TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 229: Hồng y nữ tử

"Các hạ chính là Lâm Hiên sư huynh sao? " Nữ tử quay đầu lại nhìn mở miệng nói trước, trong mắt mơ hồ mang theo một tia kích động.

“Không sai, sư muội có phải họ Lôi?"

"Ha ha, sư huynh nhãn lực kinh người, thoáng một chút đã nhận ra lai lịch của tiểu muội" Nữ tử chỉnh lại mái tóc rồi đột nhiên quỳ xuống.

"Không thể được, sư muội đang làm gì vậy?" Lâm Hiên ngẩn ra vội vàng phất tay áo một cái, một cỗ lực vô hình nâng cơ thể mềm mại của thiếu nữ lên.

"Sư huynh chớ nên chối từ. Tiểu muội có tu vị như ngày hôm nay toàn bộ là do sư huynh ban tặng!"

"Sao muội lại nói như vậy?" Mặc dù trong lòng Lâm Hiên hiểu rõ nhưng đành phải ra vẻ ngây ngô.

"Sư huynh sao lại quên, năm đó nếu không phải huynh luyện chế thành công Tam Dương Bồi Phách Đan, tiểu muội làm sao có cơ hội bước lên tu tiên đạo. Đại ân đại đức của sư huynh với Âm Nhi khác nào phụ mẫu tái sinh" thần tình thiếu nữ cảm kích nói.

Lôi Âm Nhi! Chính là thiếu nữ trời sinh thiếu một phách nhưng lại có Thánh linh căn.

Sau khi có đan dược thượng cổ bổ khuyết, trên tiên đạo tốc độ tu hành nhanh chóng khiến người ta trợn mắt há mồm.

Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi đã Trúc cơ thành công. Tốc độ này có thể nói là đứng hàng đầu trong số những thiên tài có Thánh Linh căn. Một phần là do nỗ lực của bản thân nàng một phần khác là có danh sư chỉ điểm.

Dù có tố chất cỡ nào thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể thu đệ tử là Linh Động kỳ. Cổ Trường Phong thi thoảng ngẫu nhiên chỉ điểm vài câu. Phúc duyên này khiến các tu sĩ khác đỏ mắt.

Có thể thuận lợi tu hành, thiếu nữ rất cảm kích Lâm Hiên. Chẳng qua nàng thường xuyên bế quan nên không có cơ hội tới cảm tạ hắn mà thôi.

Lúc này được gặp Lâm Hiên, khó trách tại sao nàng lại khách khí như vậy.

"Ha ha, sư muội không cần đã lễ như vậy. Lúc trước luyện chế Tam Dương Bồi Phách Đan là theo mệnh của sư tôn. Nếu không ta sao cũng có thể trở thành đệ tử của Liệt Dương môn" Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên nở nụ cười nhẹ nhàng nói.

"Dù nói như thế nào, sư huynh vẫn có ân với Âm Nhi, tiểu muội luôn ghi tạc trong lòng" Sắc mặt thiếu nữ này vô cùng chân thành, đưa đôi mắt đẹp nhìn sang Lâm Hiên.

Trong lòng Lâm Hiên có chút rúng động. Từ khi bước vào tiên đạo đến nay, có thể tinh tồn ở thế giới tàn khốc này Lâm Hiên đã sớm quen tính kế lật lọng, tu tiên giả phần lớn đều là kẻ khẩu phật tâm xà.

Rất ít người chân thành như Lôi cô nương này. Chẳng qua thiếu nữ này chưa bao giờ ra ngoài lịch lãm. Ở trong Hỏa Vân Phong nàng có một sư phụ Nguyên Anh kỳ, lại thêm tổ tiên là Ngưng Đan kỳ. Có hai chỗ dựa lớn lao như vậy đồng môn nịnh nọt còn không kịp ai mà dám trêu chọc, địa vị của nàng không khác chi công chúa nơi thế tục.

