Số lượng thiên tài tụ hợp ngày một đông, đủ mọi thế lực từ lớn đến nhỏ, duy chỉ có một điểm chung duy nhất là tất cả đều là thiên tài dưới trăm tuổi…
Lạc Nam và chúng nữ đứng ở một góc trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò nhìn qua…
Rốt cuộc, trước sự chờ đợi của vô số người, thân ảnh Thất đại chấp sự một lần nữa xuất hiện trên không trung…
Bầu không khí vốn nhộn nhịp chậm rãi lắng động, bọn hắn biết rằng, thời khắc quyết định đã đến…
Lần này thất bại, lại phải chờ mười năm…
Đó là đối với các tu sĩ còn trẻ tuổi, đối với những người đã gần trăm tuổi mà nói, đây là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, cơ hội được trở thành thành viên của thế lực cao quý nhất đại lục…
Nhìn đám đông hừng hực khí thế, Thất đại chấp sự gật đầu hài lòng, lão Thất lại là người lên tiếng, âm thanh vang vọng toàn trường:
“Thử thách cuối cùng đó là chiến lực, quy củ cũng rất đơn giản…”
“Các ngươi sẽ được tiến vào một bí cảnh do các vị trưởng lão khai mở, bên trong có vô số yêu thú cấp bậc mạnh yếu khác nhau, gϊếŧ chết yêu thú sẽ nhận được một lượng điểm tích lũy, đương nhiên yêu thú càng mạnh sẽ nhận được điểm tích lũy càng nhiều…”
“Mỗi người sẽ được phát một Thẻ Bài có khả năng thu thập điểm tích lũy, sau một tháng thời gian, những người có điểm tích lũy đạt 1000 trở lên thành công thông qua Khảo Hạch, mà 50 người có số Điểm Tích Lũy nổi bậc nhất sẽ được ghi danh vào Thánh Linh Bảng…”
“Ngoài việc săn gϊếŧ Yêu Thú, có thể gia tăng Điểm Tích Lũy của bản thân bằng cách cướp đoạt Thẻ Bài của người khác, kẻ bị mất thẻ bài sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài, mất đi tư cách khảo hạch, đồng nghĩa với việc chính thức bị loại!”
Lão Thất nói xong, ánh mắt quét quanh một vòng toàn trường, quan sát biểu hiện của đám thí sinh…
Đám thí sinh cắn chặt răng, không ít người ngưng trọng cau mày, khảo hạch này không thể nói là đơn giản, khi vừa phải chiến đấu cùng đám yêu thú, lại vừa phải đề phòng nhân loại đánh lén cướp đoạt…
Một số người âm thầm suy tính, nhất định phải nhanh nhất đạt được 1000 Điểm tích lũy, sau đó tìm nơi bí ẩn lẫn trốn, chờ một tháng trôi qua…
Cũng có những tu sĩ tự tin vào thực lực bản thân, quyết tâm chỉ cướp đoạt của nhân loại, không rãnh săn gϊếŧ yêu thú làm gì…
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cảm thấy khảo hạch lần này hết sức thú vị, có kinh nghiệm chinh chiến tại U Nguyên Đại Lục, hắn chẳng ngán khảo hạch loại này chút nào, định mang theo bảy người chúng nữ tung hoành ngang dọc…
Chỉ là lời nói kế tiếp của Thất trưởng lão khiến sắc mặt hắn trầm xuống:
“Khi vào Bí Cảnh, các ngươi sẽ ngẫu nhiên truyền tống đến từng vị trí khác nhau, chuẩn bị tinh thần cho tốt!”
Nói xong, bảy đại chấp sự nhìn nhau, óng tay áo nhẹ phất, vô số Thể Bài lớn chừng bàn tay bằng gỗ từ không trung rơi xuống…
Linh lực mang theo Thẻ bài không thừa không thiếu một cái rơi vào tay mỗi tu sĩ…
Đối với sự khống chế linh lực đến mức lô hỏa thuần thanh của bảy vị Luyện Hư Kỳ, đám người cũng không cảm thấy kỳ quái…
Bên trên mỗi Thẻ Bài vừa được phát ra, đều có một số 0 tròn chỉnh do một cổ lực lượng kỳ lạ nào đó ngưng tụ…
Nhìn vẻ mặt khó coi của Lạc Nam, Mộc Tử Âm kéo áo hắn nhoẻn miệng cười nói:
“Chàng đừng quá lo lắng, bọn thϊếp cũng rất mạnh đấy!”
