"Đây là Chân linh sao, là đỉnh cấp tồn tại ở Linh giới!"
Trong uy áp khủng khiếp nọ thì toàn thân Lâm Hiên trở nên run rẩy, hắn chợt có cảm giác như bản thân vẫn là một thiếu niên phàm nhân ngàn năm trước, đối mặt với tu tiên giả thì nhỏ yếu như con sâu cái kiến. Chẳng qua chậm trễ thì chỉ có đường chết. Hắn cố gắng hít sâu một hơi đè ép bất an, toàn thân nổi thanh quang bay đi.
Lúc này Hỗn Độn Yêu Khí đã bao phủ hoàn toàn Tinh Phong thành. Với yêu khí cuồng bạo cỡ này thì rất khó tưởng tượng còn sinh linh sống sót trong đó. Không phải do Chân linh tàn nhẫn khát máu mà bởi bọn họ quá cường đại. Tựa như một con voi bước đi, bước chân vô tình cũng dẫm nát những con kiến nhỏ bé.
Toàn bộ thành trì bị chôn vùi. Viêm Lang tôn giả tức giận cùng tuyệt vọng chửi ầm lên nhưng cũng không thể xoay chuyển kết cục. Vô số oán hồn đang gào thét nhưng trong mắt Chân linh chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi.
Bên kia, Lâm Hiên xuất sử Cửu Thiên Vi Bộ đến mức cực hạn. Chạy được vài chục dặm thì hắn chợt có cảm giác rất huyền diệu. Dường như Chân linh đáng sợ ở trong động xoáy nọ đang lạnh lùng nhìn qua hắn một cái.
Lâm Hiên liền cảm thấy huyết dịch toàn thân đông cứng, Cửu Thiên Vi Bộ lần nữa mất đi hiệu quả. Pháp lực có điểm ngưng trệ mà kinh mạch vô cùng đau đớn. Hắn đành cắn răng nâng tay phải biến ảo pháp ấn, độn quang càng trở nên nhanh chóng.
Chợt một tiếng kêu thanh thúy êm tai, lại cao vút đến bất tận truyền ra. Tâm thức chấn động cùng pháp lực toàn thân bỗng chốc bị phong bế. Lâm Hiên cùng Khổng Tước như chim gãy cánh rơi xuống từ giữa không trung.
Sắc mặt hai người trở nên trắng bệch. Chẳng lẽ cùng ngã xuống tại đây sao?
Ý nghĩ còn chưa chuyển thì không gian lại chấn động một hồi, Hỗn Độn Yêu Khí liền liền cuốn tới nơi này. Không phải thuấn di mà là thần thông thâm ảo hơn rất nhiều.
Ô...
Chỉ nghe cuồng phong rít gào bên tai, Lâm Hiên liền như một người không biết bơi bị ném vào trong biển rộng sóng to gió lớn.
Lúc này Khổng Tước đã bị tách ra, Lâm Hiên tuy muốn ôm lấy ái thê nhưng hữu tâm mà vô lực.
Yêu khí dâng trào, cuồng phong như đao cắt quanh thân. Thân thể với độ cường ngạnh không kém Yêu tộc cùng cấp mà lúc này hắn có cảm giác muốn mệt rã rời.
Tới bây giờ, hắn còn chưa biết đã rơi vào trong tay Chân linh nào.
Tiếng kêu thanh thúy kỳ lạ kia hẳn thuộc linh điểu. Ngoài Phượng Hoàng là bách điểu chi vương còn có Tất Phương, Chu Tước, Kim Ô, Hoàng Điểu ở núi Hiên Viên. Rốt cuộc tồn tại đáng sợ nào thì Lâm Hiên không thể phân biệt.
Pháp lực không cách nào đề khởi, Hỗn Độn Yêu Khí cuồng bạo lại che chắn khiến ánh mắt trở nên mơ hồ, trong lúc hoảng hốt thì Lâm Hiên thấy một đôi móng vuốt lớn cỡ trăm trượng có màu than chì, chậm rãi trảo tới.
