TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 887: Trước giờ chiến

Cùng Âu Dương Thương Lan ra khỏi Mật Thất, sắc mặt Lạc Nam lập tức trở nên cực kỳ khó coi…

Chỉ thấy quang cảnh xinh đẹp của Bồng Lai Tiên Đảo nay bị phá hoại hơn một nửa, suối nước nóng bị san lấp, đồi núi sụp đổ, rừng hoa lụi tàn, ngay cả hàng loạt động phủ bế quan của chúng nữ cũng sụp đổ không chịu nổi…

Không gian xung quanh rạn nứt thành vô số vết mạn nhện lan tràn, bãi cát trắng dọc theo bờ biển gần như bị lật úp…

Trong Gia Tốc Trận, chúng nữ người thì đả tọa tu luyện, người thì nằm trên cán cứu thương, diện mạo xinh đẹp ngày thường trắng bệch, khóe môi rỉ máu.

“Tiểu Yên!”

Thấy hắn và Âu Dương Thương Lan xuất hiện, chúng nữ trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ kinh hô.

Lạc Nam trong lòng quặn đau, vội vàng tiến lại chỗ các nàng.

Vì để tiện chăm sóc lẫn nhau, chúng nữ cũng không trở về mật thất của riêng mình, ngược lại tụ tập ở cùng một chỗ.

Bồng Lai Ngũ Tiên mặc dù cũng bị thương, nhưng còn đang cố sức truyền Vương Lực của mình sang người những đệ tử khác bị nặng nề hơn, mỗi người gần như kiệt sức, khí tức trên thân hỗn loạn không chịu nổi.

Thiên Vô Ảnh toàn thân nhuốm máu do thi triển Tiên Ma Cửu Chuyển quá mức chịu đựng của cơ thể.

Nhìn thấy Lạc Nam tiến đến, các nàng hướng hắn mỉm cười, để hắn trong lòng yên tâm…

Lạc Nam siết chặt nắm tay, lại nhìn sang bên cạnh…

Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Tuyết tựa đầu vào tảng đá ngủ thϊếp đi vì suy nhược, ngay cả Đình Manh Manh thường ngày hăng hái cũng hướng ánh mắt đáng thương long lanh nhìn về phía hắn, nàng muốn chạy lại bên cạnh Lạc Nam…nhưng rõ ràng không đủ sức.

Các nữ đệ tử có người hơi thở cực kỳ mỏng manh, có người đứt mất tay…chân…

“Cái này…”

Lạc Nam toàn thân chết lặng, trái tim như có hàng vạn mũi tên xuyên thấu mà qua.

Tiếng cười oanh oanh yến yến, bầu không khí náo nhiệt đến cực điểm của Bồng Lai không còn nữa…

Tình huống còn tồi tệ hơn miêu tả trước đó của Âu Dương Thương Lan…

Các nàng…có tội tình gì chứ?

Ánh mắt Lạc Nam đỏ lên, khi nhìn thấy cảnh tượng này…Huyễn Cảnh thê thảm kia đột nhiên hiện lên tâm trí hắn.

Sắc mặt Lạc Nam trở nên điềm tĩnh chưa từng có, nhưng bên trong đôi mắt…núi thây biển máu, vũ trụ sụp đổ lại dần dần hiện lên.

Linh Hồn run rẫy…

“Bình tĩnh, vẫn chưa có thiệt hại về nhân mạng!” Âu Dương Thương Lan nắm lấy bàn tay Lạc Nam, cố gắng không để mình lạc giọng:

“Với trình độ Luyện Đan của ngươi, chắc chắn có thể cứu được các nàng ấy!”

“Ỷ Vân đâu?” Lạc Nam ánh mắt co rụt lại, hắn không phát hiện thân ảnh của Ỷ Vân trong số chúng nữ.

“Nhân lúc loạn lạc, Ỷ Vân mạo hiểm cải trang thành một tên Hộ Pháp của Lưu Quang Tinh, đang ở trong căn cứ của bọn chúng!” Âu Dương Thương Lan giải thích nói.

“Thật mạo hiểm!” Lạc Nam nhíu chặt chân mày, hắn biết khả năng ngụy trang của Ỷ Vân nhờ vào Chiếm Thân Pháp và Đoạt Mệnh Quyết phối hợp rất lợi hại, nhưng việc nữ nhân của mình xâm nhập lòng địch thật sự không thể yên tâm.

“Đừng quá lo lắng, tên Hộ Pháp kia là do đích thân ta dùng Hồn Lực bí mật gϊếŧ chết, thân thể hắn bị Ỷ Vân lập tức chiếm giữ, khả năng bại lộ là cực kỳ thấp!” Âu Dương Thương Lan nói.

Lạc Nam gật đầu, hắn biết Ỷ Vân muốn nằm vùng để tìm cơ hội nào đó thay đổi chiến cuộc, cũng không nỡ trách nàng.

“Chờ đệ tử một chút!” Lạc Nam nói một tiếng, thân thể đã tiến vào trong Linh Giới Châu.

“Tiểu Vô Tướng Kỹ - Vô Lượng Băng Thuẫn!”

Bên trong Linh Giới Châu, vô số cái Băng Thuẫn bao phủ cả bầu trời, che kín cả không gian không một kẻ hở.

Ba vị mỹ nữ Thục Phi ngự không mà đứng, mỗi một người trong số các nàng ngưng tụ ra ít nhất cũng có đến hàng vạn cái Băng Thuẫn, cực kỳ kinh khủng.