“Đúng rồi, huống hồ gì khi vào Bí Cảnh, chúng ta cũng có thể tìm về tụ hợp cùng nhau!” Yên Nhược Tuyết ôn nhu mở miệng…
“Cứ quyết định như vậy, vừa tích lũy điểm số, vừa tìm cách hội hợp!” Diễm Hồng Liên tỏ vẻ không sao cả…
Chúng nữ cũng tràn đầy tự tin gật gật đầu…
Lạc Nam quả thật lo lắng khi các nàng cùng hắn tách ra sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì thời gian qua các nàng vẫn chưa thể tu luyện công pháp mới hắn đưa cho, chiến lực cũng chưa quá mức khủng bố…
Bất quá lo thì lo, lại chẳng còn giải pháp nào khác, thầm nghĩ phải trong thời gian nhanh nhất tìm về các nàng…
Một tháng thời gian cũng không tính là chậm…
“Các ngươi còn thắc mắc gì không?” Lão Thất nhìn quanh toàn trường, mở miệng hỏi…
“Bẩm chấp sự đại nhân, ngoài việc tu vi bị áp chế ở Nguyên Anh sơ kỳ, chúng tôi có thể sử dụng Pháp Khí hay đan dược các loại chứ?” Một tên Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ lên tiếng hỏi…
“Có thể, đó là thủ đoạn riêng của từng người các ngươi, Học Phủ không có lý do ngăn cản!” Lão Thất gật gật đầu xác nhận…
Học Phủ đã cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề này, nhiều tu sĩ chiến lực phần lớn dựa vào pháp khí mang lại, chẳng thể cấm bọn hắn, bất quá với tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, dù điều động pháp khí cũng bị rất nhiều hạn chế…ít nhất không thể phát huy ra toàn lực của Pháp Khí cấp cao được…
Điển hình như Tử Mộc Kiếm của Mộc Tử Âm, tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ khi sử dụng sẽ bị suy yếu rất nhiều…
Thấy đám người không còn thắc mắc hay dị nghị, bảy tên chắp sự nhìn nhau gật đầu, kính cẩn đồng thanh hô:
“Thỉnh trưởng lão mở ra Bí Cảnh!”
“Thỉnh trưởng lão mở ra Bí Cảnh!”
Hàng nghìn thí sinh đồng thanh hò hét phụ họa…
Trước ánh mắt của đám người, không gian kịch liệt rung động, bên trên không trung của Học Phủ xuất hiện mỗ lỗ đen cực lớn che lắp cả bầu trời, bên trong tối đen như mực không thấy bến bờ, vừa nhìn đã biết liên thông với một vùng không gian khác…
“Đây là Bí Cảnh do vị Hiệu Trưởng Thứ Ba của Học Phủ trong lúc ngao du hư không tình cờ phát hiện, xuất sử vô hạn thần thông để liên kết và định vị tọa độ, trong nhiều năm qua dùng để rèn luyện học sinh quả thật không thể thích hợp hơn…bên trong ngoại trừ Yêu Thú còn có không ít linh dược quý hiếm, thậm chí có cả thiên địa kỳ bảo…tất cả phải xem cơ duyên của các ngươi…”
Lão Thất giọng điệu tràn ngập tự hào, lớn giọng giải thích…
“Đây là một mảnh không gian độc lập, có thể là một tiểu tinh cầu nào đó, hoặc cũng có thể là một vùng đất bí ẩn nằm trên Tinh Cầu này” Kim Nhi lên tiếng trong đầu Lạc Nam…
“Mặc kệ nó ở đâu, có chỗ rèn luyện là được!” Lạc Nam nhếch môi lẩm bẩm, quay sang căn dặn chúng nữ:
“Các nàng nếu gặp đối thủ mạnh mẽ không đủ sức chống cự thì dùng Lệnh Bài truyền tống về Cung Đình Thụ, đừng quá mức cậy mạnh, ai bị thương ta sẽ thi hành gia pháp!”
