Thoát khỏi cửa dạ dày, trước mặt Lạc Nam rõ ràng là ruột non của tên khổng lồ…
Chỉ thấy nơi này như một hang động rộng rãi vô cùng, cao chừng chục trượng, dài không thấy điểm cuối…
Mà khiến Lạc Nam quái lạ chính là, hắn quan sát được từ nơi xa đang phát sáng lấp lánh rực rỡ như ban ngày, các loại màu sắc phản quang óng ánh, khuất sau thành ruột non…
“Chẳng lẽ bên trong này có kho báu? Ánh sáng lấp lánh kia chính là tiền tài bảo vật các loại?” Lạc Nam trí tưởng tượng hết sức phong phú, lập tức đưa ra suy đoán…
Không tiếp tục chần chừ nữa, hắn đẩy nhanh bước chân, tiến về phía trước…
Ruột non của tên này dài vô cùng, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ thi triển đến cực hạn…
Rốt cuộc, nguồn gốc phát ra ánh sáng kia cũng xuất hiện trong tầm mắt…
“Làm sao có thể?” Lạc Nam lập tức giật nảy mình kinh ngạc, con mắt trừng lớn khó có thể tin nhìn cảnh tượng trước mặt…
Bên trên thành ruột non, một khoảng bong bóng nước cự đại bám trụ…
Mà khiến Lạc Nam kinh hãi hơn nữa là, bên trong khỏa bong bóng nước kia, chính là một tòa Thủy Tinh Cung chỉ cao tầm ba trượng, nhưng đã quá dư sức để nhân loại tiến vào ở rồi…
Ánh sáng rực rỡ sắc màu chính là do tòa Thủy Tinh Cung này phát ra…xa hoa lộng lẫy, cao quý đến cực hạn…
Nếu không phải vách ruột non còn đang nhúc nhích co bớp, Lạc Nam thậm chí cho rằng mình lọt vào xứ thần tiên…
Thủy Tinh Cung được Bong Bóng nước khổng lồ bảo vệ, tồn tại trong ruột non của Thất Cấp Yêu Thú…
Chuyện này quả thật giống như đang nằm mơ…
“Thủy Tinh Cung này là một kiến trúc Pháp Bảo…”
Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, hắn có Linh Giới Châu, cũng là nơi xa hoa bậc nhất…đương nhiên không thể kinh ngạc quá mức…
“Tình…tang…”
Một thanh âm truyền vào tai, khiến Lạc Nam một lần nữa rợn cả tóc gáy…
“Tiếng đàn thật quen thuộc…”
Hắn lẩm bẩm một tiếng, chợt nghĩ đến thứ gì…hô hấp trở nên dồn dập, thân hình rung động vì hưng phấn…
Bàn chân điểm nhẹ, Tốc Biến triển khai…một lần nữa xuất hiện đã tiếp cận Bong Bóng nước…
Lạc Nam phát hiện vô số thủy linh lực ngưng tụ thành bong bóng nước này, tinh khiết và trong suốt đến cực hạn…bên trong ẩn chứa linh khí rất dồi giàu…
Hắn có Tỵ Thủy Châu, dễ dàng xâm nhập vào bên trong…rất nhanh đã đến phía trước cánh cửa Thủy Tinh Cung này…
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt trỗi dậy, Lạc Nam không thèm nghĩ ngợi, lập tức thi triển Thấu Thị Vạn Lý, đem toàn bộ cảnh tượng Thủy Tinh Cung thu vào tầm mắt…
Bên trong Thủy Tinh Cung có không ít căn phòng, bất quá chỉ có hai căn phòng ẩn hiện khí tức của sinh mệnh…
“Trước hết quan sát một phòng…”
Lạc Nam lẩm bẩm, lén lút xâm nhập như kẻ trộm, rón rén mở ra cánh cửa căn phòng có phần xinh xắn…
“Hít…”
Trong khoảng khắc đó, hắn như ngừng thở…trái tim lệch sang một nhịp…
Bên trong căn phòng, một bóng lưng trần tuyệt mỹ đập vào tầm mắt…
Nữ nhân ngồi trên ghế đá trước gương đồng, tay nhẹ gảy đàn, mái tóc hoàng kim óng ả rủ xuống đến tận mông…
Không, nàng không có mông…
Là đuôi cá…