Trong tâm hắn chợt nhảy dựng, Chân linh đã động thủ thì còn đường thoát sao? Lâm Hiên vô cùng bi phẫn, liều mạng muốn thao túng Ngũ Long Tỷ nhưng quang điểm màu bạc bên trong tinh hải đã không còn. Ngũ Long Tỷ liền giống như vật chết không nhúc nhích.
Huống hồ đây là bản thể Chân linh. Với thực lực hiện tại, dù hắn có thao túng được Ngũ Long Tỷ thì chỉ phát ra một chút uy năng mà thôi.
Nghĩ vậy Lâm Hiên thở dài, nhắm mắt chờ chết nhưng khi móng vuốt còn cách hắn hơn mười trượng thì đột nhiên ngừng lại.
Hắn ngẩn ngơ rồi miễn cưỡng ngẩng đầu. Chỉ thấy bên trong động xoáy lóe lên ngân quang, dù mơ hồ nhưng có thể cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Chân linh.
Chỉ thấy móng vuốt sắc bén dừng mấy nhịp rồi khẽ động, mấy đạo phù văn huyền ảo dị thường bay vút ra, chợt lóe rồi chui vào thân thể Lâm Hiên.
Sau một khắc hắn liền cảm giác huyết mạch bị thiêu điểm đốt, ngũ quan vặn vẹo vô cùng thống khổ như ở trong Luyện Tâm Lộ khi xưa.
Đến khi Lâm Hiên đau đến sắp ngất đi thì cảm giác kia liền biến mất. Lại nghe thanh âm êm tai của một nữ tử truyền tới, ngữ khí lộ vẻ vô cùng uy nghiêm: "Trên người Nhân tộc sao lại có huyết thống của Kim Sí Đại Bằng Điểu, tuy rất mỏng manh nhưng chắc chắn không sai."
Im lặng một lát, thanh âm kia lần nữa vang lên: "Được rồi, không quản ngươi làm sao có được, ta cũng không nên ra tay đối với ngươi, đi thôi!"
Lời còn chưa dứt thì Lâm Hiên đã thấy Hỗn Độn Yêu Khí kịch liệt cuồn cuộn, bên trong như có đôi cánh khổng lồ khẽ vẫy một cái.
Chỉ thấy gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc. Lâm Hiên cảm giác mình bị một vầng sáng bao phủ, sau đó cuồng phong gào thét quanh thân, ngất đi rồi không biết bị thổi tới nơi nào.
***
Khi Lâm Hiên tỉnh lại bầu trời trước mắt đã trở nên trong sáng, đương nhiên không còn ở Tinh Phong thành. Tuy là ngàn núi vạn sông nhưng với thực lực đáng sợ của Chân linh, có đưa hắn đi mấy trăm nghìn vạn dặm cũng là bình thường.
"Thanh nhi!"
Nhớ đến ái thê, Lâm Hiên muốn bò dậy nhưng lại phát hiện không thể động một đầu ngón tay. Hắn liền kiểm tra thân thể một chút thì dở khóc dở cười, thì ra xương cốt toàn thân cùng kinh mạch đều đã đứt gãy.
Nếu là phàm nhân, thương thế như vậy nhất định không sống quá một giờ ba khắc. Cho dù tu tiên giả cũng rất phiền toái, không có linh đan diệu dược thì khó mà hồi phục.
Chân linh nọ tuy tha cho hắn một mạng nhưng cố ý gây đau khổ này. Lâm Hiên thở dài. Xét cho cùng thì đối phương cũng đã hạ thủ lưu tình.
Không thể vận chuyển pháp lực nhưng thần thức không bị ảnh hưởng. Song anh nhất đan đều hoàn hảo lơ lửng bên trong đan điền khí hải. Đương nhiên đối phương không phát hiện ra Lam Sắc Tinh Hải cùng Ngũ Long Tỷ, nếu không hắn đừng mong được thả đi.
Chỉ cần Nguyên Anh cùng yêu đan không việc gì thì sẽ có biện pháp khôi phục thân thể tổn thương.
