Mọi người trừng mắt ngạc nhiên,đều cho rằng mình nhìn lầm.
" Chẳng lẽ Thạch sư huynh điên rồi?"
"Hắn sao có thể..."
Chúng tu sĩ kinh ngạc, tất cả đều dừng tay lại. Không phải bọn hắn muốn đổi ý mà là không nghĩ tới Thiên Kiếm Phong chủ đột nhiên ra tay với mình.
Chỉ thấy ở ngoài trăm trượng,hai gã tu sĩ đang kêu thảm,một người bị mất cánh tay trái mà người kia một cái chân đã không còn.
"Điên rồi, Thiên toàn kiếm tôn nhất định là điên rồi."
Lê tiên tử nhẹ nhàng lẩm bẩm.Mà đúng lúc này ,trên không trung hiện ra khuôn mặt dữ tợn của Thiên Toàn Kiếm Tôn,khuân mặt này là do tinh thần lực ngưng kết thành.
Chỉ thấy hắn bạch tu phiêu động, hai mắt huyết hồng: "Ta đang đấu với Lâm Hiên,kẻ nào dám nhúng tay, lão phu tuyệt không nể tình!"
Âm thanh chấn nhiếp phát ra khiến chúng tu đang muốn khuyên can chán nản ngồi xuống.Dù sao sự tình đã đến mức này thì chẳng ai muốn bị quấn vào vũng nước đục cả.
Mặc dù tất cả cùng một môn phái nhưng tất nhiên mạng nhỏ của mình vẫn là quan trọng nhất.Những thứ khác chỉ là gió thoảng mây bay cho nên hiện giờ cứ im lặng là hơn.
"Sư huynh, ngươi xem..."Khuôn mặt Lê tiên tử tràn đầy lo lắng.
"Sự tình đã đến mức này, chỉ có thể đi mời hai vị sư thúc thôi." Linh Thú Phong chủ thở dài một hơi nói,dù sao thì bọn hắn cũng không có bản lĩnh tách hai người kia ra.
Lời còn chưa dứt thì một đạo thân ảnh nhàn nhạt chớp động, hướng về phía cửa phóng đi.
Đạo thân ảnh đó muốn né tránh ánh mắt của Thiên Toàn Kiếm Tôn nhưng đáng tiếc là ý nghĩ của hắn có chút quá ngây thơ rồi.Hiện tại Thiên kiếm phong chủ đang thi triển một công phu nào đó khiến cho tinh thần lực của hắn bao trùm phạm vi vài dặm quanh quảng trường,dù là cỏ động gió lay cũng đều nằm trong thần thức của hắn.
Vèo! Một đạo hồng mang lóe lên, một thanh tiên kiếm đánh thẳng vào thân ảnh đang phiêu hốt kia.
"Bành". Thân ảnh đó lùi lại mấy bước rồi dần dần hiện rõ. Dáng người yểu điệu, diện mục không rõ lắm nhưng đúng là thiếu nữ che mặt Lâm Ngọc Kiều.
Trước người nàng trôi nổi một thanh tiên kiếm màu xanh biếc,chính là vật đã cản lại công kích của Thiên Toàn Kiếm tôn. Nàng mới là Động Huyền Sơ kỳ nên để cản lại chiêu vừa rồi đối với nàng thật không dễ dàng.
Mà Thiên Toàn Kiếm Tôn lại quát lạnh: "Nha đầu, đứng đó nhúng mũi vào chuyện này.Trước khi Lão phu phân thằng bại với Lâm tiểu tử thì đừng ai mong rời khỏi nơi đây.Nếu còn hành động thiếu suy nghĩ thì chiêu tiếp theo không đỡ nhẹ nhàng như vậy được đâu."
Giọng nói của hắn tràn đầy vẻ uy hiếp khiến Lâm Ngọc Kiều chỉ đành thở dài ,cũng đành ngoan ngoãn lui lại.
Mà ở bên kia, Lâm Hiên đang lâm vào tình cảnh cực kỳ không hay.
Liệt Hỏa Tiên Kiếm không sợ hàn khí.Huyền Băng thì sắp bốc hơi đến nơi.
Với uy lực của Vạn Kiếm Quyết thì Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn cũng không ngăn cản nổi mà Lâm Hiên hiện tại không thể dùng Cửu Thiên Vi Bộ để né tránh.
"Dưới chiêu này thì ngươi dù có dạy dụa thế nào đi nữa cũng phải nhận mệnh thôi." Hiện tại trong đầu Thiên Toàn Kiếm Tôn tràn đầy ý nghĩ muốn diệt sát Lâm Hiên,về phần hậu quả như thế nào thì hắn không quan tâm.Tình trạng của hắn lúc này có chút giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Lâm Hiên đang trong tình cảnh nguy hiểm nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười.
"Tự gây nghiệt, không thể sống." Lâm Hiên nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Thật ngây thơ! Muốn bài trừ Huyễn Linh Thiên Hỏa đâu có dễ thế.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ chê cười. Tay phải nâng lên, năm ngón hơi cong lại, vài đạo linh mang theo đầu ngón tay chui vào trong Huyền Băng sắp sụp đổ.
