TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2002-2006

Chương 2002

“Ơ…” Quan Triều Viễn nhìn sắc mặt Tô Lam thì quay đầu nói với Cửu Cửu: “Mẹ cũng muốn bố ngủ cùng. Cửu Cửu ngoan, tối nay con tự ngủ đi.”

“Mẹ lớn như vậy còn cần người khác ngủ cùng à?”

Cửu Cửu nhìn Tô Lam với vẻ ghét bỏ.

Tô Lam khoanh tay nhìn nhóc ranh ma Cửu Cửu này, “Bố con là chồng mẹ, đương nhiên phải ngủ cùng với mẹ rồi!”

Có đôi khi Tô Lam cũng sẽ lý luận với Cửu Cửu, nếu không con nhóc ranh ma này sẽ càng lúc càng coi trời bằng vung.

Cửu Cửu lập tức ôm lấy Quan Triều Viễn, “Bố, vậy bố làm chồng con được không?”

Hình ảnh này trông rất quen.

Tô Lam phải than thở, đúng là phong thủy luân chuyển.

“Bố, bố, bố làm chồng con đi!”

Quan Triều Viễn nghe vậy, đầu thật sự muốn to lên gấp đôi!

“Bố con là chồng mẹ nên không thể làm chồng con được, con quay về phòng ngủ đi!”

Tô Lam nói tiếp.

Cửu Cửu ỷ vào sự cưng chiều của Quan Triều Viễn đối với mình, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Bố, bố nói xem bố là chồng ai?”

Quan Triều Viễn đúng là dở khóc dở cười nhìn con gái cưng của mình, “Bố đương nhiên là chồng của mẹ rồi. Cửu Cửu ngoan, con quay về phòng ngủ đi.”

“Hừ, con không thèm để ý tới bố nữa!” Cửu Cửu từ trong lòng Quan Triều Viễn giãy giụa xuống giường, lắc cái mông núng nính thịt ra khỏi phòng ngủ.

Từ sau khi có con gái, Quan Triều Viễn lại có thêm một nhiệm vụ đau đầu là dỗ con gái. Có đôi khi anh cảm thấy dỗ Cửu Cửu còn khó hơn cả dỗ Tô Lam.

Quan Triều Viễn gãi đầu rồi vén chăn leo lên giường, “Em nói xem, em cứ tính toán với con bé làm gì? Sau này anh lại phải dỗ con bé. Em đâu phải không biết Cửu Cửu còn dỗ hơn em.”

Tô Lam nghe vậy lại càng không vui. Có người phụ nữ nào muốn tranh chồng với con gái mình chứ?

Còn không phải vì Quan Triều Viễn thường quá nuông chiều Cửu Cửu, mới tạo thành tình cảnh như vậy sao?

“Là em tính toán với con bé à? Em nói không đúng sao? Anh cam tâm tình nguyện dỗ con bé, đáng đời anh! Tất cả đều tại anh quá nuông chiều nó thôi!” Tô Lam tức giận nằm quay lưng về phía Quan Triều Viễn.

“Anh đáng đời, anh chiều con bé, anh cũng chiều em, anh đúng là đáng đời!” Quan Triều Viễn vừa tắt đèn lại kéo Tô Lam vào trong lòng mình.

“Anh làm gì vậy?”

“Em nói xem anh làm gì? Anh có thể làm gì chứ?” Quan Triều Viễn nghiêng người đè Tô Lam dưới thân.

Con nhiều lại càng có nhiều chuyện phải lo nên phương diện giường chiếu của Quan Triều Viễn và Tô Lam thật sự ít hơn. Hôm nay hiếm khi con ranh con không quấy rối, hai người có thể điên loan đảo phượng một lần.

Sau một cuộc mây mưa, Quan Triều Viễn bế Tô Lam vào phòng tắm. Khi hai người cùng quay lại giường, trên mặt cô vẫn còn đỏ bừng.

Chương 2003

Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào trong lòng, “Lam Lam, nếu không chúng ta tạm thời đừng cho Cửu Cửu tới trường mẫu giáo. Cô bé còn nhỏ như vậy, chờ sang năm lại cho đi học nhé?”

Tô Lam lập tức quay lại nhìn Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn hơi hốt hoảng khi bị nhìn như vậy, đẩy đầu Tô Lam một cái, “Em nhìn anh như vậy làm gì?”

“Mỹ nam kế!”

“Hì hì, anh bị em nhìn thấu rồi. Vậy mỹ nam kế của anh có thành công không?” Quan Triều Viễn ghé sát bên tai Tô Lam, dưới chăn còn tiện tay nhéo thắt lưng của cô một cái.