Nghĩ lại lúc đầu khi tu hành đã chịu đựng đủ mọi xem thường, Lâm Hiên thầm thở dài, xem ra mỗi người có số mạng của mình.

Hiện tại khi trò chuyện với Lôi Âm Nhi coi như có chút khoái trá. Hai người trao đổi một chút tâm đắc khi tu luyện và hàn huyên một số kỳ sự khác.

"Sư huynh, nghe nói trước kia huynh là tán tu nhất định có kiến thức quảng đại, đi qua nhiều nơi danh lam thắng cảnh?" Lôi Âm Nhi nói đến đây trong mắt lộ ra một tia hâm mộ. Các thiếu nữ luôn ham chơi. Tu tiên giả Trúc Cơ kỳ khác đều có một chút tạp vụ trong môn phải làm. Nhưng do nàng có tư chất quá tốt lại ở trong động phủ tu hành, mười năm rồi mà vẫn chưa ra khỏi Hỏa Vân Phong một bước.

Bình thường khi nghe các sư huynh, sư tỷ nói về bàn chuyện ra ngoài lịch lãm trong lòng nàng rất mong chờ.

Đúng là một nha đầu chưa trải sự đời, Lâm Hiên thầm lắc đầu. Tu hành luôn được thuận lợi ở Hỏa Vân Phong, nàng đâu biết tu tiên giới tàn khốc như thế nào. Đương nhiên Lâm Hiên cũng không có hứng thú thuyết giáo cái gì mà chỉ nói mấy chuyện phiếm. Khẩu ngôn của Lâm Hiên không cần phải nói, đối phó với nha đầu chưa hiểu chuyện này quá đơn giản. Lôi Âm Nhi được chọc đến độ cười tươi như hoa.

Nàng vốn cảm kích vị sư huynh này, bây giờ lại thêm một phần gần gũi. Đối với nàng thời gian một bữa cơm sao mà trôi đi mau chóng như vậy.

Đột nhiên Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hai đạo sáng kinh người đập vào mắt.

Một đạo màu tím còn một đạo đỏ rực. Từ linh khí dao động thì biết đó là tu tiên giả Trúc Cơ đỉnh phong.

Đây nhất định là hai vị đệ tử xuất sắc khác được gọi đến. Vốn với tu vị của Lâm Hiên, căn bản không để ý đến đám tu sĩ cấp thấp này. Nhưng khi thần thức đảo qua đạo độn quang đỏ rực kia thì hắn không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc!

Sao có thể chứ? Trong lòng Lâm Hiên thầm giật mình. Chẳng qua với tâm cơ âm trầm của hắn, rất nhanh trấn áp được cơn khiếp sợ trong lòng.

Nhưng vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt nhưng đã bị thiếu nữ bên cạnh nhận ra.

"Lâm sư huynh, huynh lần đầu tiên thấy Hồng sư tỷ sao? Cũng khó trách, tỷ ấy đúng là mỹ lệ đến độ làm người ta sợ hãi" Lôi Âm Nhi thở dài một tiếng, trong âm thanh có vài phần ghen tị.

Đáng tiếc Lâm Hiên nào có tâm tình mà chú ý điều này. Hai đạo độn quang đó trong nháy mắt đã hạ xuống, quang hoa thu lại hiện ra hai tu sĩ một nam một nữ.

Nam tử hơi tuổi lớn hơn một chút khoảng hai bảy hai tám, ăn vận bạch bào đầu đôi kim quan như công tử thế gia, dung mạo cực kỳ anh tuấn nho nhã.

Nếu hắn một mình xuất hiện sẽ khiến chúng nhân chú ý, chẳng qua bên cạnh hắn là một hồng y thiếu nữ khoảng hai mươi, mắt ngọc môi hồng, da thịt trắng như tuyết đúng là tuyệt đẹp.

