TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 5 - Chương 282: Bái Hiên Các

"Thanh Dương thành này vốn có một tòa phường thị" Thiếu nữ khéo cười tươi đẹp.

"Cái gì?" Lâm Hiên thất kinh: "Đây không phải là chỗ của phàm nhân ở sao, sao có phường thị của tu tiên giả lẫn ở trong"

"Thành này vốn hết sức phồn vinh giao thông vô cùng tiện lợi. Vãn bối nghe ân sư nói là Nhị các chủ chúng ta sau khi xem xét liền hạ lệnh thiết lập phường thị ở nơi này, đương nhiên là có huyễn trận bảo vệ, đừng nói phàm nhân mà tu tiên giả dưới Trúc Cơ kỳ, nếu không có lệnh phù của bổn môn thì không thể tiến vào".

"Ồ, Như vậy thực lực của quý môn thật đúng là không phải nhỏ?" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Tiền bối quá khen, bất quá tại U châu mà nói Bái Hiên Các chúng ta quả thật là thương minh lớn nhất, sinh ý không chỉ trải rộng toàn châu thậm chí đã mở rộng sang các châu phủ xung quanh".

"Ồ?" Lâm Hiên vẻ mặt kinh ngạc: "Thì ra quý phái là thương minh, vậy Thất Tuyệt Thiên năm xưa hiện tại ra sao, chẳng lẽ đã suy tàn?"

"Tiền bối nói không sai, Thất Tuyệt Thiên cấu kết cùng âm hồn hiển nhiên không có kết cục tốt, đã sớm trở thành mây khói trong lịch sử".

"Thì ra là thế" Lâm Hiên gật đầu, trong mắt thoáng hiện tia dị sắc, không biết đang nghĩ điều gì.

"Tiên sư, nếu người không chê thì để tiểu lão nhi đưa người vào biệt viện trong thành nghỉ tạm. Sáng mai sẽ cho Ảnh Nhi đưa người tới phường thị" Trương viên ngoại cũng hết sức ân cần mở miệng, trên mặt toát ra vẻ cầu khẩn.

"Cũng được, như vậy lại làm phiền các người một đêm" Lâm Hiên suy nghĩ một chút rốt cuộc gật đầu.

"Tiên sư quá khách khí khiến tiểu lão nhi nhận không nổi, được người quang lâm hàn xá đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này".

Thấy Lâm Hiên đáp ứng Trương lão vui mừng vội vàng ra lệnh cho đám người trong thành an bài bố trí, sau đó cho xe ngựa tốt nhất đưa Lâm Hiên đi.

Một lần hưởng phúc không phải trong cảnh màn trời chiếu đất nơi tu tiên giới nhưng Lâm Hiên vốn chẳng quan tâm, so với trường sinh thì trước mắt chỉ là mây khói mà thôi.

***

Một đêm vô sự.

Sáng hôm sau vầng thái dương vừa lóe nơi chân trời phía đông, Lâm Hiên cùng Trương Tiếu Ảnh rời biệt viện bay về hướng phía tây Thanh Dương thành, Lúc này sắc trời còn mờ tỏ song trong thành đã có không ít cư dân bắt đầu hoạt động, âm thanh đã có chút huyên náo.

Ngã tư đường rộng rãi cho tứ mã xa đi lại, hai bên phần lớn cửa tiệm đã mở, đặc biệt là tiệm ăn thoang thoảng truyền ra mùi thức ăn thơm phức.

So với Tu tiên giới thì nơi này an tĩnh hòa tường, phàm nhân vì sự sinh tồn mà bận bịu còn tu tiên giả trong tinh phong huyết vũ giao tranh, nhất thời Lâm Hiên lại cảm khái đến xuất thần.

"Tiền bối sao vậy?"

"Không sao" Tâm niệm Lâm Hiên vừa chuyển đã khôi phục sự thong dong, khóe miệng có chút nhếch lên lộ vẻ tự giễu, xem ra tâm ma của hắn tôi luyện còn chưa đủ.

Theo Trương Tiếu Ảnh đi một hồi quẹo năm quẹo bảy tới một con phố hẻo lánh. Người trên đường dần dần thưa thớt phòng ốc hai bên lụp xụp cũng không đáng để mắt, xem ra phường được thiết lập tại nơi này.

Lại đi một hồi nữa mi mắt Lâm Hiên nheo lại, nơi đây mặc dù có bố trí huyễn thuật cấm chế nhưng sao qua được thần thức tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn.

Chỉ thấy Trương Tiếu Ảnh dừng bước vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật, tế ra một khối ngọc bội màu trắng.