Mái tóc dài óng ả cao quý vượt qua vòng eo thon gọn trơn nhẵn, chạm đến đuôi cá hoàng kim rực rỡ phần dưới thân thể nàng…
“Là mỹ nhân ngư…”
Chủ nhân của căn phòng như mãi mê suy nghĩ chuyện gì đó, cũng chẳng thể ngờ có kẻ đang tiếp cận…
“Tình tang…”
Nàng vẫn say sưa gảy đàn, từng âm thanh tuyệt diệu từ đầu ngón tay tinh xảo phát ra…
Lạc Nam nuốt nước miếng, mọi chuyện quá mức đột ngột khiến hắn như chết trân tại nơi đó…
Mỹ nhân ngư mà hắn luôn tìm kiếm, lúc này đang xoay lưng về phía hắn…
Nàng không mặc y phục, để lộ tấm lưng tuyệt mỹ có thể cùng Tần Mộng Ảnh sánh ngang…
Lạc Nam không muốn phá hỏng cảnh tượng diễm lệ này, âm thầm đánh giá toàn bộ căn phòng…
Nơi đây đơn giản vô cùng, chỉ có một giường ngủ hình dáng con trai to lớn đang hé vỏ, bên trong là một lớp vật liệu hồng phấn mềm mịn như nhung…
Cùng cái gương đồng với ghế đá mà mỹ nhân đang ngồi…
Đuôi cá thon dài uyển chuyển, nhẹ nhàng lay động theo từng nhịp tiếng đàn…
Lạc Nam phất tay, một lớp Linh Lực bao trùm căn phòng, ngăn cản không cho âm thanh phát ra bên ngoài…
Lúc này tiến lại gần sau lưng giai nhân…
“E hèm…chào nàng…” Hắn cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể…
“Tinh…”
Cầm âm đứt đoạn, bờ vai mềm mại khẽ run…
“Ta…không phải người xấu…” Lạc Nam bổ sung một câu…
Thân ảnh mỹ nhân quay phắt người lại…
“AAAAAAAAAAAA”
Đôi mắt xanh thẩm như đại dương xanh trợn tròn, môi đỏ xinh xắn hét ầm lên…tràn đầy kinh hãi…
Đuôi cá cùng đôi tay liên tục bơi về phía sau, cổ cầm trong tay cũng bị nàng đánh rơi xuống đất…
Cũng may Lạc Nam đã sớm bố trí cách âm, tiếng hét của nàng không kinh động ra bên ngoài…
Vừa chứng kiến diện mạo kia, trái tim hắn rung lên, đồng tử co rụt, hiện lên vô tận kinh diễm…
Đẹp…tuyệt phẩm nhân gian…không, nàng là bảo vật của biển cả…
Một loại xinh đẹp rất khó dùng từ ngữ diễn tả như thế nào…có lẽ “Nghiêng nước nghiêng thành” miễn cưỡng để miêu tả…
Mái tóc hoàng kim mượt mà như tơ, mắt tròn mi cong, tròng mắt màu lam thâm thúy như biển rộng, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, mũi quỳnh cao thẳng nằm trên đôi môi mộng, tất cả đều đáp ứng chuẩn mực của vẻ đẹp Tây phương điển hình…
Thân trên của nàng trong trắng mịn màn, bầu ngực có quy mô nảy nở, chỉ là được hai mảnh vỏ sò che lắp đi nụ hoa mê người đó…
Giữa điểm tiếp xúc giữa eo thon cùng đuôi cá, một mảnh vỏ sò khác màu hồng phấn che đậy nơi tư mật, gợϊ ȶìиᏂ đến cực hạn…
Một mỹ nhân ngư phương Tây, như bước ra từ truyện cổ tích xuất hiện ở trước mặt hắn…
“Nhân loại…? ngươi là ai?” Sau khi khϊếp sợ ban đầu qua đi, mỹ nhân ngư như lấy lại được bình thản, môi đỏ chúm chím hé mở, dùng một giọng điệu trong trẻo như pha lê để hỏi…
Lạc Nam lấy lại tinh thần, đánh giá nàng một vòng…mọi thứ thuộc về nàng đều khiến hắn thích thú, nhất là đuôi cá kia vừa có vẻ mềm, vừa có vẻ uyển chuyển…lại có các lớp vảy hoàng kim như bảo thạch…quả thật diễm lệ vô vàn…
Nhận ra Lạc Nam không có ý làm hại mình, mỹ nhân ngư cũng tò mò đánh giá lại hắn…