Thanh nhi dường như là bị đối phương bắt đi. Vẻ mặt Lâm Hiên ảm đạm, bắt đầu cẩn thận phân tích.
Lần này hắn cho rằng nhất định đã ngã xuống. Chân linh xác thực động sát tâm nhưng cuối cùng lại buông tha, lý do đã phát hiện trong thân thể hắn có một chút huyết thống của Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Vậy Chân linh này có quan hệ thế nào với Kim Sí Đại Bằng Điểu? Cẩn thận ngẫm lại thì Lâm Hiên bớt chút lo lắng về sự an toàn của Thanh nhi.
Nàng vốn có ba loại huyết thống Chân linh. Chẳng lẽ Chân linh nọ hiện thân là vì nàng?
Chân linh vốn rất hiếm xuất hiện ở Tam giới. Theo truyền thuyết thì bình thường đều ở tại Chân linh chi cảnh. Chân linh chi cảnh không thuộc Linh giới mà cũng không thuộc Tiên giới, là những không gian đặc biệt ở giữa hai giới này.
Mỗi Chân linh chi cảnh sẽ thuộc một Chân linh khác nhau. Tỷ như Phượng Hoàng ở tại Phượng Hoàng chi cảnh. Huyền Vũ ở tại Huyền Vũ chi cảnh. Cho dù là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ cũng dám bước vào những nơi như đó.
Đương nhiên cũng có truyền thuyết, một trong những Chân linh cường đại nhất là Cửu Anh, vốn ở bên trong Cửu Anh chi cảnh đã bị Âm ti chi chủ Tu La Vương thu phục thành sủng vật.
Nghiệt Long cũng bị hạ trong tay Ma tộc Đại thống lĩnh khi xưa. Hoặc là Hỗn Độn đã bị Băng Phách Ma Tổ hàng phục.
Chuyện như vậy còn có rất nhiều. Những đại năng tồn tại Linh giới, Ma giới, Âm ti giới đều ưa hàng phục Chân linh làm sủng vật. Đương nhiên cũng có những lão gia hỏa ngoài Độ Kiếp kỳ trộm gà không được còn mất nắm gạo mà ngã xuống trong các Chân linh chi cảnh. Thực lực Chân linh không kém hơn bọn họ bao nhiêu mà ở trong đó còn được gia tăng thực lực.
Ngược lại thì Chân linh có lúc nhàm chán sẽ đến tam giới. Mà tính nết của các Chân linh thì không giống nhau. Có kẻ tương đối ôn hòa cũng có gia hỏa phá hư thành tính, vì vậy liền có các truyền thuyết khác nhau về Tứ linh Tứ hung, bất quá đều có một điểm chung là mọi người đều tràn đầy sợ hãi cùng ngưỡng mộ những sinh vật thần bí cường đại này.
Cho dù như các Chân linh xếp ở hàng dưới. Tỷ như Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng đủ gây lên gió tanh mưa máu tại Linh giới. Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ đối mặt bọn họ cũng bại nhiều thắng ít.
Cũng may trong phần lớn thời gian, các Chân linh đều ở tại lãnh địa của mình. Có bao nhiêu loại Chân linh thì không rõ ràng. Rốt cuộc ai mạnh nhất thì cũng khó khẳng định.
Phượng Hoàng, Chân Long? Chưa hẳn! Cửu Anh, Nghiệt Long cũng không dám tự nhân vô địch trong giới Chân linh.
Nhưng hiển nhiên bốn loại Chân linh trên đều là cao cấp nhất.
Mà ở thời thượng cổ, còn có một Chân linh còn cường đại hơn một phần. Khổng Tước Đại Minh vương!
Chính là Thuỷ tổ của các linh điểu. Phượng Hoàng cùng Kim Sí Đại Bằng Điểu chính là do tồn tại này thai nghén mà ra.
Sau khi Khổng Tước Đại Minh vương tuyệt diệt. Đã từng có Chân linh muốn chiếm lấy Khổng Tước chi cảnh nhưng Phượng Hoàng đã đem thành lãnh địa của mình. Chính là một giới diện đặc biệt nằm giữa Linh giới cùng Tiên Giới.