Thiếu nữ vung tay lên bắn ra một đạo hồng quang, nhất thời cảnh vật ở phía trước mơ hồ một hồi rồi một thông đạo rộng hơn trượng hiện ra trước mắt.

"Tiền bối, xin mời!"

Lâm Hiên gật đầu không chút do dự tiêu sái đi vào trong, thiếu nữ cũng theo sát sau.

Với thần thức cường đại của Lâm Hiên tất cả cảnh vật đã hiện trong đầu. Đường phố bên trong phường thị dài chừng vài trăm thước nhưng khá rộng rãi, kiến trúc hai bên đường tuy làm bằng gỗ nhưng chỗ độc đáo, nhất là tòa kiến trước ở giữa khí thế có vẻ bất phàm.

Tu sĩ ở đây cũng không nhiều, chỉ chừng mấy trăm người nhưng sinh ý ở một phường thị nhỏ thế này như thế cũng là không tệ. Thậm chí còn có vài tu sĩ Ngưng Đan kỳ xa lạ, hơn nữa trang phục phần lớn đều kỳ lạ.

Lâm Hiên lắc đầu, hắn rời U châu bất quá chỉ mấy chục năm mà thôi, không ngờ tnơi đây đã trải qua bể dâu biến đổi lớn như vậy. Cũng không biết những cố nhân trước kia tất cả có bình an hay không.

"Tiền bối, phường thị tuy là do tệ môn mở ra nhưng chỉ có cửa tiệm lớn nhất ở giữa là sản nghiệp của Bái Hiên Các chúng ta, mời người tới xem" Thiếu nữ đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.

"Được!"

Cửa tiệm này gọi là Thanh Phong lâu, là một tòa nhà làm bằng gỗ ba tầng, Lâm Hiên sau khi đi vào trong thính đường thấy bày biện linh khí, ngọc giản, phù lục thêm một số tài liệu phong phú. Hiện có bảy tám tu sĩ đang chăm chú lựa chọn.

"Tiền bối, người muốn thứ gì?" Một gã tiểu nhị áo xanh chạy tới, thần thức Lâm Hiên đảo qua phát hiện đây chỉ là một phàm nhân.

Hắn nhìn thấy thiếu nữ đang cung kính đứng ở sau Lâm Hiên thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:

"Trương tiểu thư, người cũng tới?"

"Tiểu Lục, sư phụ ta đâu?"

"Ba ngày trước Tào tiên tử đã rời đi song Tiết lão thì có ở đây".

"Ồ, Tiết lão ở đây! ta cần phải tới bái kiến lão nhân gia một chút, tiền bối, người cùng đi chứ?" Trên mặt Trương Tiếu Ảnh toát ra vẻ hưng phấn.

"Ồ, Tiết lão là ai?"

"Tiết lão tuy là phàm nhân nhưng lại rất được hai vị Các chủ coi trọng. Bái Hiên Các chúng ta có quy mô được như hôm nay là có công lao không nhỏ của người. Hơn nữa về phương diện gieo trồng linh thảo thì Tiết lão có kiến giải vô cùng đặc biệt, tiền bối người mặc dù tu vị tinh thâm nhưng cũng nên gặp mặt một lần"

"Ồ, nơi đây còn có nhân vật thế này sao, ta cũng nên diện kiến một lần" Lâm Hiên mỉm cười nói.

Theo gã tiểu nhị kia hai người lên lầu ba, nơi đây bố trí thanh nhã, có một lão giả râu bạc trắng lông mày trắng đang ở trong.

"Ồ, Ảnh nha đầu, sao ngươi đến mà không báo cho lão phu, nếu đến sớm mấy ngày thì có thể gặp sư phụ của ngươi, Tào tiên tử đã được Đại Các chủ gọi trở về Tổng đàn …"

Thanh âm lão giả như chuông đồng nhưng lời còn chưa dứt vừa thấy Lâm Hiên đứng ở một bên nhất thời sắc mặt đại biến. Ban đầu lộ ra bộ dáng vui mừng lẫn sợ hãi nghi hoặc, sau đó lại đột nhiên chuyển sang giận dữ.

Mi mắt Lâm Hiên khẽ nheo cũng có chút kinh ngạc, trên người lão này không có chút linh khí, dao động quả thật là phàm nhân, nhìn vẻ mặt của lão lại như có biết hắn.

Lâm Hiên cũng không có ấn tượng với lão, chẳng lẽ hắn lại có cừu nhân ở thế tục sao. Vẻ mặt lão này sao lại phẫn nộ như vậy? Trong lòng thầm nghi hoặc song Lâm Hiên vẫn không nói gì.

