Thiên Nguyên mang theo sự hiếu kỳ trong lòng đem thần thức chìm vào tàn hồn. Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng sau thời gian dùng hết một chén trà, vị Thánh Tổ ăn mặc như nho sinh kia mới ngẩng đầu lên, biểu lộ trên mặt có chút kỳ lạ.
Đúng là đi mòn thiết hài tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn công phu. Tiểu tử kia đích xác đã đến Thánh Giới. Việc này quả thực hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ được. Tên ghê tởm này lần trước tại Bồng Lai sơn đã hủy đi chuyện tốt của mình. Vốn dĩ tưởng rằng hắn đã trở thành cát bụi, không ngờ hôm nay còn có thể tương kiến.
Trên mặt Thiên Nguyên Thánh Tổ tràn đầy vui mừng, khí chất nho nhã thong dong lập tức bị vẻ dữ tợn thay thế. Tiểu tử kia còn sống ra khỏi Bồng Lai sơn thì phải chăng bảo vật còn sót lại của Cửu Thiên huyền nữ vẫn nằm trong tay hắn?
Nghĩ đến điểm này, trên mặt Thiên Nguyên Thánh Tổ lộ vẻ nóng bỏng vô cùng, trong mắt mơ hồ hiện ra vài phần tham lam. Mặc dù hắn đã là tồn tại đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng bảo vật còn sót lại của tiên nhân vẫn có lực dụ hoặc ghê gớm.
"Hắc hắc, trời cao đối với mình đúng là không tệ a! Bảo vật đã mất đi mà vẫn có khả năng lấy lại được." Thiên Nguyên mặc dù là lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, lòng dạ không cần phải nói nhưng giờ khắc này cũng không nhịn được xoa xoa tay, đi tới đi lui trong phòng.
Bất quá rất nhanh, hắn một lần nữa bình tĩnh lại. Việc diệt sát Lâm Hiên không thể giao cho người khác đi làm được.
Thứ nhất, bảo vật sót lại của Cửu Thiên huyền nữ là thứ Thiên Nguyên nhất định phải một mình độc chiếm, nếu để lộ tin tức ra ngoài thì Băng Phách và Bảo Xà tám chín phần mười cũng sẽ động tâm. Tuy hắn vô cùng cảm kích ân cứu mạng của Băng Phách, hơn nữa đã đầu phục vị Chân Ma Thuỷ tổ này, nhưng cũng không có nghĩa rằng hắn nhất định phải trung tâm mười phần, với bảo vật tiên nhân thì chỉ có đồ ngốc mới dâng tặng cho người khác.
Thứ hai, chỉ ngắn ngủn ngàn năm mà Lâm tiểu tử rõ ràng đã bước vào cảnh giới Phân Thần kỳ, thực lực càng không phải chuyện đùa, ngay cả Thiên Lam song ma uy chấn Thánh giới cũng liên tiếp vẫn lạc tại trong tay hắn. Ngay cả trong trường hợp mình không sợ để lộ tin tức, phái thủ hạ bình thường ra tay nhưng cũng sợ rằng khó có thể đối phó với hắn được. Cho dù có thể đánh thắng nhưng tiểu tử kia vẫn có khả năng đào thoát. Thật vất vả mới có được manh mối của hắn, như thế nào có thể để tình huống như vậy phát sinh đây?
Ta tuyệt không cho phép điều đó xảy ra. Xem ra để đạt được mục đích thì mình không thể không tự ra tay được rồi.
Các ý niệm liên tục xoay chuyển trong đầu lão nhưng gần như ngay lập tức, Thiên Nguyên Thánh Tổ đã lắc đầu.
"Không được, vẫn không ổn. Nếu mình ra tay thì cho dù Lâm tiểu tử có bưu hãn tới đâu chăng nữa cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói mà thôi. Vấn đề là mình đã đáp ứng với hai vị Thánh tổ truy tung tên Tam Nhãn kia, nếu mình làm như vậy thì không thể không kinh động tới Bảo Xà và Băng Phách. Hơn nữa cho dù không có nhiệm vụ thì đường đường là Thánh Tổ đại nhân lại đi đối phó với một tiểu gia hỏa Phân Thần Kỳ cũng làm cho người ta quá mức chú ý rồi, như vậy vẫn có khả năng để lộ tin tức..."
"Đáng ghét thật!"
Nho sinh gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai, mình không thể động thủ, cũng không thể phái thủ hạ đi chấp hành nhiệm vụ, tình cảnh hôm nay thật đúng là quá khó xử a!
"Hey, xem ra chỉ có thể cho hóa thân xuất động thôi."
Ba một tiếng truyền vào lỗ tai, nho sinh sau khi suy tư một lát cuối cùng đã lựa chọn được giải pháp giải quyết tình hình lúc này.
Tuy hóa thân này hắn tế luyện không được bao lâu, còn có chút chưa hoàn thiện nhưng tuyệt không phải hạng tiểu gia hỏa Phân Thần kỳ có thể đối phó được. Hơn nữa chính phân hồn của hắn sẽ điều khiển cỗ hóa thân này nên dĩ nhiên không cần lo lắng để lộ tin tức ra ngoài.
"Tiểu gia hỏa, ngươi chắc chắn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu." Thiên Nguyên Thánh Tổ thì thào tự nói, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Hết thảy màn này Lâm Hiên đương nhiên không hiểu được. Giờ khắc này hắn đã chạy xa khỏi Linh Nguyên Cốc cả nghìn vạn dặm rồi.
Tuy hành trình nhập Cốc lần này trải qua nhiều gian nan hiểm trở nhưng bất kể như thế nào vẫn là hữu kinh vô hiểm vượt qua. Hôm nay quả thực mình đã là Tu tiên giả Đại Năng Phân Thần kỳ a!
