TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1786-1789

Chương 1786

Bộ vest này rất trang trọng, không giống như tham dự lễ trao giải gì đó mà là giống bộ vest của chú rể hơn!

Chẳng lẽ là…

Mục Nhiễm Tranh có dự cảm chẳng lành, anh nhanh chóng bước tới cửa và mở cửa, vệ sĩ vẫn đang canh giữ ở bên ngoài.

“Thả tôi ra, tôi muốn gặp chú tôi!”

“Cậu chủ đã dặn là không có lệnh của anh ấy thì chúng tôi không thể thả cậu ra ngoài, cậu Mục!”

“Các người tránh ra cho tôi!” Lần này Mục Nhiễm Tranh phẫn nộ.

“Cậu Mục, cậu đừng làm khó chúng tôi, nếu làm cậu bị thương thì chúng tôi càng không dễ ăn nói!” Mấy vệ sĩ cũng cảm thấy rất khó xử.

“Nếu sợ làm tôi bị thương thì mau tránh ra đi!”

Vừa dứt lời thì nghe thấy Quan Triều Viễn nói: “Tất cả dừng tay cho tôi!”

Nhóm vệ sĩ lập tức dừng tay, Mục Nhiễm Tranh cũng lấy lại bình tĩnh.

Quan Triều Viễn và Tô Lam đứng trên hành lang, đang đi qua đây.

“Đang ầm ĩ gì vậy?”

“Chú à, vừa rồi có người nói với cháu rằng cháu mặc bộ vest này để đi dự hôn lễ, cháu muốn hỏi chú rốt cuộc là hôn lễ của ai?”

Mục Nhiễm Tranh nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn bằng ánh mắt sáng ngời.

Trái tim Tô Lam đập nhanh như sắp vọt lên tận cổ, cô vốn định cứ giấu giếm Mục Nhiễm Tranh cho đến khi kết hôn, nhưng bây giờ lại để anh biết được rồi!

Quan Triều Viễn trông có vẻ rất bình tĩnh, “Của cháu.”

Khi nghe thấy câu này, thậm chí Tô Lam còn không dám thở mạnh.

Dường như Mục Nhiễm Tranh đã đoán trước được điều này, bèn hỏi: “Với ai?”

“Phương Đóa.”

“Mọi người dựa vào đâu mà làm vậy? Đây là chuyện hôn nhân của cháu, mọi người dựa vào đâu mà quyết định thay cháu? Cháu không thích Phương Đóa, cháu không thể nào kết hôn với Phương Đóa!” Rốt cuộc Mục Nhiễm Tranh cũng không thể chịu đựng được nữa.

“Hắc Thổ, trước tiên anh bình tĩnh một chút.” Tô Lam nói.

“Cô bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây? Đây đâu phải thời đại phong kiến nữa mà lại có chuyện áp đặt chuyện hôn nhân?

Tô Lam còn đang định nói gì đó thì Quan Triều Viễn đã giơ tay ra hiệu cho cô đừng nói tiếp.

“Để anh nói chuyện với nó.” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Lam.

“Chúng ta cùng nhau nói chuyện.” Lúc này Tô Lam thật sự rất lo lắng khi Quan Triều Viễn và Mục Nhiễm Tranh ở riêng với nhau, từ nhỏ hai chú cháu đã như nước với lửa, vào giờ phút quan trọng này, không biết có thể gây ra chuyện gì.

“Không cần, em cứ trông con đi, ngoan.” Quan Triều Viễn khẽ vỗ lên tay Tô Lam một cách thân mật, sau đó đi vào trong phòng của Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh cũng đi vào theo.

Tô Lam đứng ở ngoài cửa mà lòng nóng như lửa đốt, cô biết lúc này Quan Triều Viễn không muốn mình đi vào quấy rầy.

Chương 1787

Nhưng liệu chỉ có hai người họ thì có ổn không?

Nhìn bề ngoài thì có vẻ Mục Nhiễm Tranh rất sợ Quan Triều Viễn, sẽ không làm gì Quan Triều Viễn, nhưng một khi bị ép thì chuyện gì anh cũng có thể làm ra.