Ánh mắt Tiết lão lóe lên lần nữa nhìn Lâm Hiên từ đầu đến chân, đột nhiên lão giơ chén trà cầm trong tay đập mạnh xuống đất. Mảnh vỡ bắn tung tóe cùng âm thanh thanh thúy truyền ra.

Sau đó hào quang tím trắng vàng xanh chợt lóe bốn tu tiên giả đã xuất hiện trước mặt, gồm ba nam một nữ đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó tu vị cao nhất là thư sinh tam tuần vận bào trắng đã đến cảnh giới giả đan.

Tuy trang phục khác nhau nhưng cổ tay áo mỗi người đều có thêu một đóa hoa nho nhỏ, không cần phải nói hiển nhiên là cùng một môn phái.

Chấp sự Bái Hiên Các!

Bốn người này tu vị cũng không thấp nhưng lại lộ ra vẻ cung kính đối với Tiết lão, rồi phân ra bốn góc đem Lâm Hiên vây lại.

"Các hạ có ý gì đây?" Chỉ là vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lâm Hiên vốn không để vào mắt nhưng trong lòng có chút ngạc nhiên, hắn rời U châu đã sáu bảy mươi năm. Theo lý không cừu không oán thì với mấy người này mới phải.

"Tiết lão, đây là đại ân nhân của gia tổ, là một tiền bối trượng nghĩa, hình như người nhận lầm rồi chăng?” Biến cố xảy ra khiến Trương Tiếu Ảnh sợ đến ngây người, thiếu nữ quay sang có chút lo lắng mở miệng nói.

"Ảnh nha đầu, ngươi không biết ngọn nguồn sự tình thì không nên nhiều chuyện" Tiết lão nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên ngữ khí hết sức bất thiện: “Các hạ là người của Thiên Duyên Hàng sao, hãy lộ mặt hay là muốn chúng ta phải động thủ gỡ xuống?"

Lâm Hiên nghe xong cũng không để ý, với tâm cơ của hắn sao không rõ đối phương nhận lầm người, khóe miệng lộ ra nụ cười. Tiết lão thấy Lâm Hiên không sợ hãi thần tình càng phẫn nộ vung tay lên: "Bắt lại cho ta"

Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ nghe xong nhất tề tiến lên trước một bước, do Lâm Hiên thi triển liễm khí thuật nên bọn họ cũng nhìn không ra cảnh giới. Nhưng lấy bốn địch một hiển nhiên là không chút sợ hãi, lúc này đều đem Linh Khí tế ra.

Lâm Hiên thở dài, cũng không muốn dây dưa với mấy tên tu sĩ cấp thấp này, lúc này pháp lực toàn thân lưu chuyển, một cỗ linh lực bàng bạc nhất thời tán về bốn phía truyền ra linh áp đáng sợ.

"Đây là…" Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ sắc mặt trắng bệch liên tục lui về phía sau, thậm chí ngay cả Linh Khí của bọn họ cũng mất đi sự khống chế mà rơi xuống đất.

"Không có khả năng, …là tiền bối Nguyên Anh kỳ !" Nam tử bào trắng tu vị cao nhất nhìn vào Lâm Hiên, sắc mặt trở nên đại biến.

"Cái gì, Nguyên Anh kỳ?"

Tiết lão hoảng sợ vẻ mặt trở nên âm tình bất định.

Còn Trương Tiếu Ảnh thì lấy tay che miệng, dù biết vị ân nhân này tu vị không thấp nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến đối phương là đại cao thủ Nguyên Anh. Trong lúc nhất thời trong mắt đám tu sĩ đều hiện lên vẻ sùng bái.

Lâm Hiên phất tay áo một cái bắn ra một đạo sáng, bốn gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ kể cả Trương Tiếu Ảnh chỉ cảm thấy đầu choáng váng, nhất thời bất tỉnh nhân sự.

Vẻ mặt Tiết lão càng trở nên tái nhợt.

"Yên tâm, ta chỉ hạ cấm chế khiến chúng mê man mà thôi, các hạ bây giờ có thể giải thích vì sao vừa thấy ta lại muốn động thủ?" Lâm Hiên cầm lấy ấm trà trên bàn tự mình rót một chén chậm rãi nói.

Tiết lão vẫn nhìn chăm chú vào hắn, sự sợ hãi trong mắt dần biến mất thay vào đó là sự hưng phấn cùng cuồng nhiệt, đột nhiên thịch một tiếng quỳ xuống dập đầu:"Cung nghênh Thiếu chủ trở về, xin thứ cho lão nô mạo phạm".

