Các tu sĩ thấy rõ tình cảnh trong đại điện lại không khỏi ngạc nhiên, Lục Doanh Nhi sao lại tới nơi này?
Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa thị vẫn là người đứng đầu Bái Hiên Các, nhưng hiện tại hai bên đã xem như đã trở mặt. Chẳng lẽ thị dám đơn thân ngu xuẩn xông tới đây sao?
Tu sĩ cấp thấp thì không nhắc. Ánh mắt các trưởng lão Ngưng Đan kỳ đã trở nên âm lãnh song vẫn chưa có người nào động thân. Đều là lão hồ ly sống mấy trăm năm, hiển nhiên sẽ không làm chim đầu đàn gánh gió lớn, trước tiên phải quan sát tình huống cho rõ. Bên đối phương còn có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có đến nơi này hay không?
Nghĩ tới đây các tu sĩ Ngưng Đan kỳ không khỏi lộ vẻ hoảng sợ, đem thần thức phát ra tìm kiếm chung quanh.
"Ha ha, không cần tìm, bằng vào chút công phu nhỏ nhoi của các ngươi tưởng rằng có thể phát hiện Lâm mỗ sao?"
Âm thanh nhàn nhã truyền vào tai, chỉ thấy ở một nơi không người trong đại điện chợt lóe linh quang rồi hai bóng người từ từ hiện ra.
Đi trước là một thiếu niên vận thanh sam tướng mạo bình thường nhưng cả người phát ra uy áp khiến người sợ hãi. Mặc dù đã biết trước nhưng cảm ứng được tu vị Nguyên Anh kỳ của thiếu niên, sắc mặt các tu sĩ vẫn đại biến. Có kẻ nhát gan toàn thân phát run lên.
Lão quái Nguyên Anh tu vị quỷ thần khó lường, đám tu sĩ quân đông nhưng ô hợp của bọn họ có thể ngăn cản sao?
Bên cạnh thiếu niên là một nữ tử dung mạo khả ái, vóc người nở nang bộ dáng vô cùng cung kính chính là Lưu Tâm.
Lúc này vẻ mặt Mã Vân Thông hết sức khó coi. Lúc trước tuy có giật mình vì tu vị của Lục Doanh Nhi đột nhiên tăng mạnh nhưng thấy đám tu sĩ đến thì tâm tư bình ổn lại, đang muốn hô hào đám người vây công diệt sát nàng thì chuyện hắn lo lắng nhất là lão quái Nguyên Anh kia hiện thân đã xảy ra!
Cao thủ so chiêu tối kỵ là phân thân, trong lòng Mã Vân Thông sinh lo lắng tình thế càng trở nên càng bất lợi. Bích ngọc Thanh Quang Trạc xoay vòng bay múa linh quang lóe ra, liên tiếp chấn Tử Huyết Đao về phía sau.
Thấy thế các tu sĩ phản đồ không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên hết sức cổ quái. Bọn họ cũng đã nghe tin hai vị Các chủ ngưng thành Kim Đan. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn sợ rằng cảnh giới còn chưa được củng cố, thần thông sao có thể bạo tăng như vậy?
Nói tới Phụ thân thuật này quả thật vô cùng quỷ dị. Do mượn thân thể người khác nên thực lực Nguyệt Nhi suy giảm một chút mà thôi, mà khi những tu sĩ dùng thần thức quét qua thì chỉ thấy tu vị Ngưng Đan sơ kỳ của Lục Doanh Nhi mà thôi.
Thật không thể hiểu nổi một tu sĩ sơ kỳ lại có thể đánh cho tu sĩ hậu kỳ đến tình cảnh chật vật đến như thế này, điều này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của bọn họ. Đám người sợ hãi nhất chính là các trưởng lão cung phụng nơi đây, lúc này sinh ra cảm giác kính sợ đối với Đại Các chủ.
Lâm Hiên đem thần thái của đám tu sĩ nơi đây thu hết vào trong mắt, khoanh tay trước ngực lạnh nhạt đứng tại chỗ.