Thời khắc này, tại đây có một vị khách được mời đến. Đó là một nữ tử tầm hai mươi mấy, mái tóc đen nhánh bóng loáng đến eo, thân mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt. Chỉ là đối mắt của nàng lại đang nhắm chặt.
"Ưm, đây là..."
Chợt đôi mày của nữ tử giật giật, sau đó chậm rãi mở mắt. Như là nhớ ra điều gì thì nàng ào ào ngẩng đầu:
"Phu quân!"
Lúc này trên mặt Thanh nhi đầy vẻ lo lắng, nàng nhớ rõ trước khi hôn mê đã cùng trượng phu bị cuốn vào Hỗn Độn Yêu Khí của Chân linh, sau đó bị lực lượng đáng sợ tách ra.
Hiện tại phu quân ở nơi nào? Nàng đưa mắt nhìn quanh, khi nhìn rõ cảnh vật lại sợ ngây người. Chính xác mà nói, không phải cảnh vật mà là một con linh cầm cao quý xinh đẹp ánh mắt tầm mắt.
Phượng Hoàng! Bách điểu chi vương! Dù chưa từng gặp nhưng Khổng Tước sao có thể chưa từng nghe qua Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
Thời khắc này, tồn tại này xuất hiện ở trước mắt khiến Khổng Tước có cảm giác như đang trong mơ.
Nàng dụi dụi mắt thì xác định bản thân không có nhìn lầm. Trước mắt chắc chắn là Phượng Hoàng cao quý xinh đẹp mà đầy uy nghiêm, đại biểu cho hết thảy sự hoàn mỹ trên thế gian.
"Ngươi đã tỉnh!" Khi Khổng Tước vẫn còn khiếp sợ, thanh âm ngân nga như châu như ngọc của Phượng Hoàng truyền tới.
"Là người. . . đang nói với ta?" Khổng Tước vốn đối mặt nguy hiểm không chút sợ hãi mà lúc này có điểm lập bập lên tiếng.
"Đương nhiên, nếu không ngươi cho rằng còn có người thứ hai đến Khổng Tước Đại Minh Vương chi cảnh sao" Thanh âm của Phượng Hoàng lộ vẻ hòa ái.
"Khổng Tước Đại Minh vương, ngươi nói nơi này là Chân linh chi cảnh?" Khổng Tước ngẩn ngơ, quay đầu đánh giá chung quanh. Lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một tòa cung điện phế tích nhưng vẫn hoa mỹ tới cực điểm.
"A, ngươi đã nghe về Chân linh chi cảnh truyền thuyết?" Phượng Hoàng chợt lộ phần bất ngờ.
Khổng Tước suy nghĩ một chút, thành thật mở miệng: "Đúng vậy, ta hiểu về Chân linh chi cảnh không phải trong điển tịch, thực mơ hồ không biết từ đâu…"
"Là thông qua huyết mạch truyền thừa. Không tồi, xem tình huống truyền thừa của ngươi còn tốt hơn ta tưởng, có lẽ ngươi có thể dung hợp với Chân linh chi tâm, sẽ thực hiện được nguyện vọng mấy chục vạn năm qua của bổn cung."
"Chân linh chi tâm là gì. Vì sao người dẫn ta tới đây, còn phu quân của ta ở nơi nào?" Thanh nhi lo lắng hỏi.
"Phu quân, ngươi nói là gã nam tử giống như con sâu cái kiến đó sao. Nực cười, một nhân loại mà cũng xứng kết hợp với giống loài có huyết mạch Khổng Tước Đại Minh Vương sao? Nếu không phải nhờ một chút huyết thống Kim Sí Đại Bằng Điểu, ta sớm đã tiễn đưa hắn đến âm tào địa phủ"
Phượng Hoàng lạnh lùng lên tiếng nhưng Khổng Tước nghe thì đã biết phu quân đã an toàn, nhẹ nhàng thở ra:
"Vậy người dẫn ta tới đây rốt cuộc là vì cái gì?"