"Cái gì, Thiếu chủ?"

Lâm Hiên chỉ nghĩ là đối phương cầu xin tha thứ, những lời Tiết lão vừa thốt khiến hắn cảm thấy hết sức cổ quái.

Lão sao lại xưng hô như vậy, chẳng lẽ là có quan hệ gì với Linh Dược Sơn?

"Ngươi đứng lên đi, sao gọi ta là Thiếu chủ, trước kia chúng ta từng gặp qua?" Lâm Hiên có chút hồ nghi mở miệng.

"Thiếu chủ thứ tội, Trong động phủ của hai vị Các chủ có treo bức họa của người, lão nô cũng thường tới nên mới nhận ra" Tiết lão lại khấu đầu một cái lúc này mới cung kính đứng lên.

"Các chủ cùng bức họa? Lão không nên vội, chậm rãi mà nói".

"Ha ha. Cũng khó trách Thiếu chủ không nhớ, đã sáu bảy mươi năm không có tin tức của người, hai vị Các chủ vẫn một mực tìm hiểu nhưng lại bặt vô âm tín, không biết người còn nhớ hai tiểu cô nương họ Lục và Lưu năm đó không?"

"Cái gì? Lưu tâm và Lục Doanh Nhi, là hai nha đầu đó sao" Lâm Hiên sờ cằm có vẻ kinh ngạc: "Không lẽ Bái Hiên Các này…"

"Thiếu chủ sở liệu không sai, năm đó tại Cửu Long Sơn người mua lại Bách Thiện đường giao cho hai vị Các chủ quản lý, Bái Hiên Các hôm nay chính là do họ từng bước một phát triển lên" Tiết lão hết sức cung kính nói.

Nghe đến đây thì Lâm Hiên trợn mắt há mồm, trong ký ức của hắn Bách Thiện đường bất quá chỉ là một cửa tiệm nho nhỏ. Hắn mua lại mục đích chỉ là để hai nha đầu kia có chỗ dung thân. Dù năm đó hắn từng để lại không ít bảo vật, cũng phân phó hai nha đầu thu mua phế đan cùng đan phương nhưng hắn vốn đã quên chuyện này từ rất lâu.

Hiện tại Bái Hiên Các đã đệ nhất đại thương minh của U châu, chỉ ngắn ngủn trong sáu bảy mươi năm mà mà có thể phát triển chóng mặt như vậy, hai nha đầu này có thủ đoạn cùng tâm cơ đến thế sao?

Trong lòng Lâm Hiên nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt khiến Tiết lão không khỏi càng thêm bội phục.

"Ngươi từ bức họa mà nhận định ta là Thiếu chủ, sao lúc nãy lại phẫn nộ như thế?" Lâm Hiên hơi trầm ngâm thần sắc lạnh nhạt mở miệng hỏi.

"Thiếu chủ bớt giận, bởi vì người xuất hiện quá đột nhiên khiến lão nô còn tưởng rằng là âm mưu của tu sĩ Thiên Duyên Hàng ".

"Thiên Duyên Hàng?" Lâm Hiên nhướng mày: "Đó là thế lực nào?"

"Là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, cũng một đại thương minh khác của U châu , thực lực vốn gần bằng chúng ta. Nghe nói tông chủ thương mình này có quan hệ cùng Đại trưởng lão Ly Dược cung. Gần đây đã nuốt chửng của chúng ta không ít sinh ý" Tiết lão nói tới đây vẻ mặt oán hận không thôi.

"Ly Dược cung?"

Lần thứ hai nghe tới cái tên này, trong lòng Lâm Hiên cũng có chút tò mò nhưng cũng không tiếp tục hỏi. Dù sao Tiết lão cũng chỉ là một phàm nhân, chờ gặp lại Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm mới chậm rãi hỏi thăm cũng được.

"Lúc đó ngươi đã có hoài nghi, vậy sao hiện tại lại nhận định ta thực là Thiếu chủ?" Lâm Hiên cười mà như không phải cười hỏi.