“Hứ!” Chúng nữ hừ một tiếng lườm hắn, bảy gương mặt tuyệt mỹ trở nên đỏ ửng, hiển nhiên qua một thời gian sống chung, các nàng đã hiểu “gia pháp” của tên này là gì…
“Bọn thϊếp cũng không yếu, chàng không cần lo lắng, ngược lại là chàng, muốn đạt top 1 Thánh Linh Bảng không phải dễ dàng, vạn sự đều phải cẩn thận!” Lý Trúc Loan hiếm thấy nghiêm túc nói chuyện…
“Các nàng không tin tưởng phu quân sao? cứ chờ mà xem!” Lạc Nam vỗ vỗ ngực cười nói…
Mà lúc này, mắt thấy sắp vào Bí Cảnh, bên trong Xe Ngựa lộng lẫy, năm người của Băng Huyền Đế Quốc rốt cuộc xuất hiện, khiến không ít người nhìn sang…
Đáng tiếc, cả năm người đều đeo mặt nạ, thân mặc chiến giáp, ngay cả nam nữ cũng chẳng phân biệt được…
Khí tức quanh thân bọn hắn lạnh lùng đến cực điểm, sát khí âm trầm, hiển nhiên đều là loại người sát phạt có kinh nghiệm sa trường…
Bầu không khí bỗng nhiên cấp tốc lạnh xuống, mặc dù không ai nói gì, nhưng đám người có thể cảm nhận được hai Cửu Cấp Thế Lực đang nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nhường ai…
Hiển nhiên đã ngầm tranh đấu từ lâu, đối với các vị trí đầu của Thánh Linh Bảng quyết tâm giành được…
Trong mắt bọn họ, dù là Bát Cấp thế lực cũng không đáng chú ý, chỉ có Cửu Cấp mới xứng tầm làm đối thủ…
“Tất cả đồng loạt tiến vào!”
Theo âm thanh nghiêm nghị của Thất Đại Chấp Sự cùng lúc vang lên…
Gần 4000 thiên tài phá không mà bay, tiến vào lối vào Bí Cảnh khổng lồ trên không trung…
Dù người đông nườm nượp, nhưng cánh cửa bí cảnh vẫn như một hang động không đáy, dễ dàng thu lấy từng người…
Lạc Nam và chúng nữ vừa tiến vào bên trong, tu vi đột ngột hạ thấp xuống, như có một loại lực lượng thần bí nào đó áp chế thực lực của bọn hắn, cân bằng ở mức Nguyên Anh Sơ Kỳ…
Mà Diễm Điệp Tình chỉ có tu vi Kim Đan Hậu Kỳ cũng nhanh chóng gia tăng, đạt mức Nguyên Anh Sơ Kỳ thì dừng lại…
“Là một tòa trận pháp cân bằng tu vi đẳng cấp cao rất lớn được bố trí tại nơi cửa vào, thủ đoạn của Thánh Linh Học Phủ quả thật không ít” Kim Nhi cảm thán một tiếng…
Lạc Nam vừa định quay sang chúng nữ trò chuyện, đột ngột một luồng ánh sáng lóe lên, thân thể của hắn bỗng nhiên biến mất…
Mà chúng nữ và toàn bộ thí sinh cũng gặp tình huống tương tự, bị tách ra, vị trí hoàn toàn ngẫu nhiên…
Sau khi đám người hoàn toàn tiến vào, lổ hổng không gian cũng dần dần khép lại…
Tại trung tâm Thánh Thành, Trực Tiếp Vạn Lý Kính ngạo nghễ bay lên, hiển nhiên là chuẩn bị đem các tình huống nổi bậc bên trong phát trực tiếp …
Nhìn Vạn Lý Kính phiêu phù trên không trung, bảy tên Chấp Sự nhàn nhạt hạ xuống, lấy ra bảy bảo tọa ngồi lên, lặng lẽ quan sát…
“Học Phủ lần này xuất hiện không ít kẻ thú vị, rất đáng chờ mong!” Lão Thất vuốt râu cười nói…
“Không sai, chỉ là chắc hẳn cũng không thể náo nhiệt bằng Hoàng Kim Thời Đại a!” Lão Lục cảm thán…