Nghĩ tới đây, trong mắt Lâm Hiên mơ hồ có vài tia hưng phấn hiện lên. Trong tám cảnh giới tu tiên, mình đã đạt đến cảnh giới thứ bảy, nhưng điều đáng mừng hơn cả là mình chỉ mới hơn một ngàn tuổi mà thôi.
Trong lịch sử Tu tiên giới không dám nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng Lâm Hiên hoàn toàn tin tưởng rằng những tồn tại đại năng trong tam giới từ cổ chí kim có thành tựu như vậy cũng không nhiều, hoặc có thể nói chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Nói một cách khác, thời gian còn lại của mình thập phần đầy đủ, cho dù con đường tiên đạo phía trước gập ghềnh nhấp nhô như thế nào đi chăng nữa thì Lâm Hiên vẫn tin tưởng một ngày kia, mình nhất định có thể cử hà phi thăng.
Mục đích hành trình đến Ma giới đã đạt được, thời gian cũng chỉ còn lại mấy chục năm, Lâm Hiên quyết định tìm một chỗ hảo hảo tu luyện.
Chủ Nguyên Anh của hắn vừa mới tiến cấp Phân Thần kỳ tạm thời không đề cập tới, vấn đề cấp bách lúc này là tăng tiến pháp lực của đệ nhị nguyên anh cùng Yêu Đan. Mà Yêu Đan lúc ở Linh giới do cơ duyên xảo hợp đã bước vào Động Huyền hậu kỳ, nếu đem so đệ nhị Nguyên Anh với Chủ Nguyên Anh và Yêu Đan thì quả thực có chút khó coi, nó vẫn dậm chân tại chỗ ở bình cảnh Động Huyền sơ kỳ.
Tuy Lâm Hiên không cấp bách đến nỗi phải lập tức tìm nơi ngồi xuống tu luyện nhưng còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên do Ma Anh chuyển đổi mà thành, tuy linh khí ở Linh giới cũng có thể giúp hắn tu luyện, nhưng nếu so với ma khí tinh thuần thì hiệu quả dù sao vẫn phải kém đi đôi chút.
Mà hôm nay mình đang ở Ma giới, đối với đệ nhị Nguyên Anh mà nói thì đích xác là một thiên đại cơ duyên, Lâm Hiên sớm đã chuẩn bị rất nhiều đan dược và bảo vật để đệ nhị Nguyên Anh tu luyện trong vài thập niên còn lại rồi.
Lâm Hiên đã an bài kế hoạch tu luyện tiếp theo nên tốc độ phi hành của hắn không trì hoãn thêm nửa điểm, hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía chân trời.
__________********__________
Không biết bao lâu sau, một tòa ma thành mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt. Nói là ma thành kỳ thật cũng không quá chuẩn xác, gọi là một tiểu trấn thì càng thêm phù hợp. Nhưng bất kể như thế nào cũng có không ít tu sĩ Ma tộc tụ tập ở đây.
"Mình đã chạy hơn nửa tuần trăng thì cũng nên nghỉ ngơi một lát a!". Trong nội tâm Lâm Hiên nghĩ như vậy nên độn quang của hắn chậm lại đôi chút, hướng thành trì phía trước bay đến.
Rất nhanh Lâm Hiên đã tiếp cận tiểu trấn kia, hắn liền hít sâu một cái, bắt đầu thu liễm uy áp cùng pháp lực, dù sao tồn tại Phân Thần kỳ cũng quá mức kinh thế hãi tục. Lâm Hiên chỉ muốn ở chỗ này nghỉ chân một chút mà thôi, cũng không muốn để người khác quá mức chú ý.
Vốn dĩ ý định của Lâm Hiên là đi thẳng đến khách sạn hay quán rượu nào đó, không ngờ mới tiếp cận cửa thành đã nghe thấy thanh âm bạo liệt vang vọng. Chỉ thấy xa xa phía trước hơn trăm trượng ma phong cuồn cuộn, lệ khí trùng thiên, thậm chí có vài tên tu sĩ Ma tộc đang tranh đấu không thôi.
Lâm Hiên khẽ chau mày, cũng không để sự việc này ở trong lòng. Tu tiên giới vốn là gió tanh mưa máu, huống chi so với tu sĩ bình thường thì cổ ma lại càng hiếu chiến vô cùng. Nếu nơi đây là một điểm Ma tộc tụ cư thì có một chút tranh đấu cũng không hề có bất cứ điểm thần kỳ nào cả.
Lâm Hiên đương nhiên không muốn xen vào việc của người khác, cũng không tồn tại tâm lý xem náo nhiệt gì hết. Hắn chỉ muốn từ bên cạnh bay vút qua mà thôi, bất quá hắn vẫn quay đầu lại, cũng chỉ là tùy tiện nhìn một cái, nào biết được vừa thoáng nhìn qua đạo kinh hồng này lại khiến Lâm Hiên thấy được một đồ vật ngoài ý muốn.
Chỉ thấy tổng cộng có năm cổ ma đang giằng co, bên tay trái là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam hai bảy hai tám tuổi, nữ thì trẻ tuổi hơn một chút. Nam tuấn nhã, nữ thanh tú, dung mạo có chút tương tự nhau, nếu như đoán không sai thì khả năng rất lớn hai người chính là huynh muội. Nguồn: http://
Mà dung mạo những cổ ma bên kia lại hung ác ghê người, một cao hai thấp, lúc này bọn chúng đang thao túng pháp bảo binh khí vây quanh đôi huynh muội, điên cuồng tấn công không thôi.