"BA~!" dưới bầu trời đêm yên tĩnh,một tiếng cười vui vẻ vọng khắp không gian.
"Ha ha. Ta nghĩ ra rồi, đơn giản như vậy mà phải nghĩ mãi mới ra."
Lâm Hiên kinh hỉ,có thể nghe ra trong ngữ khí của hắn thập phần hưng phấn.Một lời cũng không nói,Lâm Hiện lập tức hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng về phía Rừng trúc tuyết sơn(động phủ hiện giờ của hắn ấy mà)
Lúc này đây,hắn dùng toàn lực bay đi,tốc độ so với khi trước đề thăng gấp bội.Xem ra có việc gì đó hắn muốn thử nghiệm ngay lập tức đây.
Rất nhanh,tổng đà Diệp gia đã hiện rõ trong tầm mắt. Lâm Hiên cũng không kinh động tới tu sĩ Diệp gia đang đi tuần xung quanh mà trực tiếp trở về động phủ.
Hết thảy đều như cũ, cấm chế cũng hoàn hảo không bị động vào.Hiển nhiên là trong đoạn thời gian mình ly khai,chưa từng có ai đến nơi này.Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, thậm chí chẳng thèm nghỉ ngơi mà đi thẳng tới phòng luyện công.
Vừa rồi lúc trên đường trở về ,hắn đã suy tư rất lâu,cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện
Chính mình một mực tìm biện pháp ngự sử Ngân Sí thi vương trong công pháp lão Ma tu luyện làm gì.Kỳ thật mạch suy nghĩ này sai rồi.
Thứ nhất,chính mình chưa từng luyện qua Thiên Thi đại pháp.
Thứ hai, mình cũng không phải Phân Thần kỳ Tu tiên giả.
Thứ ba, Ngân Sí Thi Vương là do lão ma bỏ ra vài vạn năm mới đào tạo thành , chính mình chưa từng cố gắm làm gì cả.Mình có đức độ gì mà sử dụng được Ngân Sí Thi Vương đây?
Tục ngữ nói, gieo nhân nào gặt quả ấy, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.
Đương nhiên, lời này cũng không phải là tuyệt đối.Nhưng ít ra hiện tại mình dùng cách của Cổ Lão Ma thì không được,cho dù sau này có tiến giai đến Phân thần kỳ thì hơn phân nửa vẫn không ngự sử được Ngân Sí thi vương.
Nếu quả thật muốn khu sử được Ngân sí thi vương thì phải tìm một lối tắt khác mới được.Nhưng nói luôn dễ hơn làm,điều này đã khiến hắn vò đầu bứt tóc rất lâu.Bất qua nhờ cơ duyên xảo hợp mà trong tay hắn vừa vặn có một bảo vật thích hợp.
Khu quỷ thuật!
Nếu như mình sở liệu đúng, chỉ sợ ngay cả Cổ Lão Ma cũng chưa từng nghĩ đến thần thông ấy còn có thể dùng vào phương diện này.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Lâm Hiên lần nữa lấy ra Bảo Châu rồi chìm thần thức vào bên trong xem xét.Chẳng mấy chốc mà hắn tìm được "khu quỷ thuật" và bắt đầu nghiên cứu.
Thật lâu sau, Lâm Hiên mới ngẩng đầu thở nhẹ một hơi,trên lý thuyết thì cách này có vẻ dùng được.Khu quỷ thuật kỳ thật cũng không phải chỉ có một loại.
Phải biết rằng,phần đông Âm ti giới quỷ vật bất luận tính nết hay tu vị đều không giống nhau, làm sao có thể dùng một phương pháp để "giải quyết mọi vấn đề" đây?
Trong này có nói đến nếu vô tình gặp phải một đầu âm ti quỷ vật tính tình hung tàn,táo bạo,cách ngự sử bình thường tất không có tác dùng,phải tốn thêm một ít thủ đoạn nữa.Mà thủ đoạn được giới thiệu ở đây chính là "Phân thần ngự quỷ thuật",nói đơn giản thì nó khá giống việc tu tiên giả cấp cao tế luyện phân thân.
Đầu tiên phải xóa đi linh trí của yêu quỷ,sau đó dùng nguyên thần thứ hai điều khiển.
Nguyên thần cùng Nguyên anh tuy chỉ khác nhau một chữ, kỳ thật lại là một trời một vực.Nếu đệ nhị Nguyên Anh có bị diệt,tuy Lâm Hiện không lập tức vẫn lạc nhưng thực lực cũng hao tổn nhiều,hơn nữa còn là phiền toái to chứ chả chơi.Hắn dù bế quan trăm năm cũng chưa chắc có thể khôi phục lại được.