Có lão quái Nguyên Anh kỳ chấn nhiếp những kẻ khác không dám vọng động, có người cúi đầu còn có kẻ thì tròng mắt loạn chuyển âm thầm suy tính.
Lâm Hiên coi như không nhìn thấy, ánh mắt hướng về phía hai tu sĩ đang đấu pháp.
Đương nhiên lúc này Mã Vân Thông là người lo lắng nhất, thân là kẻ phản nghịch thủ ác hiển nhiên đối phương sẽ không buông tha. Tình thế đã bất lợi thế này mà phía Thiên Duyên Hàng chưa thấy có động tĩnh gì. Hiện tại đành nghĩ biện pháp đào tẩu đi cầu vị trưởng lão Ly Dược Cung tương trợ. Như vậy mới có cơ hội lật ngược tình thế.
Có điều muốn trốn đâu phải dễ, lúc này sắc mặt Mã Vân Thông đại biến, sau một hồi đấu pháp. Tử Huyết đao đã xuất hiện vô số vết rạn nhỏ khiến hắn rất đau lòng mà lại càng thêm kinh sợ.
Đến nước này đành phải dốc hết toàn lực, Mã Vân Thông vươn tay vỗ lên túi trữ vật đem một viên châu to cỡ nắm tay tế ra. Điều cổ quái là mặt ngoài viên châu có dán đầy phù lục tựa như là phong ấn thứ gì đó.
Thấy thế tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Lục Doanh Nhi tựa hồ cũng cảm giác được điều kỳ lạ, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng. Bạn đang đọc truyện tại - www.
Mã Vân Thông không chút do dự đem các phù lục nọ bóc ra. Nhất thời quỷ vụ sương mù mờ ảo ra từ trong viên châu tuôn ra, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng rống chói tai, mùi huyết tanh lan ra bốn phía.
"Huyết Quỷ Châu!"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ có kẻ tế luyện được quái vật hung sát này.
Huyết Quỷ là một loại quái vật cấp bậc Quỷ Vương Âm Ti giới, sau khi bị tu sĩ dùng thần thông chế trụ dùng bí pháp tiến hành bồi luyện.
Song quá trình này vốn khá hung hiểm. Về phần quỷ dị tạm không nhắc, nghe nói cứ cách mấy ngày là chủ nhân phải dùng máu huyết bản thân nuôi Huyết Quỷ. Hao tổn tinh huyết thì mới áp chế được loại quỷ vật điên cuồng này không phản phệ. Do vậy loại thần thông quỷ đạo hung hiểm này rất ít khi hiện thế.
Đương nhiên có hại tất có lợi. Nuôi dưỡng Huyết Quỷ càng gian nan thì loại quái vật này có thần thông càng lớn khiến không ít kẻ thèm thuồng.
Khi âm hồn tàn phá mấy chục năm về trước Mã Vân Thông vô tình thu được Huyết Quỷ này, sau đó liền theo bí pháp tế luyện hiển nhiên cũng nếm không ít đau khổ. Nhưng Huyết Quỷ đã khiến vô số cường địch ngã xuống, đây chính là đòn sát thủ của hắn.
Lão quái kia nếu thấy Lục Doanh Nhi vào hiểm cảnh chắc chắn sẽ ra tay tương trợ. Như vậy hắn sẽ nhân cơ hội mà đào tẩu. Dù Huyết Quỷ có bị hủy thì so với tính mạng quả thực không tính là gì.
Chỉ thấy quỷ vụ như mực nhanh chóng bao phủ phạm vi hơn mười trượng, lúc này thân ảnh của Lục Doanh Nhi cũng ở trong nhưng trên mặt nữ tử lại có chút kinh hỉ.
Một tu sĩ khác cùng cấp mà đối đầu với Huyết Quỷ thì chỉ còn nước lo phòng ngự song với Nguyệt Nhi thì ngược lại. Không ngờ lại có người dâng bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu này tới trước cửa.