“Anh nói xem có thành công không?”

“Theo anh à… Vừa rồi em kêu lớn tiếng như vậy, chắc là rất thành công rồi.” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam cười gian.

“Hừ! Em biết anh vừa về là con nhóc ranh ma kia mách ngay với anh mà! Chuyện này không thể thương lượng!” Tô Lam lại quay lưng về phía Quan Triều Viễn, cảm thấy rất khó chịu.

Chẳng lẽ bây giờ Quan Triều Viễn lên giường với mình đều là vì con gái à?

“Chúng ta bàn bạc chút đi. Cửu Cửu không mách với anh nhưng khóc rất thương tâm, nói không muốn tới trường mẫu giáo, không muốn xa mẹ.”

Tô Lam hừ lạnh, “Là không muốn xa anh chứ gì?”

“Cứ xem là đúng đi, được không? Con bé còn nhỏ như vậy, muộn một năm đã sao? Dù sao con bé tới trường cũng đâu học được gì, cùng lắm thì chúng ta mời một giáo viên dạy ở nhà cho con bé.”

Quan Triều Viễn khẽ thương lượng với Tô Lam.

Điều này làm Tô Lam càng khó chịu hơn. Chỉ lúc xin cho con gái thì anh mới nói chuyện dịu dàng với mình như vậy. Những lúc khác thì sao? Chỉ có thể ngang ngược thôi!

“Trước đây khi Tam Tam đến tuổi đi học mẫu giáo, anh nhất quyết bắt nó đi, bây giờ đến lượt Cửu Cửu thì anh không nỡ. Có phải anh quá bất công không?”

“Tam Tam là con trai, con trai có thể so sánh với con gái được à?”

“Ở trường mẫu giáo còn có bé gái chưa đầy ba tuổi đâu! Con gái người ta thì không phải là con gái chắc? Em cho anh biết, anh cứ chiều con bé như thế, sớm muốn cũng chiều hư con bé thôi.”

Quan Triều Viễn biết mình nói gì cũng không có tác dụng. Tô Lam đã quyết định chuyện gì thì bình thường anh không thể thay đổi được.

Chuyện này cũng đành phải vậy thôi.

Nhưng anh vẫn lặng lẽ đau lòng con gái cưng của mình ba phút.

Bây giờ Tam Tam đã là một học sinh tiểu học tiêu chuẩn, mỗi ngày sau khi tan học về là lập tức tìm em gái. Tiểu Thất còn đang học trường mẫu giáo, vừa về nhà cũng muốn tìm em gái.

Tam Tam và Tiểu Thất tìm được Cửu Cửu ở trong phòng ngủ của Quan Triều Viễn và Tô Lam.

Chúng nhìn thấy gì?

Cửu Cửu đang ngồi trang điểm ở trước bàn trang điểm của Tô Lam!

Chương 2004

Mỹ phẩm của Tô Lam bị đổ nghiêng đổ ngả mà trên mặt Cửu Cửu lại đủ màu sắc giống như mở phường nhuộm.

“Anh cả, anh Tiểu Thất nhanh tới đây! Em trang điểm cho các anh!”

Tam Tam vội vàng đóng cửa phòng lại. Cho dù trước đây cậu bé từng làm chuyện này nhưng bây giờ đã lớn, ít nhiều cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

“Cửu Cửu, em xuống mau! Anh dẫn em đi rửa mặt! Mẹ mà nhìn thấy sẽ đánh mông em đấy!” Tam Tam cố gắng bế Cửu Cửu xuống.

Nhưng Cửu Cửu quá bụ bẫm, quá nặng, cậu bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi thật sự không bế nổi.

Cửu Cửu vội vàng xua tay, “Em không muốn xuống, em đang chơi ở đây rất vui!”

“Cửu Cửu xuống nhanh, mẹ sẽ giận đấy.” Tiểu Thất cũng vội vàng nhắc nhở.

“Những thứ này đều là bố mua cho mẹ, cũng chính là của bố. Bố chắc chắn sẽ không giận em!” Cửu Cửu nói năng hùng hồn xong lại cầm lấy một thỏi son tô lên môi mình.

“Cửu Cửu! Em nghe lời, đừng làm nữa. Tiểu Thất, em ra trông cửa, mẹ tới thì nói cho anh biết!”

“Vâng!” Tiểu Thất ngoan ngoãn đi ra cửa.

Tam Tam khuyên mãi cuối cùng mới dỗ được Cửu Cửu, sau đó cố kéo cô bé về phòng.

Khi Tô Lam quay về phòng ngủ, nhìn thấy đống mỹ phẩm và đồ dưỡng da của mình đều bị đổ ngổn ngang thì lập tức hét lên!