Về phần nguyên thần thứ hai tựu không giống vậy. Nếu là bị địch nhân diệt trừ,thì tuy cũng sẽ tổn hao nguyên khí nhưng với thân gia phong phú của hắn thì chỉ cần bế quan mấy tháng là có thể hồi phục như cũ.Thực lực cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.Hơn nữa chỉ cần tốn thêm ít công phu là có thể tế luyện lại lần nữa.
Liệu cách ấy có thể dùng để ngự sử Ngân sí thi vương được hay không Lâm Hiên cũng không biết,bất quá ngẫm lại thì thấy cách này rất có khả năng a.
Mà hôm nay,hắn thật muốn thử một lần.
Lâm Hiên chưa từng tu luyện qua nguyên thần thứ hai,bởi hắn thấy không cần thiết.Chứ loại công pháp này không có gì kỳ lạ,cơ bản thì tám chín phần tu sĩ ngoài ly hợp kỳ đều dùng qua.Thậm chí ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng biết loại thần thông này.
Lâm Hiên lật tay lấy ra một chiếc ngọc đồng màu xanh biếc,bên trong có chứa công pháp Mặc Nguyệt thiên vu quyết từ ly hợp đến phân thần kỳ. Hắn đem thần thức chìm vào bên trong. Không lâu sau,đã tìm thấy thứ mình muốn và bắt đầu nghiên cứu.Phần công pháp ấy không có khó khăn nên Lâm Hiên rất nhanh đã tham tường thấu triệt rồi khoanh chân hảo hảo tu luyện một phen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://
Quá trình này không quá mệt mỏi,trước sau chỉ cần hai tháng mà Lâm Hiên đã tế luyện thành công nguyên thần thứ hai.Hắn thử một chút thấy không có gì sai lầm.Trên mặt Lâm Hiện lộ vẻ hài lòng,tay áo khẽ phất thả ra một đạo quang hà,linh quỷ túi chứa Ngân sí thi vương đã được tế lên không trung.
***
Thời gian như nước trôi qua,chớp mắt cái đã lại qua ba tháng.
Két.. Một âm thanh nặng nề vang lên,cánh cửa phòng luyện công của Lâm Hiên phủ bụi đã lâu,rốt cuộc ầm ầm mở rộng.
Lâm Hiên từ bên trong đi ra. Trên mặt tràn đầy thần sắc tiều tụy nhưng nội tâm không giấu nổi vẻ hưng phấn. Công phu không phụ lòng người,hắn trải qua nhiều vất vả như vậy rốt cuộc cũng thành công dùng nguyên thần ngự quỷ.Hơn nữa Ngân sí thi vương còn phát huy được chín thành chiến lực.Nói cách khác,nó có thể đấu một trận với tu sĩ vừa tiến cấp phân thần.Chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết.
Bất quá ngẫm lại những kinh nghiệm trong lúc luyện thần thông này khiến hắn cảm thán không thôi.Mấy lần gặp phải sai lầm,cuối cùng thành công tất cả là nhờ vào vận khí.
Nếu lại để Lâm Hiên thử lại một lần nữa,hắn thật không chắc có thể thành công a.Nhưng bất kể như thế nào thì giờ đây mọi việc cũng đã tốt đẹp rồi.
Bất quá Lâm Hiên cũng không thể điều khiển Ngân sí thi vương tùy tâm sở dục như Cổ lão ma được. Vẫn là câu nói kia, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Lâm Hiên bất quá chỉ mượn uy năng của Lục Ngôn Ác Quỷ Chú để ngự thi vương mà thôi.Dù sao lối tắt mãi vẫn chỉ là lối tắt,tuy ngắn tuy tiện nhưng vẫn có "ổ gà" a.Tất nhiên cách này sẽ gặp một ít hạn chế.
Đầu tiên,linh trí của Thi Vương vị xóa bỏ,sau đó lại do nguyên thần thứ hai của Lâm Hiên thay thế nên kể từ đó thực lực của Thi vương sẽ bị ảnh hưởng một chút.Nhưng nó có thể đấu với Phân thần sơ kỳ thì Lâm Hiên đã rất vui rồi.
Thứ hai,thời gian điều khiển Ngân sí thi vương có hạn,chỉ tầm một chung trà mà thôi.Một khi vượt quá khoảng thời gian này sẽ bị thi vương cắn trả.
Sở dĩ như thế là vì Lâm Hiên dù sao cũng chỉ là Động Huyền Kỳ,thực lực của nguyên thần thứ hai tất vì thế mà bị cản trở.Khống chế thi vương trong khoảng thời gian như vậy đã là cực hạn rồi.
Điều ấy khiến Lâm Hiên có chút tiếc nuối.Bất quá không sao,người thông minh phải biết đủ,có một trợ thủ cường đại như vậy đã là quá mức nghịch thiên rồi.
Trong tâm nghĩ như vậy,trên mặt Lâm Hiên cũng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Mới vừa đi ra khỏi phòng luyện công thì một làn gió thơm từ đại sảnh đã lướt đến.Nhìn kỹ hóa ra là Trịnh Tuyền chạy ra đón chào.Dáng người nàng thon thả,ngày càng xinh đẹp a.