Phát hiện nhân loại này vậy mà anh tuấn phi phàm, không có đuôi cá như nàng, trái lại là một đôi chân trông có vẻ linh hoạt, cảm thấy tò mò chớp chớp đôi mắt đẹp…
“Ngươi là nhân loại sống trên mặt đất?” Mỹ nhân ngư hiếu kỳ mở miệng…
“Không sai…nàng không sợ ta sao?” Lạc Nam nháy nháy mắt cười hỏi…
“Ngươi sẽ không hại ta…trái lại ta cảm giác được ngươi sẽ bảo vệ ta…” Mỹ nhân ngư điểm lấy ngón tay ngọc ngà lên cằm, tự tin nói…
“Ồ? Nàng thật sự cảm thấy như vậy?” Lạc Nam kinh ngạc…
“Không sai, trái tim ta mách bảo như vậy…” Mỹ nhân ngư đặt tay lên lồng ngực, đôi mắt khép hờ lẩm bẩm…
“Nữ nhân này sở hữu một trái tim hiếm có, Thất Khiếu Linh Lung Tâm…có thể cảm nhận được địch ý và thiện ý của người đối diện…” Kim Nhi đánh giá mỹ nhân ngư một chút, lúc này hướng Lạc Nam giải thích…
“Thất Khiếu Linh Lung Tâm?” Lạc Nam lẩm bẩm, cảm thấy dốt đặc cán mai…
“Đó là một loại trái tim cực hiếm có, toàn bộ Tinh Cầu chỉ sợ tìm không ra người thứ hai, à ngoại trừ Cơ Băng tu luyện công pháp của công tử cho nên cũng sở hữu một loại, bất quá công dụng có sự khác nhau…” Kim Nhi cười nói…
“Băng nhi sao?” Lạc Nam nhớ lại, Cơ Băng tu luyện công pháp Thủy Linh Băng Lung Kinh, nhờ đó hình thành một trái tim gọi là Băng Thủy Linh Lung Tâm, có thể dễ dàng lĩnh ngộ tất cả băng và thủy vũ kỹ sau lần tu luyện đầu tiên…
Xem ra Thất Khiếu Linh Lung Tâm khác với Băng Thủy Linh Lung Tâm, giúp mỹ nhân ngư phân biệt được cảm xúc thiện ác từ người khác…
“Nàng từ nhỏ đã sống ở nơi này sao?” Lạc Nam tiến đến bên cạnh mỹ nhân ngư, ngồi xuống khẽ hỏi…không nhịn được vuốt nhẹ đuôi cá của nàng…mềm mại và trơn tuột…không thua kém làn da tuyệt diệu của nữ tử…
Mỹ nhân ngư ngại ngùng rút người lại, gương mặt đỏ bừng, nàng ngây thơ như trang giấy trắng, lắp ba lắp bắp:
“Đuôi của chúng ta chỉ để trượng phu chạm vào…ngươi sao có thể như vậy?”
“Trượng phu? Ta lỡ chạm vào rồi…có thể trở thành trượng phu của nàng sao?” Lạc Nam nghe vậy, một lần nữa mơn trớn đuôi nàng, vừa cười vừa hỏi…
“Không được…nhân ngư tộc chúng ta vĩnh viễn sẽ không tiếp xúc cùng nhân loại, đó là lời của dì Quỳnh dạy ta…” Mỹ nhân ngư lắc đầu ngây thơ nói…
“Dì Quỳnh? Nàng sống ở nơi này với Dì Quỳnh đó sao?” Lạc Nam nhớ lại còn một căn phòng có khí tức sinh mệnh, hỏi thăm…
“Đúng vậy, ta và dì Quỳnh từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau…toàn bộ Nhân Ngư tộc chỉ còn hai chúng ta…” Mỹ nhân ngư cô đơn nói…
Lạc Nam trái tim tê rần, nhớ lại sư phụ của Tiêu Thanh Tuyền từng nói Nhân Ngư đã sớm tuyệt chủng…
“Ai bảo chỉ còn hai nàng? Nếu ngày sau các nàng sinh con…không phải sẽ có thêm các tiểu mỹ nhân ngư sao?” Hắn mở miệng an ủi…
“Không thể…nhân ngư chúng ta nếu tự kết thành phôi thai để sinh sản, sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh của cơ thể để nuôi nấng thai nhi, sau khi hạ sinh người mẹ sẽ chết…mẫu thân vì sinh ra ta mà chết đấy…” Mỹ nhân ngư lắc đầu ngoầy ngoậy…
“Còn có chuyện đó sao?” Lạc Nam gương mặt cứng đờ, vội vàng mở miệng: “Đó là các nàng tự kết phôi, vẫn còn hình thức khác đúng không?”