Nhưng Lâm Hiên lại thấy rất quen mắt thật, không ngờ lại gặp ả ở đây.

"Ơ! "

Nữ tử vừa hạ xuống ánh mắt đảo qua hai người, không khỏi biến sắc kinh hãi lui về sau một bước.

"Hồng sư muội, làm sao vậy? "

Bạch bào nam tử đang ôm quyền chào hỏi hai vị đồng môn đến trước. Hắn thấy phản ứng của hồng y nữ tử thì không khỏi phát ra âm thanh ngạc nhiên.

Bên kia Lôi Âm Nhi ngẩn ra, có vẻ khó hiểu nhìn qua Lâm Hiên rồi lại đến nữ tử họ Hồng kia.

Vẻ mặt khác lạ của Lâm Hiên ắt là có nguyên nhân. Hồng sư tỷ chính là đại mỹ nữ trăm năm khó gặp. Đừng nói là nam tu Trúc Cơ kỳ dù mà là trưởng lão Ngưng Đan kỳ lần đầu gặp nàng cũng sẽ như vậy.

Nhưng vẻ khiếp sợ của Hồng sư tỷ lại làm người ta khó hiểu. Chẳng lẽ hai người bọn họ biết nhau từ trước hoặc có ân oán nào đó.

Lôi Âm Nhi mặc dù rất ngây thơ nhưng lại thông tuệ hơn người, trong nháy mắt nghĩ ra điều này.

Nam tu anh tuấn kia đầu tiên là ngẩn ra sau đó trở nên âm trầm. Có điều nói chuyện với nữ tử họ Hồng vẫn rất khách khí: “Sư muội, muội biết vị sư đệ kia từ trước sao?”

"Không, ta trước kia chưa từng gặp hắn" Nữ tử họ Hồng đã lấy lại bình tĩnh lạnh lùng mở miệng.

"Vậy tại sao..." Thần tình của nam tu anh tuấn vẫn lộ vẻ hồ nghi.

"Sư huynh không tin lời Hồng Lăng sao? Ta đã làm gì thì có cần giải thích với ngươi không? "

Hồng y thiếu nữ nhíu đôi mi thanh tú, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

"Ha ha, sư muội hiểu lầm. Vi huynh nào có ý đó chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi"

Bạch y nam tử vội vàng nở nụ cười hình như sợ hồng y thiếu nữ tức giận, có điều ả cũng không thèm để ý mà vẻ mặt rất lạnh lùng.

Mà lúc này Lâm Hiên đứng một bên, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng trong lòng sóng dậy không ngừng.

Tu tiên giới này sao lắm oan gia ngõ hẹp như vậy. Lúc trước hắn bị nữ tử này truy sát chật vật lắm mới thoát, không ngờ hôm nay lại gặp ả ở nơi này.

Hồng Lăng tiên tử!

Nhưng với tu vị Nguyên Anh trung kỳ ả giả trư ăn thịt hổ chạy đến Liệt Dương môn này làm gì?

Trong lòng Lâm Hiên lúc này đang rất nghi vấn nhưng không hề hoảng hốt. Sau khi kết thành Ma Anh, thần thông của hắn đã không kém tu tiên giả Nguyên Anh Sơ kỳ. Lại thêm Thi Ma hỗ trợ, cho dù không địch lại cũng có thể tẩu thoát.

Hơn nữa ả Hồng Lăng này nếu cũng ẩn giấu tu vị lẻn vào trong Liệt Dương môn, không cần phải nói là có mưu đồ trọng đại.

Cho dù ả ta có thù oán với hắn nhất định cũng không dám đả thảo kinh xà khiến tất cả kế hoạch trước đây tan thành mây khói.

Nghĩ đến đây hắn ôm quyền chào đối phương: "Tại hạ Lâm Hiên, xin tham kiến hai vị sư huynh sư tỷ. Còn thỉnh tôn tính đại danh?"

