TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2210

Chương 2210

Mười phút sau, anh ta thay một bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt, lười biếng ung dung đến uống cà phê, quét mắt nhìn Tô Lam một cái, “Anh muốn làm như thế nào?”

Quan Triều Viễn trầm mặc một lát, “Cậu quyết định đi.”

“Nếu anh hai đã nói như vậy, tôi đây sẽ làm thật tốt.” Thẩm Tư Huy bỏ ly cà phê trong tay xuống, nói với Tô Lam, “Chị dâu nhỏ, đi vào với tôi đi”

“A, à được”

Tô Lam không hiểu ra sao đứng lên, cho tới bây giờ cô còn không biết, Quan Triều Viễn đưa cô tới đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Cho đến khi cô vào phòng làm việc, bị Thẩm Tư Huy ấn ngồi xuống trước bàn trang điểm, “Chị dâu nhỏ, em cảm thấy bây giờ, em nên giới thiệu về bản thân mình lại một lần nữa: đứng ở phía sau chị, là nhà thiết kế nổi danh trong làng mốt Paris, cho nên chị không cần lo lắng, tất cả đều giao cho tôi.”

Nhà thiết kế?

Không biết có phải do xem nhiều phim thân tượng hay không, ở trong ấn tượng của Tô Lam, nhà thiết kế không phải đều là gay à?

Thẩm Tư Huy tuy rằng nhìn có chút nhã nhặn, nhưng toàn thân tỏa ra khí chất cao ngạo mà lạnh lùng, hoàn toàn không giống với hình tượng nhà thiết kế trong ấn tượng của cô, Nửa giờ sau, Thẩm Tư Huy đẩy ra cửa phòng, lập tức đi ra.

Lúc này anh ta châm một điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài híp lên, tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ: “Anh hai, người mẫu này quả thật đúng là không tồi.”

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Thẩm Tư Huy một cái Thẩm Tư Huy bình thường nhìn qua thì nhã nhặn, dáng vẻ dễ gần.

Chỉ có người thân quen mới biết, ánh mắt của anh ta khi tức giận sẽ khủng hoảng tới cỡ nào.

Không nói chuyện công việc, anh ta là một cậu chủ vô cùng tao nhã.

Nhưng một khi đã nói chuyện công việc, khí chất kia đột nhiên biến mất, giống như là Diêm La vương đến từ địa ngục.

Không biết có bao nhiêu Đại Minh tinh tới cửa, muốn anh thiết kế trang phục và tạo.

hình cho mình, tất cả đều bị mắng cho khóc lóc chạy ra ngoài.

Đã bao nhiêu năm, chỉ có người con gái kia mới được câu nói thông qua của anh ta.

Thẩm Tư Huy hít một ngụm khói, hô lên với người trong phòng, “Chị dâu nhỏ, chị còn không ra, chẳng lẽ là thẹn thùng? Từ trên xuống dưới của chị còn chỗ nào mà anh hai chưa thấy đâu.”

“Ai thẹn thùng ?”

Từ sau khi thay quần áo, Tô Lam vẫn tránh ở phía sau cửa, nghe xong lời này, mặt nóng lên, tức giận nói.

Nhưng mà khi cô nói chuyện, cô đã cầm lấy làn váy, dẫm giày cao gót đi ra.

Trên người cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, váy rất đơn giản, không có trang sức dư thừa gì, nhưng lại có thể phô bày dáng người hoàn hảo của cô.

Tóc đen đơn giản được vấn lên, phía trước có mấy sợi tóc lơ đãng rủ xuống.

Cô giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, quyến rũ cuốn hút, trên gương mặt kia còn tô thêm chút son đậm, hơn nữa cặp mắt vô tội đang mở to kia, quả thực lại thanh thuần vô cùng.

Tô Lam có chút ngượng ngùng, cô mới vừa ngẩng đầu thì đối diện ánh mắt như muốn ăn thịt người của Quan Triều Viễn, bên trong dường như có một chút kinh ngạc vì vẻ đẹp này.

“Lại đây” Giọng nói người đàn ông trầm thấp.

| Tải iWin