Quỷ vụ này lại có khả năng ngăn trở thần thức cùng tầm mắt của chúng tu sĩ đang tọa sơn quan hổ đấu kia.
Khóe môi Lục Doanh Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào đến quỷ dị. Cánh tay ngọc giơ lên, trong lòng bàn tay trắng hồng có quỷ khí lóe ra một cây ma phiên tinh xảo hiện lên trên đó.
"Ơ…"
Mã Vân Thông trợn mắt há mồm, hắn cũng là quỷ tu sao nhìn không ra bảo vật này tỏa ra âm khí cực kỳ nồng nặc, có vài phần giống như Vạn hồn Phiên của Cực Ác ma tôn khi xưa.
Khi trước hắn biết Lục Doanh Nhi tu luyện thần thông không hẳn là đạo gia chánh tông nhưng không liên quan gì đến quỷ đạo, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Mã Vân Thông càng thêm sợ hãi, mơ hồ có ý hối hận song là tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ, tâm thần cũng cực kỳ cứng cỏi rất nhanh đem nỗi khiếp nhược quẳng ra khỏi đầu, lúc này đối phương tuyệt không buông tha cho hắn.
Trên mặt Mã Vân Thông hiện tia tàn nhẫn, mở miệng phun ra một đạo kiếm quang chém thẳng xuống cắt đi cánh tay trái, nhất thời tinh huyết phun ra có vòi. Hắn nhịn đau dán lên vết thương một tấm phù lục, sau đó đem cánh tay đã đoạn ném sang Huyết Quỷ.
Trong mắt Huyết Quỷ lóe ra ánh sáng yêu dị đỏ, không chút do dự há cái mồm to như chậu máu đem cánh tay cụt nuốt thẳng vào bụng.
Hống!
Khí thế trên người Huyết Quỷ nhất thời bạo tăng, trên đầu nó mọc thêm một cái sừng như sừng sơn dương, trong mắt lấp loáng hung quang bạo ngược, toàn thân phát ra quỷ khí.
Lục Doanh Nhi cũng không hoảng hốt, hai mắt nhắm lại còn hai tay bắt pháp quyết, trong miệng truyền ra chú ngữ phức tạp khó hiểu, nửa như tụng niệm mà nửa như xướng ca…
Rồi mắt ngọc mở ra, nàng duỗi một ngón tay điểm về phía trước. Thú Hồn Phiên bành trướng rất nhanh đã to đến hơn trượng. Sau đó trên mặt phiên giống như nổi gợn sóng, một cái động lớn sâu không thấy đáy xuất hiện bên trong bốc ra quỷ khí nồng nặc.
Lúc này Huyết Quỷ đã bay tới định cắn xé đối phương nhưng thấy thế đột nhiên dừng lại, trên mặt nó lộ ra vài phần mê hoặc.
Quái vật quỷ đạo thích nhất là nơi có âm khí nồng nặc nên Mã Vân Thông mới luyện chế bảo châu làm chỗ trú thân cho nó. Có điều trong trong Thú Hồn phiên có hàng vạn hồn phách nên âm khí trong này còn gấp bội quỷ châu.
Huyền Âm quỷ khí do Thú hồn Phiên phát ra đối với quỷ vật này ví như tửu quỷ gặp hảo tửu, sự mê hoặc có thể thấy rõ.
Mã Vân Thông thấy thế vẻ mặt không khỏi lo lắng, hắn nằm mơ cũng không ngờ đối phương còn có đòn khắc địch huyền diệu cỡ này. Ngay cả Huyết Quỷ hung ác như vậy cũng tạm thời bị áp chế.