"Thì ra là Lâm sư đệ, tiểu nữ Hồng Lăng, nói ra cũng thật trùng hợp. Ngươi khá giống một vị cố nhân của ta"

"Ồ, xảo hợp vậy sao, thế chẳng hay cố nhân kia với sư tỷ có quan hệ …thế nào? "

Lâm Hiên đã lấy lại bình tĩnh, tủm tỉm cười lơ đãng hỏi một câu.

"Cũng không có gì. Lúc đó là Hồng Lăng chưa bước vào tiên đạo. Hắn là một vị hàng xóm của ta. Chẳng qua người này lại rất xấu xa, trộm gì đó của người ta sau đó bị người loạn đao chém mất…"

Hồng Lăng vuốt mái tóc đen mượt như nhung, trong lời nói có ý ám chỉ.

"Ồ, thật bất hạnh, chẳng qua trên đời này người giống người rất nhiều. Mà tại hạ không phải hàng xóm của sư tỷ. Đối nhân xử thế cũng không đến nỗi nào"

Sắc mặt Lâm Hiên không đổi trừng mắt nhìn sang ả.

"Đúng rồi, ta vừa nhìn đã cảm thấy sư đệ phi thường thành thật" Hồng Lăng lại lườm sang hắn, động tác này thật muôn hình vạn trạng.

....

Hai người âm thầm giao đấu một phen. Tuy bọn họ tuy nói khá bí ẩn nhưng Lôi Âm Nhi và nam tử kia cũng không phải ngốc nhân. Kẻ mù cũng có thể nhìn ra hai người quen nhau từ trước nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà thành thù.

Thấy thế bạch y nam tử kia trở nên vui mừng. Ban đầu hắn còn tưởng Lâm Hiên và Hồng Lăng có quan hệ gì. Thì ra hai người này xung đột với nhau, như vậy càng tốt.

Dù sao hắn nhất định phải chiếm vị sư muội xinh đẹp này, không hy vọng xuất hiện một đối thủ cạnh tranh khó giải quyết.

Tuy hắn cũng không để Lâm Hiên vào mắt nhưng có thêm một người tranh tự nhiên thêm phiền phức.

Thân phận của bạch y nam tử này cũng không nhỏ. Trước kia hắn vốn là đệ tử của một lão quái Nguyên Anh kỳ khác ở Liệt Dương môn, không phải đệ tử Hỏa Vân Phong.

Chẳng qua một lần đến đây thì gặp phải Hồng Lăng. Nhất kiến sinh tình từ đó về sau vì tình trường mà hắn mặt mo chuyển sang Hỏa Vân Phong.

Nhất cự ly là chân lý bao đời nay. Mặc dù Hồng Lăng rất lãnh đạm nhưng tên Sở Tuyên Nhân cũng mặt dày vô bỉ.

Tuy không có tư chất Thánh Linh Căn nhưng hắn chỉ mất bảy mươi năm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ. Tốc độ như vậy nhìn khắp Vân Hải cũng không có mấy người.

Không thể không nói Sở Tuyên Nhân đúng là có thứ để khoe mẽ. Chỉ tiếc là hai mắt không tròng, cóc ghẻ mà đòi ăn thị thiên nga.

Đường đường Hồng Lăng tiên tử Nguyên Anh trung kỳ sao có thể coi trọng hắn một tiểu tu sĩ nhỏ như con kiến hôi chứ.

Nếu không phải ả có ý đồ, không muốn đánh rắn động cỏ thì sớm đã đem con ruồi đáng ghét này ra trừu hồn luyện phách, dám dây dưa đến ả đúng là chết trăm lần cũng không hết tội.

Lần này lại vô tình gặp phải Lâm Hiên ở đây, Hồng Lăng cũng có chút ngạc nhiên. Thực lực của thiếu niên này không thể xem nhẹ hơn nữa lại giảo hoạt đến cực điểm.