Trong phòng ngủ, hai chú cháu ngồi trước bàn, thực ra từ trước tới nay họ chưa bao giờ ở cùng nhau một cách hòa hợp như vậy, bởi vì Mục Nhiễm Tranh luôn sợ Quan Triều Viễn, anh luôn rất sợ phải ở một mình trong một không gian với Quan Triều Viễn.

Nhưng lần này ánh mắt Mục Nhiễm Tranh rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay nao núng nào.

Lúc đầu cả hai người họ đều chẳng nói gì, dường như họ đều đang đợi đối phương mở lời. Sau đó Mục Nhiễm Tranh thật sự không nhịn được nữa.

“Đây là ý của chú sao? Hay là ý của người trong nhà?”

“Chú và người trong nhà đều có ý này.” Quan Triều Viễn ngồi thẳng người, rất có khí chất của bậc bề trên.

“Mọi người dựa vào đâu mà đưa ra quyết định này thay cháu? Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ của cháu đều do mọi người sắp xếp, chẳng lẽ đến cả chuyện hôn nhân của cháu mà mọi người cũng muốn cùng nhau sắp đặt sao? Đây là chuyện cả đời của cháu!

Mục Nhiễm Tranh không nhịn được cơn giận của mình nên không khỏi to tiếng.

“Dựa vào đâu ư?” Quan Triều Viễn nở nụ cười thờ ơ, “Dựa vào việc cháu là cháu trai cả của nhà họ Mục.”

Mục Nhiễm Tranh vốn đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để phản bác lại Quan Triều Viễn, nhưng lúc Quan Triều Viễn nói ra câu này, anh lại hoàn toàn câm nín.

“Cháu vừa nói tất cả mọi thứ của cháu đều do người trong nhà sắp đặt, nhưng cháu đừng quên, nếu người nhà thật sự sắp đặt, với thân phận cháu trai cả nhà họ Mục của cháu thì họ sẽ cho cháu bước chân vào giới giải trí đóng phim hay sao?”

Mục Nhiễm Tranh cụp mắt xuống, không nói gì.

Nghĩ kỹ lại thì lời Quan Triều Viễn nói không hề sai, nhà họ Mục là gia tộc kinh doanh. Lúc đầu do ông nội và ông hai của anh quản lý, sau đó ông nội và ông hai đều đã lớn tuổi nên lui về tuyến hai, giao lại cho đời bố và chú của Mục Nhiễm Tranh quản lý.

Đến đời của Mục Nhiễm Tranh, anh là cháu trai cả, các em trai em gái đều còn nhỏ, đáng lẽ anh là người kế thừa sản nghiệp, nhưng ngay từ đầu anh đã lựa chọn bước vào giới giải trí.

“Lúc đầu khi cháu quyết định đi đóng phim, ý của người nhà là cháu vẫn còn trẻ, muốn ra ngoài chơi bời một chút cũng chẳng sao. Đợi đến khi cháu lớn hơn một chút rồi để cháu tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc cũng không muộn. Nhưng ai ngờ ở trong giới giải trí cháu lại lên như diều gặp gió. Chuyện này cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.”

Giọng của Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn khác so với thường ngày.

“Tin tức về cháu trong khoảng thời gian gần đây khiến mọi người thấy cháu đã không còn thích hợp để tiếp tục phát triển trong giới giải trí nữa. Đúng lúc có thể mượn cơ hội này để cháu quay về công ty của gia tộc và kế thừa sản nghiệp.”

Mục Nhiễm Tranh chỉ thấy sống lưng lạnh toát, anh thật sự không ngờ sẽ có kết quả như vậy.

Sau khi bước vào giới giải trí, anh vẫn luôn rất tự do. Mặc dù có rất nhiều lúc phải làm hoặc không làm một số việc theo sự sắp xếp của gia đình, nhưng khoảng không gian tự do của anh vẫn rất lớn.

Điều này cũng khiến anh hoàn toàn không nghĩ đến việc mình là cháu trai cả nhà họ Mục, có một ngày mình phải thừa kế sản nghiệp.

Cho đến tận ngày hôm nay, khi mà hiện thực này đột nhiên bày ra trước mắt.