Oanh!
Huyền Băng trong chớp mắt liền phân giải , hóa thành hơi nước màu xanh thẳm.Sương mù chuyển dần sang tứ sắc lưu ly.Nó hiện tại không chỉ có hiệu quả rét lạnh nữa mà còn ăn mòn, kịch độc cùng thôn phệ...
Giờ khắc này, ba loại thuộc tính kia cũng bắt đầu phát huy hiệu quả. Lâm Hiên ẩn trong trong sương mù nên tất cả tiên kiếm đánh tới hắn đều bị Huyễn linh thiên hỏa bao phủ.
Có thanh biến thành màu đen,cũng có cái bị ăn mòn lỗ chỗ,thậm chí trực tiếp bị hòa tan mất.
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Những Tiên Kiếm kia không phải bảo vật thuần túy mà có thể nói là thân thể Thiên Toàn Kiếm Tôn biến hóa thành,nên một khi bị hao tổn thì hắn tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tương tự như việc hủy bổn mạng pháp bảo sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều đến chủ nhân.
Tình thế tựa hồ nghịch chuyển nhưng thực ra chỉ rơi vào trạng thái cân bằng mà thôi.
Nhưng nếu bảo kiếm bị hủy đi quá nhiều thì Thiên Toàn Kiếm Tôn chắc chắn sẽ vẫn lạc.
Bất quá trước đó, cũng có khả năng là phòng ngự của Lâm Hiên bị công phá . Đến tột cùng là hươu chết về tay ai còn chưa biết.Hay là lưỡng bại câu thương, ai cũng không giành được phần thắng.Đã đánh tới mức này thì cả hai người cho dù cùng vẫn lạc cũng không phải là không thể.
Trên khán đài ,mỗi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp. Cuối cùng mặc kệ thắng bịa thế nào thì kết quả chắc chắn rất thảm thiết.
Nhưng bọn hắn làm sao có thể tường tận được tình trạng hiện giờ của Lâm Hiên cùng Thiên Toàn Kiếm Tôn.
Cảm nhận được chỗ khó chơi của Huyễn Linh Thiên Hỏa , tiên kiếm mạn thiên phi vũ lại phát sinh biến hóa.
"Sưu sưu" thanh âm xé gió không ngừng vang lên,tất cả tiên kiếm đều hướng về cùng một phía bắn tới,sau đó ngưng kết lại thành một thanh cự kiếm hỏa hồng sắc.
"Vạn kiếm hợp nhất!"
Ở giữa không trung,hư ảnh Thiên Toàn Kiếm Tôn lần nữa hiển hiện, râu tóc đều dựng đứng.Hắn hét lớn một tiếng,toàn thân tiên kiếm rực cháy,như thiên lôi đánh thẳng về phía Lâm Hiên. Nguồn: http://
Những nơi tiên kiếm đi qua, không gian vặn vẹo, sau đó ào ào sụp đổ.Điều đó đủ để thấy uy lực một kiếm này mạnh thế nào.
Nhất kích phân thắng bại. Thời khắc này cuối cùng đã đến.
Bởi vì không gian bị vặn vẹo, Cửu Thiên Vi Bộ không thể thi triển được. Lâm Hiên làm thế nào để xoay chuyển tình thế đây? Kết quả trận chiến này chẳng lẽ phần thắng lại thuộc về Thiên Toàn Kiếm Tôn?
Nhiều loại ý niệm hiện lên trong đầu chúng tu sĩ.Nhưng đúng lúc này, Lâm Hiên giơ tay phải lên.Nguyên hắn vốn không muốn lộ ra quá nhiều con bài tẩy nhưng hiện tại đã không thể ẩn dấu được nữa rồi.
Tay áo khẽ phất,chỉ thấy linh quang chói mắt,sau khi thu liễm lộ ra bảo vật bên trong là một thanh đoản kiếm dài hơn thước.
Lâm Hiên duỗi tay nắm chặt đoản kiếm, hít sâu một hơi rồi đem toàn thân pháp lực truyền vào. Trong nháy mắt, lệ mang nổi lên,cùng với đó là một cổ linh khí bàng bạc lấy tiên kiếm trong tay Lâm Hiên là trung tâm,ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Muốn liều mạng sao, vậy thì hãy nếm thử uy lực Thông Thiên linh bảo của ta đi.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng. Thân ảnh tứ linh lăng không hiển hiện, sau đó nhanh chóng trở nên rõ ràng.Tứ linh giương nanh múa vuốt gầm thét lao về phía đối phương.
"Người này..."
Chúng tu sĩ trên khán đài nghẹn họng nhìn trân trối.Bọn họ có thể tiến giai tới Động Huyền kỳ thì tất nhiên không có người nào là kẻ yếu, thực lực tạm thời không nhắc tới nhưng nhãn lực đều thuộc hàng nhất đẳng.
"Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ..."