Tất cả đồ trên bàn trang điểm đều không thể dùng được nữa!

Mấy thỏi son đã bị gãy, các màu trong bảng phấn mắt trộn lẫn với nhau, không ít chai lọ rơi xuống đất, nói chung không có một thứ gì nguyên vẹn!

Ngoại trừ con nhóc kia thì còn ai dám cả gan làm vậy nữa!

Tô Lam cầm thước lao thẳng đến phòng của Cửu Cửu.

Khi cô mở cửa phòng của cô bé ra, đã nhìn thấy Tam Tam và Tiểu Thất đứng nghiêm nhìn cô cười rạng rỡ.

“Hai con đang làm gì vậy?”

“Mẹ, con xin lỗi, con đã làm hỏng mỹ phẩm của mẹ, mẹ đánh con là được rồi.” Tam Tam giơ tay ra.

“Là con làm à?”

“Là con làm ạ!” Tam Tam trả lời vô cùng chắc chắn.

“Vậy Cửu Cửu đâu?”

“Chuyện này không liên quan gì tới Cửu Cửu.”

Tô Lam cầm thước lắc qua lắc lại, “Tam Tam, con đừng nhận tội thay em nữa. Mẹ biết là em làm, con bảo em đi ra đi!”

“Mẹ, thật sự không phải là em làm, là con làm mà.”

Tam Tam giơ bàn tay nhỏ đến trước mặt Tô Lam.

Chương 2005

Bởi vì không phải là lần một lần hai, Tô Lam biết Tam Tam luôn thích gánh tội thay cho Cửu Cửu.

Tô Lam nhìn sang Tiểu Thất: “Tiểu Thất, mẹ hỏi con, ai đã quậy tung bàn trang điểm của mẹ?”

Tiểu Thất cúi đầu xuống rồi sau đó lắc đầu: “Không phải con.”

Tô Lam biết Tiểu Thất rất nhát nên chỉ có thể tìm lỗ hổng từ chỗ của Tiểu Thất.

“Vậy con nói cho mẹ biết là ai nào? Là anh hai đúng không?”

Tiểu Thất nhìn Tam Tam, Tam Tam đang nháy mắt liên tục với Tiểu Thất, tất nhiên hành động này qua được mắt của Tô Lam.

“Tiểu Thất, con phải nói thật, mẹ không thích đứa trẻ nói dối.” Tô Lam lập tức nghiêm khắc nói.

“Không phải.” Tiểu Thất trả lời ngay.

Tam Tam liếc nhìn Tiểu Thất: “Đồ phản bội này!”

Tô Lam lấy tay vỗ lên đầu Tam Tam: “Để mẹ tìm ra tên đầu sỏ rồi sẽ tính sổ với con sau!”

Khi Tô Lam mở cửa nhà vệ sinh ra, phát hiện Cửu Cửu đang ngồi trên bồn cầu, mặt sặc sỡ đến mức có thể mở phường nhuộm!

Tô Lam lấy tay che mặt, đây là con gái của cô à?

Tại sao lúc còn nhỏ cô ngoan ngoãn như vậy mà con gái cô lại thế này?

Tô Lam rửa sạch mặt Cửu Cửu một cách cực kỳ mạnh bạo, cô thật lòng không muốn dọn dẹp thay cô bé nhưng lại lo thành phần của đồ trang điểm ảnh hưởng đến bọn trẻ nên mới rửa mặt cho cô bé trước.

Cuối cùng Tô Lam ôm Cửu Cửu về phòng ngủ của mình, bàn trang điểm vẫn chưa được dọn dẹp, vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu.

“Đứng đó cho mẹ!”

Cửu Cửu đứng đối diện bàn trang điểm, mặt vẫn cười hì hì.

“Còn cười à! Không được cười!” Thậm chí Tô Lam còn không dám nhìn bàn trang điểm của mình, với một cô gái mà nói, đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm đều là những món đồ rất quan trọng.

Tô Lam kéo ghế ngồi xuống trước mặt Cửu Cửu: “Cửu Cửu, có phải là mẹ đã từng nói với con rằng con nít không được động vào đồ của người lớn, phải hỏi người lớn trước, sau khi được cho phép rồi mới được động vào đúng không?”

Cửu Cửu nghiêng đầu nhìn Tô Lam: “Nhưng con đã hỏi rồi mà!”

“Con hỏi ai?”

Tô Lam rất muốn biết người làm nào to gan đến vậy, dám cho Cửu Cửu chạm vào đồ trang điểm của mình.

“Con hỏi bố đó!”

“Con hỏi bố hồi nào? Con dám nói dối hả!” Tô Lam đập cây thước xuống bàn, phát ra âm thanh giòn tan.