Chương 1788

“Mục Tranh, cháu đã trưởng thành rồi, mấy năm nay cháu cũng đã chơi bời ở bên ngoài đủ rồi, đã đến lúc cháu phải thu bớt lại tâm tư, cống hiến một chút cho gia tộc. Tuổi tác của bố cháu và các chú cũng càng ngày càng cao, cháu cũng đâu thể để mấy em trai em gái vẫn chưa hiểu chuyện tới làm tròn bổn phận giúp mình được?”

Từng câu từng chữ đều như đâm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, nói tiếp: “Ngay từ đầu bảo cháu và Phương Đóa ở bên nhau cũng là xuất phát từ sự suy xét này. Phương Đóa có kinh nghiệm đi du học ở nước ngoài, cũng rất có kinh nghiệm trong việc quản lý công ty của gia tộc. Sau khi hai đứa kết hôn, cô ta có thể giúp cháu, thậm chí nếu cháu muốn tiếp tục ở lại trong giới giải trí thì cũng không phải là không thể.”

Mục Nhiễm Tranh vẫn không có một chút phản ứng nào, cứ như người bị đần độn vậy.

“Sự nhượng bộ lớn nhất mà mọi người dành cho cháu là, nếu lần này cháu không muốn rút khỏi giới giải trí thì cũng được thôi, Phương Đóa có thể thay cháu làm một số chuyện trong công ty của gia tộc. Nhưng cháu cũng phải dành một phần tinh thần và sức lực để học tập công việc của gia tộc.”

Quan Triều Viễn thấy từ đầu đến cuối Mục Nhiễm Tranh đều không có phản ứng gì thì bèn đứng dậy, “Hôn lễ đã được ấn định vào ngày hai mươi tám tháng sau, cháu chuẩn bị tâm lý đi.”

Nói xong, anh lấy điện thoại di động của Mục Nhiễm Tranh từ trong túi ra, để lên bàn rồi lập tức rời khỏi căn phòng.

Tô Lam vẫn luôn đợi ở bên ngoài, Quan Triều Viễn đi ra, cô đã lập tức bước tới, “Anh không động tay động chân đấy chứ?”

“Sao có thể chứ? Em tưởng anh vẫn là đứa trẻ lên ba hay sao?”

Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam lên và hôn một cái.

“Vậy anh ta có phản ứng gì không?”

“Nó đồng ý rồi.” Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng, “Anh đói rồi, em đi làm chút gì đó ngon ngon cho anh đi.”

Quan Triều Viễn lại dặn dò vệ sĩ: “Không cần trông chừng nó nữa, nó muốn đi đâu thì đi.”

Tô Lam quay đầu nhìn về phía căn phòng của Mục Nhiễm Tranh, sau đó rời đi cùng Quan Triều Viễn.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Mục Nhiễm Tranh quả thực có chút ngây thơ, như thể một càng trai ngây ngô vậy. Nhưng thực ra anh vẫn rất có ý thức trách nhiệm.

Quan Triều Viễn chỉ cần lấy thân phận cháu trai cả ra để ép anh thì tám mươi phần trăm là anh sẽ không có phản ứng gì nữa.

Nhưng Tô Lam luôn cảm thấy một Mục Nhiễm Tranh như vậy quá đáng thương.

Mục Nhiễm Tranh vẫn ngồi trong phòng, cầm điện thoại mà Quan Triều Viễn để lại lên, Weibo cá nhân của anh đã thông báo tin tức mới nhất về việc mình sắp kết hôn, tất cả mọi người đều đang chúc mừng anh.

Hiện giờ anh có thể đăng Weibo làm sáng tỏ nhưng anh lại không làm như vậy, Quan Triều Viễn nói không sai, anh là cháu trai cả của nhà họ Mục, anh nên như vậy.

Cho dù Mục Nhiễm Tranh không ở trong giới giải trí thì ngay từ khi nhỏ, anh đã được người trong nhà bồi dưỡng như một người thừa kế, sau đó sắp xếp một mối hôn sự cho anh, anh cũng không thể từ chối.

Anh là cháu trai cả nên phải gánh vác trách nhiệm này, đây chính là số phận của anh.

Nhưng tại sao anh lại không cam tâm như vậy?

Mục Nhiễm Tranh cầm điện thoại và mở WeChat ra, thấy Lê Thấm Thấm đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.

Chẳng lẽ số phận nên như vậy sao?