Mỹ nhân ngư nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống không chịu nói…
Lạc Nam nhìn xuống nơi tư mật đang được vỏ sò che kín của nàng, cũng thầm đoán ra chút ít manh mối…
“Ta gọi Lạc Nam, nàng tên là gì?” Hắn ôn nhu hỏi…
“Ta tên Hải Linh Lung, ngươi có thể gọi ta là Linh Lung…” Mỹ nhân ngư thỏ thẻ…
“Tên rất hay…Linh Lung...” Hắn ôn nhu gọi một tiếng…,
Mỹ nhân ngư xấu hổ dùng tay che mặt, đây là lần đầu tiên có nam nhân xưng hô nàng như vậy…
“Sao các nàng sống trong bụng gia hỏa này, không buồn chán sao?” Lạc Nam thắc mắc…
Theo hắn suy đoán, lần trước sở dĩ mình không tìm được các nàng là do tốc độ của Thất Giai yêu thú quá nhanh, dù hắn liều mạng cũng đuổi không kịp…, tiếng hát của hai nàng là từ bụng tên này truyền ra đấy…
Trách không được dù vô số cường giả truy tìm vẫn không phát hiện tung tích của nhân ngư…ở nơi này quả thật quá bí mật…
“Dì Quỳnh nói nơi đây an toàn nhất, chúng ta là nhân ngư cuối cùng…không thể để các chủng tộc khác săn bắt…” Linh Lung u buồn nói…
“Đám khốn kiếp đó…” Ánh mắt Lạc Nam sắt lạnh, không ngờ một chủng tộc xinh đẹp như vậy lại bị săn bắt đến mức gần tuyệt chủng…
“Nghe Dì Quỳnh nói, gần ngàn năm trước mẫu thân ta và nàng cùng bị con cá voi này nuốt vào, sau đó các nàng quyết định sống tại nơi này…mẫu thân ta lựa chọn sinh ra ta dẫn đến chết đi…” Linh Lung cắn môi, nhớ lại hồi ức đau khổ khiến nàng buồn bả…
“Đừng suy nghĩ lung tung…mẫu thân nàng nhất định rất tự hào về nàng…” Lạc Nam an ủi…
“Cảm ơn…” Linh Lung mỉm cười tuyệt mỹ, khiến Lạc Nam ngây ngất say sưa…
“Các nàng có muốn…”
Lạc Nam đang muốn nói gì đó, chợt cảm thấy Linh Hồn mình đau nhứt kịch liệt…
“Nhân loại gian ác, dám dụ dỗ công chúa? Đi chết đi…”
Một tiếng yêu kiều quát lạnh truyền đến căn phòng, theo sau đó là một thân ảnh tuyệt mỹ khác xuất hiện…
Ánh mắt nàng băng lạnh như sương đêm, lấp lánh ánh sáng tràn đầy sát khí, Linh Hồn hình thành mũi nhọn công kích Lạc Nam…
“Dì Quỳnh dừng tay, hắn không phải người xấu…” Linh Lung hét lên một tiếng khuyên can…
“Công chúa đừng để nhân loại gian ác dụ dỗ…” Mỹ nhân kia không tuân theo, càng tập trung hồn lực trong suốt tấn công Lạc Nam…
“Hồn Tu?” Lạc Nam lẩm bẩm, cảm giác linh hồn mình đau đớn, hắn hừ lạnh một tiếng, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cùng Ôn Hồn Liên cùng lúc chấn động…
“Xiềng Xích Linh Hồn…”
Một thanh dây xích trong suốt không thể nhìn thấy từ giữa trán Lạc Nam bắn ra, tiến thẳng vào mi tâm của người đánh lén, xoắn chặt một vòng…
“Á…Á Á Á”
Người tấn công Lạc Nam chỉ cảm thấy mình bị phản sát dữ dội, linh hồn như bị trọng kích, ôm đầu hét thảm một tiếng, thất khiếu tràn ra máu tươi…
Đó là Lạc Nam sau khi tấn công đã thu hồi dây xích, nếu không có thể đem linh hồn nàng lôi ra khỏi thân thể mà đánh tan rồi…
“Nguyên Anh Trung Kỳ hồn tu dám đánh lén ta? Ai cho nàng lá gan?” Lạc Nam ánh mắt sắt bén nhìn người kia nói…
Đây là một mỹ nhân ngư khác có mái tóc màu tím như sương đêm, so với Linh Lung thành thục hơn nhiều lắm, cùng tràn ngập mê người…
Nàng là một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, dáng người ma mị chín mọng như mật đào, khí chất không phải thiếu nữ như Linh Lung có thể sánh vai…
Vòng ngực tròn lẳng trắng nõn so với Mộc Tử Âm còn đẫy đà nảy nở hơn một chút, môi đỏ rực như lửa, dung nhan chín muồi lộng lẫy…
Chẳng qua Lạc Nam lại đang phẫn nộ, nữ nhân này không phân biệt lý lẽ đột nhiên tấn công hắn, sao hắn có thể không tức giận…?