Đáy mắt Mã Vân Thông hiện sự do dự nhưng nhanh chóng thay bằng tia tàn nhẫn, chỉ thấy hắn đưa tay đấm vào ngực đồng thời há miệng phun một đạo huyết kiếm màu vàng nhạt. Thì ra hắn đã đem pháp lực của Kim Đan khổ tu trăm năm tập trung vào đạo huyết kiếm này. Huyết kiếm nhanh chóng bay vào miệng Huyết Quỷ. Tức thời sự mê hoặc trong mắt Huyết Quỷ biến mất, khí thế hung ác lần nữa bạo tăng khiến Nguyệt nhi hừ một tiếng.
Tên gia hỏa kia không tiếc đại thương nguyên khí khiến nàng phải tốn thêm chút khí lực a!
Chỉ thấy nàng thu hai cánh tay ngọc để ở trước ngực, ngón trỏ cùng ngón cái bấm thành thế Lan Hoa Phất Tuyệt Thủ, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Ầm ầm! Thú Hồn Phiên lúc mờ lúc ảo sau đó một đóa mây đen hiện lên giữa không trung. Từ trong ma vân xuất hiện một quỷ vật hai đầu bốn tay, hình dáng tướng mạo vô cùng hung hãn còn hơn cả Huyết Quỷ. Quỷ vật này là do vạn hồn trong thú hồn phiên biến thành.
Những năm qua ngoài hồn phách yêu thú còn có hồn phách của tu sĩ bị Lâm Hiên diệt sát bị hút vào trong bảo vật này. Số lượng âm hồn tuy không bằng bảo vật của Cực Ác ma tôn nhưng chất lượng thì hơn xa.
Có điều Huyết Quỷ cũng nổi danh là hung ác tàn bạo trong các loại quái vật Âm Ti giới, mà lại vừa hấp thu tinh huyết chân nguyên của chủ nhân nên hung hăng giao chiến cùng quái vật hai đầu bốn tay.
Tiếng gào khóc thê lương không ngừng bên tai cùng quỷ khí tung bay. Huyết Quỷ có chút hạ phong khiến Lục Doanh Nhi hưng phấn còn Mã Vân Thông thì kinh sợ.
Lại thấy nữ tử lật bàn tay một cái, linh quang chợt lóe rồi một dải lụa hồng dài chừng một thước hiện lên trong bàn tay. Đôi môi anh đào hé mở thổi ra một ngụm tinh khí lên trên, dải lụa hồng nhanh chóng duỗi dài sau đó biến thành một con Cự mãng màu vàng, há miệng phì phì phun ra sương mù màu hồng ngẩng đầu lao về Mã Vân Thông.
"Đây là bảo vật có chứa khí linh?" Sắc mặt Mã Vân Thông đại biến, nha đầu kia không chỉ có thần thông kinh người mà bảo vật tung ra càng lúc càng lợi hại.
Lúc này Tử Huyết đao của hắn đã bị Bích Ngọc Thanh Quang Trạc vây khốn, nhưng thân là tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ, ngoại trừ bổn mạng pháp bảo cũng có thêm một hai món pháp bảo phụ trợ.
Mã Vân Thông vội vươn tay ra vỗ lên trên túi trữ vật. Một tấm Thiết bài hình lập phương được tế lên nhưng lúc này thanh quang của vòng ngọc lóe lên vô cùng rực rỡ, tiếp theo mấy tiếng rang rảng truyền vào tai, vết nứt trên Tử Huyết đao càng ngày càng sâu, từ giữa bắt đầu gãy ra.
Bổn mạng pháp bảo bị hủy, Mã Vân Thông thét lên một tiếng, miệng phun ra một búng máu tanh. Tâm thần hắn bị tổn thương không nhẹ, nhất thời bước chân lảo đảo. Hào quang do Thiết bài trở nên ảm đạm.
Nguyệt nhi đem pháo lực truyền vào, Trong mắt độc mãng xà lóe lên hồng quang, phun ra một luồng sáng mờ ảo đem Mã Vân Thông vây lại.
Phấn thơm thơm mà hương ngòn ngọt khiến người cảm giác hết sức thoải mái, có điều sắc mặt Mã Vân Thông lại tái nhợt như tờ giấy.