"Ta nói rồi, hi vọng ngươi dung hợp cùng Chân linh chi tâm " Phượng Hoàng chậm rãi mở miệng.
"Chân linh chi tâm?" Khổng Tước tuy được truyền thừa một số ký ức nhưng phi thường mơ hồ về điều này.
Phượng Hoàng không đáp mà hỏi lại:
"Vậy Chân linh là gì, ngươi hiểu thế nào?"
"Chân linh chính là tồn tại cường đại nhất, truyền thuyết rằng dù là Chân linh yếu nhất cũng có thực lực cũng tương đương với Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, đỉnh cấp Chân linh thì..." Nói đến đây, Khổng Trước nhịn không được nhìn Phượng Hoàng phía trước: "Thậm chí có thể so với Chân Tiên."
"Có thể so với Chân Tiên sao? Còn không được như thế nhưng đúng là chỉ kém một chút" Phượng Hoàng khẽ gật đầu, thanh âm như châu như ngọc truyền ra.
"Ta hỏi, rốt cuộc Chân linh thuộc về tộc nào, ngươi có biết chăng?"
"Tộc?" Khổng Tước lộ vẻ tò mò: "Chân linh dĩ nhiên là là Chân linh rồi, còn phân tộc gì nữa sao?"
"Đương nhiên, Chân linh vốn từ Yêu tộc."
"Yêu tộc?" Thanh nhi thất sắc: "Nói như vậy, chẳng phải Yêu tộc chúng ta cường đại hơn Nhân tộc rất nhiều?"
"Ngươi đừng gấp, hãy kiên nhẫn nghe ta nói. Chân linh có nguồn gốc từ Yêu Tộc. Chẳng qua một khi Yêu tộc hóa thành Chân linh thì về sau không còn quan hệ gì nữa"
Khổng Tước nghe thì có điểm mơ hồ.
"Cái này liên quan đến Chân linh chi hỏa. Tỷ dụ, ngươi biết trên thế gian này có bao nhiêu Phượng Hoàng chăng?"
"Chẳng lẽ không phải chỉ có một?" Khổng Tước ấp úng mở miệng.
Phượng Hoàng lại nở nụ cười:"Số lượng Phượng Hoàng tuy rất hiếm nhưng có khoảng một trăm"
"Cái này..." Khổng Tước nghe thì sợ ngây người.
"Ngươi đừng vội, ta vẫn chưa nói xong, toàn bộ chỉ là Phượng Hoàng bình thường mà thôi, chỉ có ta là Chân linh duy nhất"
"Đây là vì sao?" Khổng Tước hít vào một hơi.
"Nguyên nhân ở tại Chân linh chi hỏa, nó là duy nhất."
A! Nghe đến đây thì chân mày Khổng Tước khẽ động như đoán ra điều gì đó, tiếp tục chờ đối phương nói tiếp.
"Chân linh khác với Yêu tộc, không chỉ ở lực lượng cường đại mà ở truyền thừa Chân linh chi hỏa. Nếu không, tỷ như Cửu Vĩ Thiên Hồ trong Tam Đại yêu vương Linh giới, thực lực dù kém bổn cung nhưng đại bộ phận Chân linh đều chỉ ngang với nàng, vì sao Cửu Vĩ Thiên Hồ lại không phải Chân linh?"
"Bởi Thanh Khâu quốc chủ không có Chân linh chi hỏa."
"Đúng vậy, về Chân linh chi hỏa, ngay cả ta cũng không rõ ràng lai lịch, chỉ biết nó được sinh ra trong cơ thể Chân linh đời thứ nhất, sau đó được truyền thừa cho đời sau, bên trong có kinh nghiệm tri thức, trí nhớ của Chân linh đời trước..."
"Đợi một chút! Truyền thừa, chẳng lẽ người không phải Phượng Hoàng lúc ban đầu, các Chân linh rồi cũng sẽ chết?"
"Nha đầu ngốc, đương nhiên là thế. Ngay cả Chân tiên cũng có khi ngã xuống chứ đừng nói là Chân linh" Thanh âm của Phượng Hoàng vẫn êm tai vô cùng nhưng ngữ khí chợt lộ phần phần lạc tịch.