“Làm sao có thể so sánh với đám yêu nghiệt đó?” Năm người còn lại phụ họa gật đầu…
“Không…các ngươi sai rồi!” Một âm thanh lười biếng tràn ngập mị hoặc vang lên, bảy tên chấp sự nhảy dựng…
Bên cạnh bọn hắn, một thân ảnh uyển chuyển như ma quỷ, tấm lưng tuyệt trần phong hoa tuyệt đại, tóc dài nhẹ bay, chỉ là gương mặt vẫn thuần một vẻ xấu xí như vậy…
“Ngươi nha đầu này, làm chúng ta giật cả mình!” Đại chấp sự là một bà lão, cưng chiều nhìn người vừa xuất hiện, lúc lắc đầu cười nói…
“Bách Diện nha đầu, thế hệ này sao có thể náo nhiệt bằng Hoàng Kim đám yêu nghiệt các ngươi?” Tam chấp sự khó hiểu hỏi…
“Nhất định náo nhiệt, thậm chí vượt qua năm đó!” Thân ảnh mê người lầm bầm nói…
“Tại sao?” Bảy người chất vấn…
“Khanh khách, bởi vì có hắn…” Nàng cười khanh khách nói…
“Hắn?” Đám người một mặt mộng bức…
…
Tại một mãnh rừng rậm bao la vô tận, quang cảnh vắng vẻ, hai thân ảnh đột ngột xuất hiện cách nhau không xa…
Đây là hai thiếu nữ tràn ngập hơi thở tuổi thanh xuân, chỉ là trên người lại đều mang theo một nét thành thục, khiến khí chất của càng thêm hấp dẫn mê người…
Diễm Điệp Tình thoáng lúc lắc đầu nhỏ lấy lại tinh thần, rốt cuộc liếc mắt nhìn qua người đối diện…
“Sao lại là cô?” Lý Trúc Loan hai tay chống nạnh, hé mở môi son thắc mắc…
“Câu đó tôi hỏi mới đúng a, thật là xui xẻo!” Diễm Điệp Tình con mắt liếc qua, trề cánh môi hồng đỏ…
Hai tiểu nữ nhân này vẫn luôn như vậy, âm thầm hơn thua nhau không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị Lạc Nam đè ra thi hành gia pháp, đánh đến hai cái mông nhỏ trắng nõn sưng đỏ lên, nhưng vẫn chứng nào tật nấy…
Thậm chí hai nữ còn đôi khi cố tình cãy nhau để bị hắn đánh vào mông nhỏ, theo lời các nàng, gây lộn chính là đam mê…
Lạc Nam cũng triệt để bó tay, để mặc hai nha đầu nháo nhào…thầm nghĩ đợi vài năm sau các nàng thành thục một chút có lẽ sẽ không tiếp tục đấu khẩu…
Không thể không nói thiên ý trêu người, đôi oan gia lại bị truyền tống đến cùng một chỗ…
“Mau chóng tìm phu quân đi!” Diễm Điệp Tình biết lúc này không phải thời điểm, nhẹ giọng nói một tiếng, thả người bay đi…
“Hừ” Lý Trúc Loan kiều hừ một tiếng, cũng không phản bác lời nàng, nhanh chóng đuổi theo…
Hai nữ nhân nhỏ tuổi nhất trong Hậu Cung đồng hành cùng nhau…
Tại một sơn mạch hùng vĩ hoang sơ, thân ảnh đầy đặn của Diễm Hồng Liên hiện ra, thoáng đánh giá tình huống xung quanh, đối diện nàng là một thiếu nữ thánh khiết trong veo đến cực điểm, mái tóc màu trắng cao quý, ngay cả kiêu ngạo như Hồng Liên nàng cũng không thể không âm thầm thán phục nàng là tuyệt mỹ của tạo hóa…
Bạch Tố Mai phát hiện người quen, chân nhỏ nhẹ bước, bạch y tung bay, xuất hiện bên cạnh Diễm Hồng Liên, gật đầu chào hỏi:
“Hồng Liên tỷ!”
