậu nước lạnh dội lên người cô ta, thần kinh vốn đã tê dại chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạnh lẽo lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Tôi muốn gặp Sếp Quan…”
Dù sao Lục Uy Nhiên cũng xuất thân từ lính đặc chủng, sức khỏe vô cùng dẻo dai, dù đã chịu đủ loại tra tấn nhưng vẫn có thể gắng gượng đến cùng.
“Cô còn muốn gặp Sếp Quan? Cô nằm mơ đi, Sếp Quan sẽ không gặp cô đâu!” Người phụ trách trông coi Lục Uy Nhiên dĩ nhiên không coi lời nói của cô ta ra gì.
“Tôi cho anh biết, nếu anh không cho tôi gặp Sếp Quan thì anh sẽ hối hận! Sếp Quan nhất định sẽ gϊếŧ anh!”
“Ha ha, này người phụ nữ, cô bị đánh cho ngốc luôn rồi à? Sếp Quan sẽ gϊếŧ tôi vì cô?”
“Tất nhiên! Bây giờ Sếp Quan không để ý đến tôi là bởi vì anh ấy không biết chân tướng! Tôi muốn gặp Sếp Quan, tôi muốn nói chân tướng cho anh ấy biết!”
Lục Uy Nhiên cắn răng, trong miệng toàn là mùi máu.
“Tôi cũng muốn nghe xem chân tướng mà cô nói là gì đấy?” Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài vọng vào.
Tất cả vệ sĩ đứng hết dậy, cung kính xoay người, “Chào Sếp Quan!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Quan Triều Viễn, Lục Uy Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười.
Cơ thể vốn không còn chút sức lực nào, nhưng giây phút nhìn thấy hi vọng, cô ta vẫn run rẩy bò dậy.
“Sếp Quan…”
Vệ sĩ lập tức lấy ghế cho Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn ngồi xuống, vắt chéo chân.
Sắc mặt anh vẫn âm u như cũ, nhìn có vẻ rất kém, ở bệnh viện, Tô Lam vẫn nằm trên giường, anh ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt dĩ nhiên không thể tốt nổi.
“Nói đi.” Giọng nói của Quan Triều Viễn như phát ra từ địa ngục, âm u đáng sợ.
“Sếp Quan, anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp Tô Lam không?”
Câu nói này kéo suy nghĩ của Quan Triều Viễn về gần hai năm trước.
Đó là quán bar Tình Thư, anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tô Lam, khi đó Tô Lam giống như một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ.
Môi anh không khỏi nhếch lên, từng cảnh tượng trong quá khứ như mới xảy ra ngày hôm qua.