Lập tức có người gọi ra tên của tứ linh đang hiển hiện giữa không trung kia.
Chúng tu sĩ kinh ngạc không thôi.Cả bốn đều là chân linh, tuy trước mắt chỉ là hư ảnh nhưng có thể đồng thời xuất hiện thì bảo vật trong tay Lâm Hiên chẳng lẽ là Thông Thiên Linh Bảo sao?
Chỉ có như thế mới giải thích được, hơn nữa nếu là hậu thiên linh bảo thì thứ hạng của nó chắc chắn được xếp rất cao, nếu không thì kiên quyết không có uy lực bậc này.
Trong lúc nhất thời,ánh mắt chúng tu sĩ tràn đầy vẻ hâm mộ.Hiện giờ bọn họ đã không dám kết luận ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
Tứ linh tuy khác nhau nhưng một khi liên thủ lại có uy lực khiến người ta líu lưỡi trơn mắt.Hư ảnh khuân mặt Thiên Toàn Kiếm Tôn ở giữa không trung cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị chấp niệm thay thế.Hai mắt hắn rực hỏa, đầy oán độc.
Oanh!
Mặt ngoài Tiên kiếm tràn ngập hỏa diễm, đột nhiên tăng vọt, mũi kiếm trở nên hơi mờ nhưng lệ khí cùng uy năng lại gia tăng rất nhiều.
"Điên rồi, lão gia hỏa này nhất định là điên rồi."
Lâm Hiên cũng hoảng sợ thất sắc.Uy lực tiên kiếm đột nhiên tăng vọt như vậy là không thể nào,hẳn là lão gia hỏa đang thiêu đốt tính mạng bản thân để đổi lấy sức mạnh.
Nói cách khác, dù cho một kích này hắn có thể thắng được mình đi nữa thì kết cục bản thân cũng vô cùng bi thảm.
Có lầm hay không, thật sự là điên rồi.Chỉ là tranh giành tử tâm địa hỏa thôi mà,lão gia hỏa kia lại làm như vậy thì có đáng giá không chứ.Người nào không biết còn tưởng mình và Thiên Kiếm Phong chủ có thù giết cha đoạt vợ.
Lâm Hiên thật không biết nói gì.Đối mặt với một tên điên đang liều mạng thì hắn quả thật không dám khinh thị chút nào.Lâm Hiên hét lớn một tiếng, toàn thân pháp lực như nước vỡ đê cuồn cuộn truyền vào bảo kiếm trong tay,hào quang quanh tứ linh càng trở nên chói mắt.
Sau một khắc...
Oanh!
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.Công kích của hai người chính diện va chạm cùng một chỗ,tựa như hai khỏa sao chổi đụng mạnh vàng nhau vậy.Toàn bộ không gian có dấu hiệu tan vỡ nhưng vì thiên địa pháp tắc nên nhanh chóng hồi phục,tiếp đến lại bị năng lượng cường đại xé mở…cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.
Người xem thấy vậy đều hãi hùng khiếp vía.
Gió mạnh nổi lên bốn phía.Khán đài biến thành một mảnh phế tích.Sân thi đấu toàn bộ bị san bằng.Tất cả Tu tiên giả đang quan chiến đều vội tế ra pháp bảo phòng ngự,trong tâm thì tràn đầy kinh ngạc.Bọn họ không phải đương đầu trực tiếp với công kích mà chỉ hứng chịu chút dư âm mà áp lực đã đáng sợ như thế,vậy Lâm Hiên và Thiên Toàn Kiếm Tôn ở trung tâm vụ nổ thì như thế nào a?
Khó có thể tưởng tượng!
Bọn hắn lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ cùng đợi kết quả. Bởi vì linh lực bắn ra bốn phía,quấy nhiễu thần thức dò xét nên cũng chỉ đành đợi khói bụi tan hết mà thôi.
Thời gian trôi qua ước chừng một tuần trà,bụi mù mới dần tản ra.
Lâm Hiên!
"Lâm sư đệ còn sống!"
"Chẳng lẽ hắn thắng."
Trên mặt chúng tu sĩ tràn đầy vẻ kính sợ.Chỉ thấy Lâm Hiên lẳng lặng ở giữa không trung,mà phía dưới là một cái động lớn sâu không thấy đáy.Đây hẳn là kết quả của lần công kích vừa rồi gây ra.
Bóng dáng Thiên Toàn Kiếm Tôn hoàn toàn không thấy, chẳng lẽ hắn đã bại, xương cốt hóa thành tro tàn rồi.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu chúng tu sĩ thì gió mạnh đột nhiên thổi qua,vài ánh lửa chợt lóe rồi tụ lại thành một Nguyên Anh,mặt mày giống hệt Thiên Toàn kiếm tôn.
Hóa ra là thân thể Thạch sư huynh vẫn lạc,mà Nguyên Anh thì còn sống.Chúng tu sĩ ở đây đều thở dài một hơi.Còn Nguyên Anh lúc này cũng mở miệng: "Ta nhận ..."