"Khụ khụ, lúc trước là lão nô lỗ mãng, Thiên Duyên Hàng thực lực không kém nhưng cũng không có cao thủ Nguyên Anh kỳ, Lại thêm ta đã quan sát thực kỹ tướng mạo của người, nên lão nô dám chắc chắn chính là nhân vật mà hai vị Các chủ vẫn mong nhớ ngày đêm"

Cùng lúc đó tại Phiêu Vân Cốc cách nơi đây mấy vạn dặm. Trong Thiên Vân Thập Nhị Châu, Duyện châu vốn xếp ở cuối. Tuy cũng là là một châu phủ nhưng bất kể diện tích hay dân cư đều kém xa các châu khác chứ đừng nói tới linh mạch cùng tài nguyên tu tiên, các tu sĩ nơi khác căn bản không thèm đếm xỉa tới. Hiện nay nơi này dường như đã bị các thế lực lớn lãng quên, chỉ còn lại có một số môn phái nhỏ cùng gia tộc tu tiên không đáng để mắt.

Lâm Hiên khi mới vừa bước vào tiên đạo là ở Phiêu Vân Cốc. Khi âm hồn xâm lấn Duyện châu, toàn bộ phàm nhân bị đồ sát không còn, tu sĩ cũng tổn thất thảm trọng các môn phái gia tộc còn sót lại đều dời sang U châu trong đó có cả Phiêu Vân Cốc.

Hiện nay tại đây hầu như không còn tung tích âm hồn, cũng có không ít phàm nhân trở về Duyện châu, trải qua hơn mấy chục năm khôi phục nguyên khí thì đã phồn vinh hẳn lên.

Mà tại tổng đàn Phiêu Vân Cốc khi xưa đã dựng lại không ít đình đài lầu các, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy các nhóm tu sĩ ra vào, dù sao linh mạch nơi này tại Duyện châu cũng không phải tệ.

Bất quá thương hải tang điền cảnh còn người mất, nơi này cũng không còn là môn phái Phiêu Vân Cốc mà đã bị Bái Hiên Các chiếm cứ.

Hai thiếu nữ lựa chọn nơi này làm tổng đàn cũng là ngẫu nhiên, các nàng dù sao biết cũng có hạn về thân thế của thiếu gia, căn bản không biết Lâm Hiên đã từng tu tiên ở chỗ này.

Chỉ là xảo hợp, đem tổng đàn thiết lập tại đây là tránh sự chú ý của các thế lực hữu tâm, năm xưa tại Bách Thiện đường cũng ẩn dấu thực lực từng bước mà phát triển lên.

Ở sâu trong cốc có hai tòa động phủ nối liền nhau, các đệ tử bình thường chưa được thông truyền tuyệt không dám đi vào, vì chỗ này là chính là động phủ của hai vị Các chủ.

Trong mắt các đệ tử hai nàng có chút thần bí, về tu vị mà nói các nàng bất quá chỉ là cảnh giới giả đan mà thôi nhưng lại nắm giữ Bái Hiên Các nổi danh nhất phương.

Tuy nói bổn môn lấy kinh doanh là chính nên kết cấu quản lý có khác với các môn phái nhưng cũng có tới mấy chục vị cao thủ Ngưng Đan kỳ.

Tu vị hai vị Các chủ thua kém một bậc nhưng lại có thể khiến các cao thủ Ngưng Đan kỳ này cúi đầu phục lệnh, đối với tu tiên giới cường giả vi tôn thật sự là một chuyện vô cùng kỳ lạ.

Trong lòng các đệ tử đầy nghi hoặc song vô hình chung đối với hai vị Các chủ càng thêm sùng kính. Nhưng không phải là dễ dàng như bọn họ tưởng tượng, lúc này trong động phủ của Lục Doanh Nhi, có hai nữ tử đang ngồi đối diện nhau.

Nữ tử bên trái có khuôn mặt hình trứng ngỗng, dù không thể nói tuyệt mỹ nhưng cũng rất đáng yêu, so với khi xưa khí chất lại càng thêm trầm ổn. đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại chậm rãi mở miệng: "Sư tỷ, theo tin tức mới rồi Thiên Duyên Hàng lại theo dõi vụ sinh ý của chúng ta cùng Đỗ gia, không chỉ có như thế bọn chúng còn dám phái đệ tử ẩn dấu hành tung công kích phường thị của chúng ta, sát thương hơn mười đệ tử".

"Ồ, đối phương dám thế sao?" Lục Doanh Nhi chậm rãi mở miệng, nữ tử này vốn có tâm cơ, trải qua những năm tôi luyện khí chất càng hơn người, mặc dù nghe thấy tin tức quan trọng như vậy bộ dáng không chút hoảng hốt.