"Chân linh cũng có thể ngã xuống. Tính từ thời thái cổ tính tới nay, ta là Phượng Hoàng đời thứ chín. Khi một Chân linh hoàn toàn tử vong thì Chân linh chi hỏa trong cơ thể sẽ bay ra, trở lại bên trong Chân linh chi cảnh, chờ đợi người thừa kế đến dung hợp."
"Dung hợp thì có thể biến thành Chân linh sao?"
"Cũng có thể nói như vậy, khó khăn nhất là dung hợp Chân linh chi hỏa, về sau sẽ dễ dàng rất nhiều. Bởi vì ở trong Chân linh chi hỏa, ngoại trừ kinh nghiệm tri thức của các đời Chân linh trước, tối trọng yếu nhất là có được một hạt giống lực lượng."
"Hạt giống lực lượng?"
"Đúng vậy, ngươi ngàn vạn lần không nên coi thường nó, lực lượng ẩn chứa bên trong dù không đáng nhắc nhưng một khi nẩy mầm, một ngày nào đó trưởng thành như đại thụ che trời.
Đương nhiên không phải kẻ nào cũng có thể dung hợp Chân linh chi hỏa. Phải có huyết thống Chân linh cùng tộc, càng tinh khiết thì khả năng dung hợp càng lớn. Một khi dung hợp thành công, chỉ cần siêng năng tu luyện thì một ngày nào đó sẽ trở thành Chân linh."
"Nói như vậy, thực lực mỗi đời Chân linh là khác nhau?"
"Đúng vậy, hạt giống tuy nẩy mầm nhưng thiên phú cơ duyên, cố gắng của mỗi đời đều có khác biệt, cuối cùng trở thành Chân linh cũng có cao có thấp."
"Vậy sao người chọn ta, người vừa mới nói, dung hợp Chân linh chi hỏa cần huyết thống Khổng Tước thuần khiết, mà huyết thống của ta thì vốn không thuần khiết" Khổng Tước nhíu mày hỏi.
"Ừm, ngoại trừ huyết thống Khổng Tước Đại Minh vương thì trên người ngươi còn có huyết mạch của Phượng Hoàng nhất tộc ta, tựa hồ cũng có Kim Sí Đại Bằng linh huyết nhưng lại có điểm nồng đậm hơn" Ánh mắt Phượng Hoàng đảo qua trên người Khổng Tước thì khẽ cười.
"Người đã rõ thì còn dẫn ta tới đây làm gì?"
"Ha ha, ta vừa mới nói qua. Đúng là khi dung hợp Chân linh chi hỏa, có huyết thống càng đậm đặc tinh khiết thì hi vọng càng lớn, chỉ riêng về Khổng Tước Đại Minh Vương thì không hẳn là như thế."
"A, là sao?" Trên mặt Thanh nhi càng lộ vẻ kỳ quái.
"Khổng Tước Đại Minh Vương chính là linh cầm cổ xưa nhất. Từ khi người ngã xuống trong đại chiến tam giới thì chưa từng có Đại Minh Vương mới được sinh ra."
" Ngã xuống trong đại chiến Tam giới?"
"Khi xưa Tu La Vương huyết tẩy Linh giới, liền cả Chân Tiên cũng bị liên lụy, nhưng chuyện này không quan trọng. Nếu ngươi có thể dung hợp Chân linh chi hỏa, đương nhiên trong kinh nghiệm truyền thừa sẽ có nhắc đến điều này.
Chẳng qua mấy trăm vạn năm nay, đã có không biết bao nhiêu Khổng Tước có tư chất cùng truyền thừa huyết mạch muốn dung hợp nhưng đều thất bại. Nếu không phải các đời Phượng Hoàng trông coi nơi này, chỉ sợ Khổng Tước chi cảnh đã sớm bị Chân linh khác chiếm cứ."
"Thì ra là thế, huyết mạch của ta còn không tinh khiết bằng bọn họ, vì sao..."