Lần gặp lại này ả cũng cảm thấy rất quái lạ. Đã biết đánh không lại mà đối mặt với ả, hắn còn bình tĩnh như vậy thật có điểm đáng ngờ.

Đương nhiên bây giờ chưa phải lúc trở mặt. Hai người đều thầm nhịn. Lôi Âm Nhi và Sở Tuyên Nhân hai mắt nhìn nhau, cảm thấy rất quái lạ nhưng lại không biết chen miệng vào thế nào.

Cứ như vậy nửa canh giờ trôi qua, Lâm Hiên cùng Hồng Lăng đang hằm hè liếc nhau thì đột nhiên cửa điện mở ra, ánh sáng lóe lên rồi một đồng tử từ bên trong tay cẩm phất trần đi ra. Dù chỉ là Linh Động kỳ nhưng lại trông khá tiên phong đạo cốt.

"Bốn vị sư thúc đã đến, mời theo đệ tử đi vào gặp sư tổ"

"Được, ngươi đi trước dẫn đường" Lôi Âm Nhi cười nói. Bốn mắt Lâm Hiên và Hồng Lăng giao phong rồi nhất thời im lặng không nói.

Theo đồng tử bốn người tiến vào đại điện, đập vào mắt là một hoa viên khá lớn khoảng gần ngàn trượng vuông. Ngoại trừ các loại kỳ hoa dị thảo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số Linh Thú.

"Trời! đây là cái gì, Lục Nhĩ Báo" Lôi Âm Nhi đột nhiên dừng chân lấy tay che miệng có vẻ giật mình.

Cách bọn họ khoảng mười bước có một con báo cao lớn uy vũ. Nhưng khác với những con báo bình thường là nó có sáu tai. Đây chính là yêu thú bậc ba có thể địch lại tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ.

"Sư thúc không cần kinh hãi, đây là sủng vật mà sư tổ nuôi dưỡng, rất ôn thuần sẽ không đả thương người"

Đồng tử quay đầu lại mỉm cười nói.

Mặc dù trên danh nghĩa Lôi Âm Nhi là đệ tử của Cổ lão quái, nhưng nàng chưa từng đến động phủ của sư tôn.

Lúc này thấy yêu thú trong cổ tịch hiển nhiên nàng rất kinh ngạc.

Bề ngoài Lâm Hiên và Hồng Lăng cũng tỏ ra khiếp sợ. Đương nhiên cả hai đều thầm hừ trong lòng, toàn là đóng kịch.

Đừng nói là bậc ba rác rưởi dù là yêu thú Hóa Hình kỳ mà hiện ra trước mặt hai người cũng không sợ.

Trong bốn người, Sở Tuyên Nhân lại ra vẻ đắc ý nhất. Người này có thân phận đặc biệt, trong đám đệ tử cấp thấp hắn là người có kiến thức rộng rãi.

Đi theo đồng tử xuyên qua không ít lầu các, đi khoảng một nén hương rốt cuộc đến một căn phòng hiện ra trước mặt.

Lâm Hiên lặng lẽ thả thần thức ra lướt vào bên trong, trong mắt không khỏi hiện vẻ kinh hãi vô cùng. Ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ánh mắt sáng như sao của Hồng Lăng đang liếc sang phía hắn. Hiển nhiên ả cũng phát hiện thấy có điểm không ổn.

Lâm Hiên cảm thấy một cơn lạnh thấu cốt từ xương sống lan ra. Dù là Hồng Lăng to gan bằng trời thì đáy mắt cũng để lộ ra một tia sợ hãi.

Bên trong phòng ngoại trừ Cổ Trường Phong còn có một lão quái Nguyên Anh hậu kỳ!

Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đối phương đã phát hiện ra sơ hở muốn đối phó hắn sao.

Lâm Hiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tim đập mạnh một lúc thấy khẩn trương.