"Không ổn, có độc" Hắn vội nín thở ngưng tức muốn lui ra nhưng đã không kịp, chỉ thấy pháp lực toàn thân không mau chóng giảm xuống. Trong lòng khẩn trương nhưng không ngồi đợi chết, tay nắm chặt toàn thân bắp thịt gồ lên muốn đem độc tố bức ra. Có điều lúc này con độc xà kia lại dài ra một cách quỷ dị, thoáng cái đã tới trước người hắn quấn chặt lại như buộc bánh tét.
Ở bên kia, Huyết Quỷ cùng quỷ vật hai đầu bốn tay vẫn đánh tới mức điên cuồng, Lục Doanh Nhi không khỏi nhíu mày phất tay trái đánh ra một đạo pháp quyết. Âm Vân nhất thời quay lưu chuyển bay tới trên đỉnh đầu hai con quỷ vật. Huyết Quỷ sửng sốt, cảm giác có chút không ổn nhưng trong âm vân lại tản ra Huyền Âm Khí khiến nó vô cùng thoải mái. Loại quái vật này mặc dù hung ác nhưng linh trí vốn không cao nên động tác chợt đình trệ. Trên mặt Lục Doanh nhi lộ vẻ vui mừng, không khách khí đánh ra một đạo pháp quyết. Âm Vân nọ bao phủ cả hai con lệ quỷ vào trong. Tiếng ngao ngao vang lên, lúc này Huyết Quỷ mới cảm giác không ổn liều mạng giãy dụa nhưng đáng tiếc đã muộn.
Bụp một tiếng, song đầu quỷ vật bạo nổ thân hình hóa thành vô số cánh tay ma quái đem Huyết Quỷ kéo vào trong âm vân. Tiếng thét chói tai của Huyết Quỷ càng ngày càng thấp rồi bị âm vân cắn nuốt, sau đó âm vân lưu chuyển hóa thành Ma phiên bay về tay thiếu nữ.
Chứng kiến cảnh này, các trưởng lão Ngưng Đan kỳ đều thất sắc. Vị cao thủ Nguyên Anh kỳ kia còn chưa từng động một ngón tay, chỉ mỗi Đại Các chủ vừa mới ngưng thành Kim Đan đã đánh bại Mã Vân Thông. Trận này nếu không tận mắt nhìn thấy đánh chết bọn họ cũng không tin. Nhưng sự thật chính là sự thật. Đối với Lục Doanh Nhi, sự bất cam trong lòng những kẻ này đã thay thế bằng sự sợ hãi. Tại tu tiên giới muốn được kẻ khác coi trọng thì thực lực là điều quan trọng nhất.
Lâm Hiên đương nhiên không có khái niệm nhân từ với địch nhân, hắn liếc mắt ra hiệu, cho Nguyệt nhi. Chỉ thấy nữ tử vươn tay mềm mại, một đạo hỏa diễm màu xanh nhạt xuất hiện ở trong lòng bàn tay, ngón tay búng một cái khiến hỏa diễm bốc cao khi sáng khi tối, bên ngoài còn có hắc khí quỷ dị lưu chuyển.
"Ngươi.... ngươi muốn làm gì?" Mã Vân Thông một đời kiêu hùng nhưng thời khắc này sắc mặt cũng xám ngắt.
"Các hạ đã phản bội Bái Hiên Các. Chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới hậu quả sao, đem ngươi đi trừu hồn luyện phách xem như đã là tiện nghi cho ngươi" Chỉ thấy Lục Doanh Nhi nhi thản nhiên mở miệng.
Những tu sĩ khác nghe vậy không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Bị trừu hồn luyện phách vô cùng thống khổ, khủng khiếp nhất là cơ hội được luân hồi cũng không có.
"Yêu nữ… ngươi đối với ta như thế… không sợ ngày sau sẽ gặp báo ứng sao?"