"Tham kiến sư tổ!" Nàng vừa thấy Lâm Hiên,sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhưng lại có thêm vài phần cổ quái,sau đó dịu dàng hành lễ.
"Không cần đa lễ."
Tâm tình Lâm Hiên đang rất tốt.Hắn đưa tay khẽ nâng Trịnh tuyền rồi đảo mắt qua người nàng.Chỉ mấy tháng mà nha đầu này đã có thu hoạch lớn rồi,dù chưa có tấn cấp nhưng thực lực tăng lên không ít.
Nghe Lâm Hiên vừa nói vậy, mặt nàng liền lộ vẻ cảm kích: "Tuyền nhi được như vậy là do người ban cho nhiều đan dược bảo vật,nếu không thì tu vi của đồ tôn đâu tăng nhanh như thế?"
"Ân."Lâm Hiên nhẹ gật đầu, lời này không tệ a.
"Đúng rồi.Trong khoảng thời gian ta bế quan bên ngoài có phát sinh chuyện gì không?"
"Sư tổ dù không hỏi thì đồ tôn cũng đang muốn bẩm báo, Diệp gia Đại trưởng lão muốn cầu kiến người nên một mực chờ bên ngoài động phủ. Bọn họ đã đợi được một tháng rồi."thanh âm Trịnh Tuyền truyền vào tai Lâm Hiên mang theo vài phần cổ quái.
"Cái gì?" Lâm Hiên có chút kinh ngạc: "Đã đợi một tháng rồi, chẳng lẽ nàng một mực không ly khai khỏi cốc."
"Cũng không phải."
Trịnh Tuyền lắc đầu: "Diệp trưởng lão một tháng trước có đến đây,nhưng do người bế quan không muốn bị quấy rầy nên Diệp trưởng lão cũng không dám tới phòng luyện công.Nhưng dường như nàng có việc gì rất gấp nên cứ đến giờ ngọ là lại đến một lần xem người có xuất quan không."
Thanh âm Trịnh Tuyền ngọt ngào vang lên,biểu lộ vô cùng nhu thuận.
"Nha. Nói như vậy thì xem ra nàng ấy có việc gấp rồi. "
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Sau đó thả thần thức ra cảm thụ sắc trời bên ngoài một lát: "Hiện tại đã là giữa trưa,theo lời ngươi nói thì nàng ấy sắp đến rồi. Ồ, thật đúng là đã đến."
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, sau đó tay áo khẽ phất,tiếng ầm ầm trầm muộn vang lên,đại môn động phủ dần dần mở ra.
Mở cửa đón khách.
Đối với việc nàng này trong một tháng bất kể gió mưa chạy đến chỗ mình,trong tâm Lâm Hiên có chút ngạc nhiên.Hắn hóa thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài.
Rất nhanh, hai đạo thân ảnh phiêu du xuất hiện trong tầm mắt.
Một người là cung trang mĩ phụ trung niên nhưng vẫn vô cùng thùy mị.Người còn lại là một thiếu nữ yểu điệu,tuổi còn trẻ.
Người đến đúng là Diệp gia Đại trưởng lão Diệp Hồng Tuyết, đằng sau nàng không cần nói, tựu là Diệp Dĩnh rồi.
Lâm Hiên nhướng mày. Mà hai người kia cũng trông thấy Lâm Hiên.
Diệp Hồng Tuyết vừa mừng vừa sợ.Còn trên mặt Diệp Dĩnh tức thì hiện lên một tia phức tạp, sau đó khuôn mặt liền đỏ lên rồi tiếp tục đi theo sau cô cô nàng.
"Xin chào tiền bối." Hai người đều dịu dàng cúi xuống hành lễ.
"Tốt rồi, không cần đa lễ, Lâm mỗ nghe Tuyền Nhi nói các ngươi đến đây tìm ta,hẳn là có việc gì cần thương nghị sao?"
"Tiền bối nói không sai, cuối cùng thì người cũng xuất quan." Diệp Hồng Tuyết hơi than thở, trên mặt cũng lộ ra vẻ thoải mái.
"Được rồi, phu nhân cũng không cần phải gấp, mời vào trong động phủ nói chuyện." Lâm Hiên nói xong. Nghiêng người, khoát tay làm một cái thủ thế xin mời.
Nàng này tất nhiên không dám từ chối,theo sau Lâm Hiên tiến vào bên trong.
Sau khi vào phòng khách, song phương phân chủ khách ngồi xuống. Trịnh Tuyền lập tức dâng lên trà thơm,sau đó tựu đứng sau lưng Lâm Hiên. Diệp Dĩnh cũng không có chỗ ngồi, đồng dạng đứng phía sau cô cô nàng .