Nếu hắn không phải Hồn Tu, hiện tại đã thành một xác chết rồi…
Nên dạy cho nàng một bài học nhớ đời…
Thấy Dì Quỳnh bị phản kích đau đớn lăn lộn trên mặt đất, linh hồn đã bị hắn làm trọng thương…
“Dì Quỳnh, dì Quỳnh…ngươi có sao không dì Quỳnh?” Linh Lung hoảng sợ đến gương mặt tái nhợt, chạy đến đỡ lấy mỹ nhân ngư kia…
Chỉ tiếc nàng đã trọng thương linh hồn, đây là thương thế khủng bố nhất mà tu sĩ nào cũng e ngại, sao có thể trả lời…
Không ngừng lăn qua lộn lại, khí tức trở nên nhợt nhạt đến cực điểm…
“Không…dì Quỳnh không thể chết…” Linh Lung sợ hãi vô cùng, bơi đến trước mặt Lạc Nam nắm lấy chân hắn khóc lóc:
“Van ngươi…mau cứu dì Quỳnh, mau cứu lấy nàng…Linh Lung thay nàng xin lỗi ngươi…”
Lạc Nam trái tim mềm nhũn, cúi xuống bế nàng lên tay, Linh Lung đỏ mặt rung rẩy thân thể, bất quá sợ làm phật lòng hắn, không dám có chút chống cự…
“Nàng ấy chủ động công kích ta…tội rất nặng, muốn ta cứu sống phải có điều kiện đấy…” Hắn hôn nhẹ lên trán Lung Linh đầy sủng ái…
Hải Linh Lung trái tim đập nhanh, không cảm nhận được ác ý của hắn với mình, bất chấp tất cả gật gật đầu…
“Vậy rất tốt…nàng ấy tên đầy đủ là gì?” Lạc Nam chỉ vào Dì Quỳnh đang sắp lâm vào hôn mê…
“Hải U Quỳnh, dì ấy tên Hải U Quỳnh…” Linh Lung lập tức nói…
“Được rồi, nàng cứ ngồi đó…ta cứu U Quỳnh…” Lạc Nam bước đến, đem Hải U Quỳnh bế lên…
Chỉ cảm thấy da thịt nàng co dẵn căng tràn nhựa sống, đuôi cá tử sắc óng ánh…cũng như Hải Linh Lung không hề mặt y phục, chỉ dùng vỏ sò che đậy nơi mẫn cảm…
Y phục Lạc Nam nhanh chóng biến mất…cơ thể trần như nhộng hiện ra khiến Linh Lung đứng phắc dậy…
“Ngươi muốn làm gì nha?” Nhìn côn ŧᏂịŧ dữ tợn giật giật như khiêu khích kia, Hải Linh Lung lắp ba lắp bắp…
“Chỉ có Song Tu mới cứu được U Quỳnh, nàng có thể từ chối…” Lạc Nam nhún nhún vai…
“Không…chỉ cần cứu mạng Dì ấy là được…” Linh Lung mếu máu gật đầu…
Lạc Nam ôn nhu cười một tiếng, đặt U Quỳnh lên giường ngọc trai…
Ba mảnh vỏ sò trên thân nàng rơi xuống…