TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1299

Chương 1299:

“Cậu về nhà tự kiểm điểm lại đi, nếu kiểm điểm xong rồi vẫn muốn làm trong ngành thì đến thi một lần nữa”

Nếu như ông ấy không xuất hiện đúng lúc thì một mầm non tốt như Diệp Phi đã bị Lô Bản Hỉ phá hủy rồi, thế nên ông ấy cực kì tức giận với Lô Bản Hỉ.

Nhục nhã ê chề, xấu hổ cùng cực.

Lô Bản Hỉ mặt đỏ tai hồng, hai má nóng lên như bị thiêu cháy.

Hắn ta không thể ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, đành phải xám mặt cút khỏi hội trường…

“Diệp Phi, chúc mừng anh đã giành được tư cách theo đuổi tôi” Quách Thi Vũ đi đến trước mặt Diệp Phi, cười vươn tay: “Sau này anh cứ thể hiện bản thân thật tốt sẽ có cơ hội được làm bạn trai tôi.”

Diệp Phi không hề khách sáo nói: “Cút!”

Diệp Phi không muốn để ý tới người như Quách Thi Vũ, nếu không có ngày anh chết còn chẳng hiểu tại sao.

Anh không quan tâm đến Quách Thi Vũ và cũng khéo léo từ chối lời mời dự tiệc của Hùng Nông Thị.

Với Diệp Phi mà nói thì chỉ có tụ tập với mọi người ở Kim Chi Lâm mới thấy thoải mái thôi.

Anh để lại thông tin liên lạc rồi ra khỏi tòa cao ốc Đông y để về, Diệp Phi báo cho bọn Đường Phong Hoa biết hôm nay anh đã thuận lợi vượt qua cuộc thi.

Đám người Trác Phong Nhã đều cảm thấy cực kì vui vẻ, ai cũng lên tiếng đòi làm tiệc chúc mừng cho Diệp Phi.

Diệp Phi không có từ chối, anh bảo Hoa Yên Vũ đặt một chỗ trong quán rượu chờ tới tối đưa mọi người đi chơi để thả lỏng.

Hoa Yên Vũ đi gọi điện thoại nhanh như chớp.

Bấy giờ, Diệp Phi nhận được tin nhắn từ Tống Hồng Nha, anh nhìn lướt qua rồi vào phòng làm thuốc, tốn hơn một tiếng đồng hồ cho một chai thước.

Có những việc anh cần phải làm, cũng có một số người sớm muộn gì anh cũng trả thù.

Chờ Diệp Phi đi ra thì bọn Hoa Yên Vũ đã chuẩn bị xong cơm chiều, thấy Diệp Phi cầm chai thuốc trong tay bèn cảm thấy tò mò.

“Thầy! Thầy cầm cái chai gì thế?” Hai mắt Tôn Bất Phàm tỏa sáng: “Cao Tu Hoa phiên bản nâng cấp, trà thảo mộc Thái Bà hay là Trúc Diệp Thanh?”

Nghe nói thế, bọn Trác Phong Nhã đều sáng mắt lên nhìn chằm chằm Diệp Phi, trong đó là vẻ sùng bái không nói nên lời.

Bọn họ đã thử ba loại sản phẩm này rồi, hơn nữa còn là loại cao cấp nên biết rất rõ tất cả đồ Diệp Phi chế ra đều là bảo bối đỉnh cao.

Diệp Phi không trả lời, mà chỉ hỏi một câu: “Có sợ đau không?”

Tôn Bất Phàm há miệng rồi hẳng giọng nói: “Không sợ”

“Tốt lắm!” Diệp Phi nở một nụ cười tươi tắn, sau đó anh lấy một con dao nhỏ ra nghiêng đầu với Tôn Bất Phàm: “Đưa tay qua đây…”

Tôn Bất Phàm giật mình, thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn giơ tay ra.

“Cứu mạng! Cứu mạng với bác sĩI”

Đúng lúc này, ngoài cửa Kim Chi Lâm đột nhiên có người gõ cửa cùng với tiếng phụ nữ hò hét chói tai: “Bác sĩ, hãy cứu lấy con tôi với cứu con tôi với.”

Tuy là sau năm giờ cười thì Kim Chi Lâm không khám bệnh nữa nhưng có người cần khám gấp thì vẫn hỗ trợ, hơn nữa người phụ nữ này la hét hoảng hốt thế này thì tất nhiên không phải là bệnh nhỏ.

Thế nên Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ lập tức đi tới mở cửa lớn ra.

Diệp Phi cũng dẫn nhóm Trác Phong Nhã ra.

Cửa vừa mới mở ra thì một người phụ nữ đã ôm một đứa nhỏ bốn năm tuổi chạy vào, sau lưng có mấy người cả nam lẫn nữ.

Trên người bọn họ đều dính máu tươi.

“Bác sĩ, bác sĩ, cậu hãy cứu lấy con tôi đi” Người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng quỳ sụp xuống: “Thằng bé bị cắt trúng, chảy rất nhiều máu và không cầm được”

Bọn Hoa Yên Vũ vội vàng đặt đưa bé lên ghế dài.

Diệp Phi nhìn qua đó mới thấy từ cổ đến bụng đứa nhỏ có vết thương đỏ thẫm, vừa dài vừa sâu.

Máu tươi chảy ròng ròng không cách nào ngừng lại được.

Đứa bé đã chìm vào trạng thái hôn mê nên không có tiếng la khóc gì cả.

| Tải iWin