"Ngươi cho rằng bổn cung chọn bừa sao, ta đương nhiên có lý do." Thanh âm như châu như ngọc của Phượng Hoàng truyền ra: "Bởi vì thất bại quá nhiều, cho nên bổn cung đã nghĩ lại. Theo lý, trong đó có mấy kẻ huyết mạch vô cùng tinh khiết nồng hậu nhưng vẫn không được, có lẽ..."
"Có lẽ sao?"
"Có lẽ Khổng Tước Đại Minh vương khác với những Chân linh bình thường khác, ngươi cũng hiểu Phượng Hoàng chúng ta cùng Kim Sí Đại Bằng Điểu đều là do Đại Minh vương thai nghén ra. Ba giống loài quan hệ sâu xa, trong cơ thể Đại Minh vương còn có linh huyết Phượng Hoàng cùng Đại Bằng."
"Cho nên người chọn ta?"
"Đúng vậy, có được hai loại linh huyết còn dễ nói, ba loại cơ hồ là không thể nào. Những năm nay bổn cung tìm khắp Linh giới mà không có phát hiện, nào biết lần này xảo hợp lại gặp ngươi" Phượng Hoàng mỉm cười.
"Thì ra là thế." Thanh nhi rốt cục hiểu được sự tình: "Người muốn ta dung hợp Chân linh chi hỏa, nhưng nếu ta không muốn thì sao?"
"Không muốn, vì sao?" Phượng Hoàng có phần ngạc nhiên:" Ta đã nói qua chỗ tốt của Chân linh chi hỏa, chỉ cần dung hợp thành công. Theo thời gian thì ngươi sẽ trở thành Khổng Tước Đại Minh vương đời thứ hai. Mà Chân linh mạnh cỡ nào thì ngươi đã hiểu, tu luyện theo phương pháp bình thường, Ly Hợp đến Động Huyền rồi chuyển Phân Thần, cuối cùng mới tiến vào Độ Kiếp kỳ, trong hành trình này có bao nhiêu gian nan hiểm trở thì ngươi đã rõ, cho là mình có cơ hội sao..."
Khổng Tước nghe thì lâm vào trầm mặc, nàng tuy có thiên phú không tồi nhưng trong vô số thiên tài thì mấy ai tiến vào Độ Kiếp kỳ? Huống chi tồn tại Độ Kiếp kỳ có thể mạnh bằng Khổng Tước Đại Minh Vương sao?
Đừng nói Độ Kiếp, dù là Tam đại Tán tiên Linh giới, Chân Ma thủy tổ hoặc là Âm Ti Lục Vương vẫn còn kém hơn Khổng Tước Đại Minh vương.
"Trở thành Chân linh sẽ đánh mất cơ hội thành tiên, nhưng Chân linh cường đại cũng không yếu hơn Chân tiên bao nhiêu. Hơn nữa sẽ đột phá hạn chế thọ nguyên, không phải chịu thiên kiếp hàng lâm, có thể TSnh bất lão." Lần này thanh âm của Phượng Hoàng tràn đầy hấp dẫn, tuy đã xác định sẽ không thả Khổng Tước đi nhưng nếu đối phương cam tâm tình nguyện, chủ động dung hợp thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Thật sao?" Khổng Tước không khỏi động tâm nhưng không lập tức đáp ứng. Qua một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Nếu dung hợp thất bại, kết cục là cái gì?"
Phượng Hoàng nghe xong, trên mặt lộ vẻ hài lòng: "Ừm, xem ra ngươi cũng lường trước được. Bổn cung cũng không dấu, nếu như thất bại sẽ bạo thể mà vong."
"A?" Trong mắt Thanh nhi hiện tinh quang: "Trở thành Chân linh, khó khăn nhất là cùng dung hợp Chân linh chi hỏa, thất bại thì phải chăng sẽ hồn phi phách?"
"Ngươi đã nhìn thấu, có phong hiểm mới có thu hoạch. Bổn cung cũng không cần nói thêm. Thế nào, hiện tại lựa chọn..."
"Ta không sợ...Nhưng còn chàng!"