Không hẳn, một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ với thần thông thông thiên triệt địa muốn đối phó hắn thì đâu cần phải chờ đến bây giờ. Hiện tại bỏ chạy lại là cách lựa chọn ngu ngốc nhất.

Nghĩ đến đây hắn lại len lén liếc sang Hồng Lăng. Lúc này ả cũng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hiển nhiên cũng có suy nghĩ như hắn.

"Khởi bẩm sư tổ, bốn vị sư thúc đã đến"

"Để bọn họ vào" Cửa phòng không gió tự mở một đại điện đập vào mắt.

Đại điện rộng khoảng hơn trăm trượng bố trí rất tao nhã, bên trong trồng đủ các loại kỳ hoa. Vách tường xung quanh còn treo những bức tranh cổ kính.

Cuối đại điện có có một giường bằng hỏa ngọc có đặt mấy tấm bồ đoàn. Ngồi ở giữa là một lão giả bào xám dung mạo bình thường. Nhưng quan sát sẽ phát hiện khí thế của lão như có như không, thần quang nội liễm.

Lôi Âm Nhi và Sở Tuyên Nhân đương nhiên không nhìn ra cái gì. Nhưng Lâm Hiên và Hồng Lăng lại giật mình trong lòng. Người này đã đạt đến trình độ phản phác quy chân, quả nhiên là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Mà bên cạnh giường hỏa ngọc có một người trung niên khoảng hơn bốn mươi đứng đó, râu để ba chòm trông rất tiên phong đạo cốt.

Đó chính là phong chủ Hỏa Vân Phong Cổ Trường Phong.

Với thân phận cao quý của sư tổ mà lại đứng một bên vẻ mặt rất cung kính. Lão giả bình thường kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không biết là thật sự kinh hãi hay là giả tảng mà bốn người Lâm Hiên đều đồng thanh há mồm hình như quên cả hành lễ.

Đến khi Cổ Trường Phong ho khan một tiếng, bốn người mới như tỉnh lại hành lễ xuống: "Đồ tôn cùng đồ nhi tham kiến sư tổ cùng sư tôn"

"Được rồi" Cổ Trường Phong khoát tay vẻ mặt ôn hòa nói: "Còn không mau bái kiến môn chủ"

"Môn chủ!"

Trong lòng Lâm Hiên và Hồng Lăng đã nhận ra nhưng Lôi Âm Nhi và Sở Tuyên Nhân lại giật mình kinh hãi.

Mặc dù bọn họ là những người xuất sắc trong đám đệ tử đời thứ ba nhưng đương nhiên chưa được gặp mặt đệ nhất cao thủ của môn phái.

Đừng nói bọn họ ngay cả các sư thúc bá Ngưng Đan kỳ, tám chín phần đều chưa được gặp mặt lão tổ tông này.

Ở Nhân giới, tu sĩ Ly Hợp Kỳ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, số ít tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ gần như là cảnh giới tối cao.

Liệt Viêm Thần Quân chính là một người trong số đó. Tên tục của lão đã quên từ lâu. Từ khi trở thành môn chủ Liệt Dương môn, chúng tu sĩ đều cung kính gọi lão theo danh hiệu đó.

"Bái kiến môn chủ"

Bốn người cùng nhau quỳ xuống khấu đầu. Đương nhiên Lâm Hiên và Hồng Lăng tiên tử rất buồn bực. Mặc dù khẩn trương nhưng vẫn không nhịn được thầm mắng trong lòng mấy câu.

"Đứng lên đi"

Liệt Viêm Thần Quân này tính tình rất nghiêm khắc nhưng với mấy tiểu bối trong môn phái thì có phần ôn hòa.