Vì luôn xem mình là thị nữ của Lạc Nam, nên Bạch Tố Mai rất kính trọng nữ nhân của hắn…
Mà Diễm Hồng Liên biết phu quân mình rất yêu vị muội muội thuần khiết này, cũng nhiệt tình cầm lấy bàn tay của đối phương, nhoẻn miệng cười nói:
“Đi, chúng ta đi tìm hắn!”
“Vâng!” Bạch Tố Mai gật đầu, chỉ là rất nhanh, hai nữ nhướn mày nhìn qua một phía…
Không biết từ bao giờ, một đôi Chim Ưng có sải cánh rộng lớn đậu trên một đỉnh núi, đôi mắt táo bạo nhìn chằm chằm hai nàng, khí tức Tứ giai sơ kỳ yêu thú nhàn nhạt tỏa ra…
Hay nói đúng hơn là chúng nó tập trung nhiều vào Bạch Tố Mai, bởi lẽ bản năng của Chim Ưng rất thích săn bắt Xà loại…
Nhìn tình cảnh này, Diễm Hồng Liên nhún vai cười một tiếng khanh khách nói:
“Thu thập số Điểm Tích Lũy đầu tiên rồi tính tiếp!”
“Không thành vấn đề!” Bạch Tố Mai cười cười, tay ngọc vuốt ve mái tóc trắng, trong đôi mắt thánh khiết kia, chiến ý lưu động…
…
Tại một sơn cốc, Yên Nhược Tuyết và Liễu Thi Cầm vừa bay vừa trò chuyện, cả hai đều là mỹ nữ ôn nhu trang nhã, tính cách rất hợp, hai nàng bị truyền tống cách xa nhau đến gần trăm dặm, bất quá nhờ vào thần thức của tu sĩ Nguyên Anh, rất nhanh đã tìm thấy nhau…
“Hai vị mỹ nữ, có hứng thú cùng tại hạ đi dạo một vòng?”
Theo một âm thanh hèn mọn tràn ngập xâm lược chi ý, một thanh niên quái dị ngăn cản chặn đường đi của các nàng, đôi mắt quét tới quét lui trên thân hai nữ…
Chỉ là không phải ánh nhìn của kẻ ham mê sắc đẹp, trái lại tràn ngập cảm xúc ghen tỵ, phẫn hận, giường như căm thù vì sao diện mạo tuyệt mỹ của hai nàng không thuộc về hắn…
Đây là một thanh niên có làn da trắng bệch như người chết, bờ môi lại đỏ thẩm như máu, hai đôi má tô điểm phấn hồng, quái dị đến cực điểm…
“Huyết Linh Tông?” Nhìn y phục đỏ như máu cùng một chữ Huyết bên trên ngực áo, hai nữ nhướn mày quát một tiếng…
“Hết sức hân hạnh được hai vị nhận ra!” Thanh niên thanh lãnh nói, giọng điệu the thé như thái giám chói tai vô cùng…
Thanh niên này tên là Huyết Thiến, chính là Lão Tam trong Huyết Linh Tam Kiệt lần trước từng xung đột với Lạc Nam…
Người của Huyết Linh Tông hầu hết điều biết, vì tu luyện công pháp mà Tam thánh tử tự biến mình thành thái giám, từ đó luôn căm hận và ghen tỵ với những nữ nhân xinh đẹp, dù liều mạng cũng phải tra tấn hành hạ đối phương…
Vì lẽ đó khi chứng kiến Liễu Thi Cầm và Yên Nhược Tuyết, Huyết Thiến chỉ cảm thấy mình như gặp phải con mồi tuyệt diệu, so với săn bắt yêu thú còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn…
“Người của Huyết Linh Tông? Vậy ngươi có thể đi chết!” Mà Liễu Thi Cầm càng là trực tiếp nhất, nàng từng nghe Lý Trúc Loan kể lại Lạc Nam bị Huyết Linh Tông đánh trọng thương, lửa giận trong lòng lúc này bùng phát…
Một Hàn Băng Chưởng nhanh chóng vỗ đến…
Yên Nhược Tuyết cũng không chậm trễ chút nào, môi son khai mở:
“Thổ Linh Chưởng!”
Hai loại công kích mạnh mẽ mà đến, Huyết Thiến cười hề hề đê tiện, từ nhẫn trữ vật móc ra một thanh Huyết Châu…
Chiến trận nổ ra kịch liệt…
…