"Đúng vậy sư tỷ, chúng ta đã điều tra rất rõ ràng, mặc dù đối phương dịch dung cải trang nhưng chuyện này tuyệt đối là do Thiên Duyên Hàng động thủ" Nói đến đây Lưu Tâm tức giận không thôi: " Bái Hiên Các chúng ta tại đây có thực lực lâu dài, đối phương không thể tranh chấp nên mới dùng thủ đoạn này hèn mạt này. Sư tỷ, chúng ta tuyệt không thể nhịn nếu không khiến bọn chúng càng thêm kiêu ngạo".

Lục Doanh Nhi nghe xong lại cau mày không nói, một lúc lâu thở ra thật dài.

"Xhẳng lẽ Sư tỷ e ngại Thiên Duyên Hàng sao, tuy tông chủ bọn họ cùng Ly Dược cung có quan hệ nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ phải nhẫn nhịn. Có gió to sóng lớn nào mà chúng ta chưa từng gặp qua, bao nhiêu năm nay đã có không biết bao kẻ mưu đồ với Bái Hiên Các, mà đây là do Thiếu chủ lưu lại cho chúng ta" Lưu Tâm nhướng mày có chút bất mãn mở miệng.

"Sư muội đừng hiểu lầm, ta sao lại sợ Thiên Duyên Hàng, đương nhiên không thể đem cơ nghiệp vất vả gây dựng dâng cho kẻ khác" Lục Doanh Nhi lắc đầu có chút oán than mở miệng.

"Vậy sao …"

"Thiên Duyên Hàng thực lực mặc dù không kém, tuy có chút quan hệ với Ly Dược cung nhưng cũng chỉ là cáo mượn uy hổ mà thôi, Lục Doanh Nhi ta sao phải sợ song…"

"Sao vậy?"

"Sư muội còn chưa thấy nguy cơ của Bái Hiên Các chúng ta không phải là do ngoại nhân, mà là bên trong nội bộ"

"Sư tỷ nói là…" Lưu Tâm nhìn quang thì thào mở miệng.

"Năm đó Thiếu chủ mặc dù mua lại Bách Thiện đường cho tỷ muội chúng ta dung thân, nhưng từ một cửa tiệm nho nhỏ có thể phát triển đến nay, nguyên nhân là vì sao trong lòng muội cũng rõ ràng".

"Cái này tiểu muội đương nhiên là biết, Thứ nhất là sau khi âm hồn bị diệt Thất Tuyệt Thiên cũng tan theo. Khi đó các đại môn phái cũng tổn thất vội vàng bổ sung đệ tử mới khôi phục nguyên khí. Cũng không coi trọng đối với sinh ý ở các phường thị nên đây thời cơ tốt của chúng ta. Thứ hai là Tiết lão tuy là phàm nhân nhưng lại biết cách kinh doanh, chúng ta lại được Bích Vân sơn âm thầm chiếu cố nên mới có thể phát triển nhanh chóng như vậy".

Lưu Tâm nhớ lại lúc này mặt lại lộ vẻ khác thường: "Nói tới cũng có chút kỳ quái. Thánh Nguyên Lệnh là bảo vật gì mà năm đó khi thiếu gia lưu lại, có dặn khi khó khăn thì có thể thỉnh cầu Bích Vân sơn trợ giúp. Lúc đó ta còn nửa tin nửa ngờ nhưng không ngờ những nam qua Bái Hiên Các có khó khăn gì bọn họ luôn tận lực ra tay. Nhớ mười năm trước Thái Hư chân nhân tự mình xuất thủ, Thiếu chủ xuất thân Linh Dược sơn mà sao Bích Vân sơn lại nể mặt người như vậy?"

“Muội hỏi ta ta đi hỏi ai đây, năm đó thiếu gia cũng không nói, đối thân thế của người chúng ta vốn không rõ lắm." Lục Doanh Nhi thở dài nói.

"Có điều nhiều năm qua như vậy, thiếu gia lại biệt vô âm tín, cũng không biết hiện tại người thế nào?" Vẻ mặt Lưu Tâm lo lắng nói.

"Yên tâm, năm đó chúng ta giao ra một hồn phách cùng thiếu gia ký kết huyết khế chủ tớ, nếu người có sự mệnh hệ gì chúng ta đã sớm không còn trên đời này, ta khẳng định là thiếu gia vẫn bình an vô sự".

"Nói là như thế nhưng nhiều năm nay chúng ta không ngừng phái người thăm dò, mà vẫn không có tung tích của người, điều này không khỏi cổ quái" Lưu Tâm chầm chậm nói.

Lục Doanh Nhi tựa hồ cũng xúc động thở dài nói: "Chỉ mong chúng ta cùng thiếu gia còn có ngày gặp lại, lúc này nếu người ở đây vấn đề trước mắt sẽ dễ dàng được giải quyết".