"Hừ, báo ứng sao? Năm xưa nếu không có ta cùng sư muội tương cứu thì ngươi đã sớm hồn phi phách tán, không ngờ các hạ lang tâm lấy oán báo đức, muốn mưu đồ Bái Hiên Các, đây mới chính quả báo cho loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi."
Lục Doanh Nhi nói xong cũng không chần chờ, búng đạo hỏa diễm kia vào thân thể đối phương, Mã Vân Thông kêu lên thảm thiết khiến các tu sĩ khác sắc mặt trắng bệch.
Giết gà răn khỉ cũng là kế sách Lâm Hiên định ra, tin tưởng sau này không có kẻ nào còn nuôi mộng phản nghịch. Trên mặt Lưu Tâm thì có chút không nỡ nhưng nào hiểu quyết định của thiếu gia là không thể khác.
Lại thấy không khí đang ngưng trệ trong đại điện bị phá vỡ bởi hai đạo quang hoa bắn nhanh ra, Lâm Hiên thấy rõ là một lão giả tóc bạc mi trắng và một tu sĩ mặt sẹo.
Hai người này tuy không phải kẻ thủ ác nhưng cũng là thân tín của Mã Vân Thông. Mắt thấy tình thế không ổn đương nhiên là phải chạy đi.
"Hai vị đạo hữu muốn đi đâu?" Trên mặt Lâm Hiên toát ra nụ cười âm trầm tay trái khẽ phất, hai đạo kiếm quang từ trong ống tay áo bay vút ra lăng lệ đuổi theo hai người. Những người khác mở to hai mắt nhìn, muốn xem một chút lão quái vật này thần thông như thế nào, nhưng một màn được thấy lại làm cho bọn họ càng thêm phát run.
Mắt thấy kiếm quang đuổi tới, hiển nhiên lão giả cùng tu sĩ mặt sẹo nọ không ngồi đợi chết, vừa đem quang tráo hộ thân tế ra đồng thời cũng đem pháp bảo phóng ra. Chỉ thấy trong miệng bọn họ lẩm nhẩm chú ngữ độn quang càng trở nên mau lẹ. Có điều thế tới của kiếm quang như sét giật, trong nháy mắt đã đánh vào pháp bảo của hai người. Âm thanh keng keng truyền vào tai, hai kiện pháp bảo đều bị chấn văng ra xa. Mà kiếm quang như có thông linh hai đạo lại phân thành bốn. Hai đạo tiếp tục cuốn lấy pháp bảo còn hai đạo khác hung hăng trảm lên hai đạo độn quang.
Rẹt..!
Âm thanh như xé vải truyền ra khiến người ghê răng. Vòng bảo hộ như là tờ giấy mỏng bị kiếm quang nhanh chóng chấn nát. Hai tu sĩ kia lộ vẻ hoảng sợ ,còn chưa kịp phản ứng thì thấy yết hầu mát lạnh. Nhất thời trong huyết hoa bạo nở, hai cái đầu người bay lên.
Màn chạy trốn chạy trong huyết vũ trước sau chỉ diễn ra trong nháy mắt. Đám tu sĩ còn lại sắc mặt khó coi đến cực điểm. Đối phương không cần tế ra bảo vật, chỉ phất tay một cái đã diệt sát hai tu sĩ Ngưng đan kỳ, thần thông hung lệ khiến người kinh hoảng. Những kẻ nuôi ý định chạy trốn đã tan biến.
Lúc này ưu thế nghiêng về bên nào đã thấy rõ. Có câu thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thịch một tiếng một tu sĩ vận hoàng bào đã quỳ xuống: "Hai vị Các chủ tha mạng, thuộc hạ có mắt không tròng mới đi theo Mã Vân Thông tạo phản, xin hai vị Các chủ đại nhân đại lượng mà tha cho tiểu nhân một mạng"
Dáng vẻ của hắn thật không xứng với một tu sĩ Ngưng Đan kỳ song đây cũng là điều bình thường, tu tiên giả nào khác phàm nhân ở điểm này, nếu có thể giữ được tánh mạng thì cần gì thể diện!