“Con quên con hỏi hồi nào rồi nhưng tóm lại bố đã đồng ý, bố nói con là cục cưng của bố, đồ của bố cũng là đồ của con. Những thứ này là bố mua cho mẹ, vậy là đồ của bố mà, đồ của bố chính là đồ của con! Con động vào đồ của con thì tại sao phải hỏi?”

Những lời của con gái làm Tô Lam tức phát run, Quan Triều Viễn dám truyền bá suy nghĩ thế này cho cô bé!

“Ai nói với con những thứ đó do bố con mua, những thứ đó là mẹ tự mua!”

Chương 2006

“Nhưng mẹ xài tiền của bố mà! Xài tiền của bố thì là bố mua!” Cửu Cửu nói rất hùng hồn.

“Ai nói mẹ xài tiền của bố! Mẹ cũng kiếm tiền mà? Những thứ này do mẹ tự mua!”

Tô Lam sắp phát điên, tại sao cô lại tranh cãi vấn đề này với một đứa trẻ chứ?

Cửu Cửu lộ vẻ khinh thường: “Mẹ đâu có công ty, mẹ làm gì biết kiếm tiền?”

“Mẹ đóng phim kiếm tiền!” Tô Lam tức giận hét lên, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại đi tranh cãi với con gái vấn đề bản thân mình có biết kiếm tiền hay không.

“Cửu Cửu, con đừng nghĩ bố chiều con thì con được tự tung tự tác. Dù những thứ này được mua bằng tiền của bố thì cũng là đồ của mẹ! Con không có quyền được động vào! Bởi vì về mặt pháp luật, mỗi một xu mà bố con kiếm được đều phải chia cho mẹ một nửa! Tiền con đang xài là tiền của bố và mẹ! Hiểu chưa?”

Cửu Cửu suy nghĩ thật kỹ: “Pháp lừa là gì? Là con lừa con hả?”

Tô Lam đứng lên đi lại trong phòng vài lần, cô thật sự không thể nói chuyện với con gái nữa, có một số việc không giải thích được, có một số việc bản thân cô bé cũng biết!

“Tóm lại con không được động vào những thứ này! Đây là đồ của mẹ, những thứ này đều được mua bằng tiền nên con không được lãng phí! Có biết chưa hả?”

“Bố nhiều tiền lắm mà, bố có thể mua cái mới!”

Cửu Cửu chìa tay, thật lòng không hiểu tại sao mẹ mình phải nổi nóng như vậy.

“Tiền của bố con từ trên trời rơi xuống à? Hơn nữa, đây toàn là đồ hoá học, thành phần của nó không phù hợp với trẻ con! Con còn quá nhỏ để sử dụng những thứ này! Hiểu chưa hả?”

Cửu Cửu vẫn thờ ơ như thể chẳng sao cả, chỉ ‘ồ’.

“Con đứng đây tự suy nghĩ cho mẹ! Nghĩ xem con tự tiện động vào đồ của người lớn mà còn quậy tung lên thì có phải là sai rồi không! Đợi đến khi con suy nghĩ xong rồi, mẹ mới nói chuyện với con! Đứng thẳng lên!”

Cửu Cửu lập tức ưỡn ngực lên.

Tô Lam nhìn cô bé rồi ra ngoài, cô còn phải dạy dỗ con trai nữa!

Mới vừa mở cửa phòng Tam Tam và Tiểu Thất ra là nghe tiếng Tiểu Thất đang khóc.

“Chuyện gì thế này?”

Tiểu Thất vừa thấy Tô Lam thì chạy sang ngay: “Mẹ ơi, anh ăn hϊếp con.”

Tam Tam lại liếc Tiểu Thất: “Anh ăn hϊếp em hồi nào?”

“Anh nói con là đồ phản bội!” Tiểu Thất vội mách Tô Lam.

Tô Lam rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Thất: “Được rồi đừng khóc nào, đàn ông con trai không được rơi nước mắt, chút chuyện nhỏ thôi mà!”

“Đúng rồi! Chút chuyện nhỏ thôi mà, khóc khóc khóc chỉ biết khóc thôi, giống hệt con gái!”

“Con im miệng cho mẹ! Mẹ bảo con lên tiếng à?”

Tại sao con ruột của cô không có đứa nào làm cô đỡ lo hết, ngược lại không phải con ruột thì nghe lời hơn nhiều.

“Được rồi, Tiểu Thất, con ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của con nữa.”

Tiểu Thất chạy tung tăng ra ngoài, dù sao vốn dĩ cũng đâu phải chuyện của cậu bé.

| Tải iWin