"Đúng vậy, Bích Vân sơn từ bảy năm trước đã đem tổng đàn dời đi Vân châu, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta".

Lục Doanh Nhi đang phiền não cũng là chuyện này, trước kia có Bích Vân sơn chống lưng nên có thể không hề cố kỵ mà phát triển thực lực. Bái Hiên Các làm thương minh, cao thủ không cần nhiều nhưng cũng có mấy chục tu sĩ Ngưng Đan kỳ gia nhập.

Lại nói hai người bọn họ mặc dù cũng có kỳ ngộ, nhưng thời gian tu luyện không dài, hiện nay cũng chỉ tới cảnh giới giả đan mà thôi. Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé. Trước kia cũng từng có kẻ lấn quyền Các chủ nhưng đã bị Thái Hư chân nhân lấy thủ đoạn sấm sét tiêu diệt.

Những người khác lúc này mới biết sau lưng hai vị Các chủ còn có lão quái Nguyên Anh ủng hộ. Có điều hiện tại hai nàng đã không còn chỗ dựa, các trưởng lão Ngưng Đan kỳ trong môn lại rục rịch muốn làm phản.

Loạn trong giặc ngoài!

Uy hiếp từ Thiên Duyên Hàng tuy không thể xem nhẹ nhưng nội loạn trong môn càng khiến Lục Doanh Nhi lòng như lửa đốt.

Đối phương mặc dù chưa ra tay nhưng nguy cơ đã bắt đầu hiển lộ.

Nên tính sao bây giờ?

Lưu Tâm cũng lâm vào suy tư, nàng cũng không phải là nha đầu đơn giản năm xưa. Dù phong thái vẫn như xưa nhưng nội tâm đã trưởng thành hơn rất nhiều, gánh nặng này cũng không thể để cho sư tỷ một mình gánh vác.

Trong lúc hai nàng đang rầu rĩ thì đột nhiên một đạo hỏa quang bay vào động phủ.

Đôi mi thanh tú Lục Doanh Nhi khẽ nhíu vươn tay ra, hỏa quang nhè nhẹ rơi vào trong lòng bàn tay.

Là Truyền âm phù!

Nữ tử đem thần thức nhập vào rồi rất nhanh ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ kinh hỉ cùng ngạc nhiên vô hạn.

"Sư tỷ, làm sao vậy?"

Trong lòng Lưu Tâm cũng rúng động, đối với sư tỷ nàng cũng rất rõ ràng, sự tình có thể khiến Lục Doanh Nhi thất thố thì không nhiều.

Thực ra là đã phát sinh chuyện gì?

"Thiếu chủ đã trở về".

"Cái gì?"

Lưu Tâm nhảy dựng lên, cơ hồ tưởng rằng tai mình xảy ra vấn đề: "Sư tỷ, ngươi vừa mới nói cái gì?"

"Là Tiết lão phát tin tức tới, Thiếu chủ đã trở lại U châu, hiện đang ở Thanh Dương thành”.

"Thật sao?"

"Không sai, ta sao dám nói đùa?" Lục Doanh Nhi kích động đến thần tình đỏ bừng, sự lo lắng trên vầng trán thanh tú đã tan đi.

"Sư tỷ, vậy chúng ta mau đi U châu gặp thiếu gia".

"Không cần, trong Truyền âm phù có nói thiếu gia sẽ sớm đến tổng đàn, bảo chúng ta cứ ở đây chờ là được".

"A!"

Lưu Tâm mặc dù hận không thể lập tức mọc cánh bay tới gặp Lâm Hiên, nhưng thiếu gia đã phân phó như vậy hiển nhiên có ý định riêng, nên nàng nhu thuận gật đầu.

***

Ba ngày sau.

"Nơi này chính là Bái Hiên Các sao?" Nhìn cây cỏ trước mắt Lâm Hiên mặc dù không đổi sắc nhưng trong lòng có chút cảm khái.

Đảo mắt đã hơn một trăm năm mà chuyện xưa vẫn như phảng phất ở trước mắt.

Thế sự xoay vần, không ngờ hai tiểu nha đầu lại đem Bái Hiên Các thiết lập tại tổng đàn Phiêu Vân Cốc ngày xưa.

Đã qua nhiều năm như vậy lại kinh qua kiếp nạn âm hồn, núi vẫn là núi mà cốc vẫn là cốc, đáng tiếc là cảnh còn mà người mất.

Cho dù Phiêu Vân Cốc còn lưu lại chỗ này, chỉ sợ nhưng khuôn mặt ngày xưa dù có thể Trúc Cơ thành công sợ rằng thọ nguyên cũng đã cạn.