"Các ngươi không cần khẩn trương. Môn chủ hôm nay đến Hỏa Vân Phong làm khách, vừa nãy nghe ta nói sẽ tiếp mấy người các ngươi, môn chủ cũng xem một chút. Môn chủ có tu vị thông thiên, nếu có thể được người chỉ điểm một chút đó là thiên đại cơ duyên của các ngươi, cả đời dùng không hết"

Bốn tên đệ tử rõ ràng là rất khẩn trương đứng ngồi không yên. Cổ Trường Phong vuốt râu mỉm cười giải thích vài câu.

"Vâng" Bốn người một lần nữa cúi người hành lễ.

Liệt Viêm Thần Quân phát thần thức đảo qua bốn người. Lâm Hiên giật mình, trong lòng có cảm giác như bị nhìn thấu. Hắn vô cùng kinh hãi như gặp đại địch. Nín thở ngưng tức, thầm vận bí pháp trong Cửu Thiên Huyền Công, đem đan điền khí hải bảo hộ không thể để đối phương thấy sơ hở nếu không ắt hẳn xong đời.

Một thoáng ngắn ngủi nhưng Lâm Hiên lại cảm thấy như trải qua một trận đại ác chiến, trên trán đầy mồ hôi. Cũng may vẻ mặt những người kia cũng tương tự như hắn.

Cuối cùng cũng đã qua, Liệt Viêm Thần Quân thu hồi thần thức, không phát hiện có gì không ổn. Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng thầm kêu may mắn.

Hồng Lăng cũng không hề lộ ra sơ hở. Điều này làm Lâm Hiên có cái nhìn hoàn toàn mới với ả.

Hắn không biết năm đó Hồng Lăng tu luyện công pháp chính là thần thông ẩn nấp kinh người. Nếu không dù gan lớn hơn trời ả cũng thiếu chút nữa là đánh lén sư bá Ly Hợp Kỳ thành công.

Muốn giấu diếm sự dò xét của Liệt Viêm Thần Quân, tình cảnh của ả dễ dàng hơn Lâm Hiên một chút.

Đương nhiên hai người đều không biết sự huyền diệu trong công pháp của đối phương, vừa bội phục đồng thời cũng thêm e ngại.

"Không sai, bốn đệ tử này đều có điểm bất phàm riêng. Lão phu bế quan hơn trăm nă.m Hỏa Vân Phong của sư đệ đúng là có thêm một số vãn bối thú vị"

Liệt Viêm Thần Quân quay đầu sang Cổ lão quái mặt đầy vẻ khen ngợi.

"Sư huynh nói đùa, đám đệ tử này mặc dù không tồi nhưng sao có thể so sánh với các cao đồ nhất mạch của huynh chứ"

Cổ Trường Phong vội vàng khiêm tốn nói.

"Ha ha, sư đệ cần gì phải khiêm tốn như vậy, trước khi đến đây lão phu đã nghe nói đến" Liệt Viêm Thần Quân tâm tình không tồi mỉm cười nói.

"Thí như cô nương Lôi Âm Nhi này bước chân vào tiên đạo mới được mười năm đã trúc cơ thành công. Tốc độ này so với lão phu năm xưa cũng không thua kém gì"

"Cái này có đáng gì chứ, tiên đạo càng về sau càng khó hơn lên trời. Lúc trước có nhanh thì không nói lên điều gì. Trước kia cũng có đệ tử như vậy, có thể nói là thiên tài nhưng về sau thực lực không đủ, cuối cùng ngay cả Ngưng Đan cũng không thành công"

"Lời này của sư đệ không đúng rồi. Lôi tiểu cô nương có được Thánh linh căn, Ngưng Đan sẽ không vấn đề gì. Đương nhiên kết anh rất khó nhưng chỉ cần bồi tài thật tốt mấy trăm năm sau sẽ có hy vọng. Có điều lão phu thấy chút kỳ quái, hồn lực trên người Lôi tiểu cô nương kém hơn kẻ khác một chút rốt cuộc là thế nào?"

Liệt Viêm Thần Quân vuốt chòm râu âm thanh có chút nghi hoặc.

| Tải iWin