Chương 1789

Đến cuối cùng Quan Triều Viễn vẫn nói được làm được, từ sau khi Quan Triều Viễn tỏ rõ thái độ với Mục Nhiễm Tranh thì đã không còn vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng anh nữa. Mục Nhiễm Tranh không những có thể tự do ra vào trong nhà mà còn có thể đi ra ngoài.

Nhưng anh lại do dự không ra ngoài, sau khi ở trong nhà trằn trọc ba ngày, cuối cùng anh vẫn không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này nên quyết định đi tìm Phương Đóa.

Tô Lam thấy Mục Nhiễm Tranh đi ra ngoài mà Quan Triều Viễn lại thờ ơ.

“Anh không sợ anh ta chạy mất sao?”

“Đương nhiên là không rồi, máy bay tàu hỏa nó đều không đi được, muốn rời khỏi thành phố này là điều rất khó. Huống hồ anh hoàn toàn không tin là nó sẽ chạy trốn.” Quan Triều Viễn bày ra dáng vẻ trong lòng đã có dự tính.

Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

“Vậy anh nói xem anh ta ra ngoài làm gì?”

“Đơn giản là muốn thông qua cách khác để hủy bỏ hôn lễ này, đoán chừng nó sẽ đi tìm Phương Đóa, hi vọng cô ta có thể chủ động hủy bỏ hôn lễ.”

Tô Lam dùng tăm xiên một miếng táo và bỏ vào miệng cho Quan Triều Viễn.

“Nhưng tất cả những gì nó làm đều vô ích thôi, Phương Đức sẽ không hủy bỏ hôn lễ đâu.”

Lúc này Tô Lam đột nhiên cảm thấy có một người chú như Quan Triều Viễn thật sự quá đáng sợ!

Anh có thể kiểm soát mọi mặt của mình!

Trong phòng ngủ, hai chú cháu ngồi trước bàn, thực ra từ trước tới nay họ chưa bao giờ ở cùng nhau một cách hòa hợp như vậy, bởi vì Mục Nhiễm Tranh luôn sợ Quan Triều Viễn, anh luôn rất sợ phải ở một mình trong một không gian với Quan Triều Viễn.

Nhưng lần này ánh mắt Mục Nhiễm Tranh rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay nao núng nào.

Lúc đầu cả hai người họ đều chẳng nói gì, dường như họ đều đang đợi đối phương mở lời. Sau đó Mục Nhiễm Tranh thật sự không nhịn được nữa.

“Đây là ý của chú sao? Hay là ý của người trong nhà?”

“Chú và người trong nhà đều có ý này.” Quan Triều Viễn ngồi thẳng người, rất có khí chất của bậc bề trên.

“Mọi người dựa vào đâu mà đưa ra quyết định này thay cháu? Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ của cháu đều do mọi người sắp xếp, chẳng lẽ đến cả chuyện hôn nhân của cháu mà mọi người cũng muốn cùng nhau sắp đặt sao? Đây là chuyện cả đời của cháu!

Mục Nhiễm Tranh không nhịn được cơn giận của mình nên không khỏi to tiếng.

“Dựa vào đâu ư?” Quan Triều Viễn nở nụ cười thờ ơ, “Dựa vào việc cháu là cháu trai cả của nhà họ Mục.”

Mục Nhiễm Tranh vốn đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để phản bác lại Quan Triều Viễn, nhưng lúc Quan Triều Viễn nói ra câu này, anh lại hoàn toàn câm nín.

“Cháu vừa nói tất cả mọi thứ của cháu đều do người trong nhà sắp đặt, nhưng cháu đừng quên, nếu người nhà thật sự sắp đặt, với thân phận cháu trai cả nhà họ Mục của cháu thì họ sẽ cho cháu bước chân vào giới giải trí đóng phim hay sao?”

Mục Nhiễm Tranh cụp mắt xuống, không nói gì.

Nghĩ kỹ lại thì lời Quan Triều Viễn nói không hề sai, nhà họ Mục là gia tộc kinh doanh. Lúc đầu do ông nội và ông hai của anh quản lý, sau đó ông nội và ông hai đều đã lớn tuổi nên lui về tuyến hai, giao lại cho đời bố và chú của Mục Nhiễm Tranh quản lý.

| Tải iWin