Trong đầu Lâm Hiên lại thoáng hiện dung nhan của một nữ tử thanh lệ thoát tục.

Tần Nghiên! không biết nàng hiện tại thế nào?

Tư chất của nàng cực tốt, năm đó khi hắn còn ở U châu đã nghe nói nàng bế quan chuẩn bị ngưng kết kim đan, hiện nay tu vị hẳn là không kém, cũng không biết là đã đến cảnh giới nào rồi.

"Thiếu chủ!"

Thanh âm cung kính truyền vào tai phá tan sự trầm tư của Lâm Hiên, hắn ngẩng đầu thì thấy Trương Tiếu Ảnh đang ở phía sau. Vốn là Tiết lão cũng định đi cùng nhưng phường thị tại Thanh Dương thành vừa mới nhận một cuộc giao dịch lớn khiến lão đành lưu lại.

Lâm Hiên hành sự trầm lặng nên tới cửa Phiêu Vân Cốc cũng không thông tri cho hai nha đầu kia, Song lúc này một nhóm tu sĩ tuần sơn đã phát hiện, Trương Tiếu Ảnh thấy vậy vội bay qua nói nhỏ vài câu với người dẫn đầu.

Trên mặt người nọ lộ ra vẻ kinh ngạc vội ngẩng đầu nhìn qua bên này. Chỉ thấy Lâm Hiên chắp tay sau lưng thần sắc bình thản, toàn thân phát ra một cỗ linh lực bàng bạc, người nọ tu vị chỉ là Linh Động kỳ đỉnh phong hiển nhiên nhìn không ra cảnh giới của hắn nhưng mơ hồ cảm thấy vượt xa các trưởng lão. Sắc mặt y không khỏi đại biến vội lấy ra một tấm Truyền âm phù, thì thầm vài câu liền hóa thành một đạo hỏa quang bay vào trong sơn cốc.

Lâm Hiên mỉm cười, vẻ mặt trầm tĩnh dường như đang suy tư.

Sau chừng một tuần trà đột nhiên tiên nhạc nổi lớn, vô số đạo quang hoa từ trong cốc bay vụt ra.

Đi trước là hơn mười nữ tu mười bảy mười tám mi thanh mục tú, chia thành hai nhóm trong tay cầm cung đăng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi từ trên bầu trời đi tới phảng phất như tiên tử lạc trần. Mà phía sau các nàng tiên hạc véo von, mơ hồ còn có vô số trân Cầm dị thú vươn cổ hót ca múa may rất đẹp mắt, xem ra đều được cao nhân dạy dỗ.

Theo sau quang hoa bay ra ngày càng nhiều, mi mắt Lâm Hiên khẽ nheo, thả ra thần thức quét tới, chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã chừng hơn trăm người. Ở giữa có hai nữ tử có bảy tám tu sĩ Ngưng Đan Kỳ vây quanh, vừa nhìn đã thấy khác biệt.

Không cần phải nói tự nhiên là hai vị Các chủ. Nhiều năm không gặp phong thái hai nàng vẫn như xưa nhưng khí chất thì có chút biến đổi.

Thật tâm năm đó mua Bách Thiện đường chỉ là nhất thời cao hứng, Lâm Hiên nằm mơ cũng không ngờ tới hai nàng lại có thể phát triển nó thành thế lực lớn thế này.

Bày bố cung nghênh phô trương như vậy không phải là sở thích của Lâm Hiên. Song hắn cũng rõ đây là nhã ý của Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm để bày tỏ tấm lòng.

Thấy Lâm Hiên đứng lẳng lặng ở trước mắt, hai nàng kích động đến cùng cực. Trên mi của Lưu Tâm đã vương mấy giọt lệ còn Lục Doanh Nhi tuy tâm cơ sâu sắc hơn nhưng nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hai nàng liếc nhìn nhau hóa thành hai đạo kinh hồng song song bay tới.

"Chúng nô tì ra mắt thiếu gia!"

Trước mặt nhiều người như vậy hai nàng vẫn quỳ xuống hành đại lễ với Lâm Hiên.

"Hai ngươi mau đứng lên đi" Chân mày Lâm Hiên giãn ra, trên mặt cũng có chút biến đổi, tuy đã ký kết huyết khế chủ tớ nhưng dù sao hiện tại hai nàng cũng là chi chủ nhất phương, lại không e dè mà hành đại lễ. Mặc dù với tâm cơ lạnh lùng của Lâm Hiên cũng có chút cảm động.

| Tải iWin