Các nàng là đang tập luyện Tiểu Vô Tướng Kỹ, dùng chính nó để mô phỏng Vũ Kỹ của mình nên khá là đơn giản.

Về phần dùng Tiểu Vô Tướng Kỹ để mô phỏng Vũ Kỹ của địch nhân vẫn chưa thể nào làm được, dù sao chỉ mới nghiên cứu một chút da lông mà thôi.

Nhìn thấy Lạc Nam tiến vào, ba nữ giải trừ vũ kỹ, nhanh chóng tập trung lại: “Về Hải Vực Tinh chưa chàng?”

“Đã về!” Lạc Nam gật đầu, nhanh chóng đem tình huống Bồng Lai Tiên Đảo kể lại một lần.

“Khốn nạn, bọn chúng muốn chết!” Ba nữ nghe xong mắt ngọc đỏ lên, sát khí dâng trào ầm ĩ.

Đặc biệt là khi nghe đến Vô Lượng Hải Các chạy trốn trước đây đi đầu quân cho Dạ Ảnh Tinh, ba nữ càng là hận không thể lập tức thanh lý môn hộ.

“Yên tâm, ta sẽ để cho các nàng gϊếŧ thoải mái để nguôi giận trong lòng!” Lạc Nam nghiêm túc nói:

“Bất quá lúc này cần phải trị thương cho chúng nữ!”

Hắn không do dự, nhanh chóng tiến đến trung tâm Linh Dược Điền.

Ánh mắt nhìn lên một góc cây lớn với cành lá sum xuê rậm rạp, cao gần mười mét, đường kính của các tán cây cũng gần tám mét…

Không uổng công dồn quá nhiều Tiên Thạch cho Bất Tử Thụ, lại thêm có Gia Tốc Trận nuôi trồng…nó hiện tại mặc dù còn chưa thể xem là cổ thụ, nhưng có thể xem như một cây cao lớn rồi.

Phải biết từ lúc phi thăng Tiên giới đến giờ, Tiên Thạch để Bất Tử Thụ cắn nuốt đủ sức nuôi dưỡng và phát triển một cái Thế Lực Tôn Cấp.

Chẳng trách tên chủ nhân Tiên Tôn trước đây của nó phải thiết lập bẫy rập để săn con mồi ở các hành tinh cấp thấp làm phân bón, bởi vì nếu dùng Tiên Thạch thuần túy bồi dưỡng, chỉ sợ dù là Thiên Tôn cũng phải tán gia bại sản.

Lạc Nam nhờ vào đủ loại yếu tố mới đủ sức nuôi dưỡng nhanh chóng như vậy đấy.

“Đã đến lúc ngươi đền đáp công sức của ta!” Lạc Nam nhìn Bất Tử Thụ lẩm bẩm nói:

“Cho ta thấy lợi ít của Thần Thụ đứng top 2 đi nào!”

Nói xong, hắn như gió giục mây vân, nhanh chóng hái xuống hàng loạt lá cây Bất Tử Thụ…

Chỉ trong thoáng chốc, số lượng Lạc Nam hái đã có ngàn lá, trụi luôn hai cái nhánh cây rậm rạp của Bất Tử Thụ rồi.

“Chàng định bại lộ bí mật Bất Tử Thụ cho toàn Đảo biết sao?” Thục Phi giật mình nhìn Lạc Nam, hành động này có chút mạo hiểm a.

“Không hề!” Lạc Nam ánh mắt lóe lên nói: “Mặc dù hơi lãng phí, nhưng chỉ cần không để các nàng ấy biết mình đang sử dụng lá cây Bất Tử Thụ là được!”

Nói xong, Đế Diễm cuồn cuộn phun trào ra ngoài cơ thể, lấy Đỉnh Thiên Diễm làm chủ đạo, một cái Lò Luyện nhanh chóng hình thành.

Lạc Nam cắn răng, đem hàng ngàn lá Bất Tử Thụ cùng lúc ném vào trong Lò Luyện.

Dùng Đế Diễm kịch liệt thiêu đốt lên.

Phừng phực…

Ngọn lửa bóc cháy dữ dội, từng lá…từng lá Bất Tử Thụ bị Lạc Nam hòa tan thành chất lỏng, hay nói đúng hơn là dịch thể nguyên chất của Bất Tử Thụ.

Nếu là trước đây, Đế Diễm còn chưa đủ độ nóng để hòa tan lá của Bất Tử Thụ thành dịch thể, nhưng sau khi thăng cấp thành Hỏa Vương Lực…Đế Diễm đã đủ khả năng này.

Với trình độ Luyện Đan hiện tại của Lạc Nam, hắn còn chưa đủ tư cách để luyện chế Tiên Đan do Bất Tử Thụ kết hợp với nhiều loại nguyên liệu khác biệt.

Nhưng mà…không thể luyện chế thành Đan, chẳng lẽ không thể hòa tan lá cây Bất Tử Thụ sao? Đế Diễm không phải hạng xoàn đâu đấy.

Vì tạm thời không để bại lộ bí mật Bất Tử Thụ, Lạc Nam đã nghĩ ra cách làm này.

Hỏa luyện lá cây Bất Tử Thụ thành dạng chất lỏng cho chúng nữ uống, các nàng sẽ không biết nguồn góc mà thứ mình uống là gì, như vậy bí mật Bất Tử Thụ sẽ hạn chế bị phát hiện.

Mặc dù trong quá trình Đế Diễm hòa tan, dược hiệu của lá Bất Tử Thụ sẽ bị thất thoát không ít, nhưng đây là biện pháp duy nhất rồi, Lạc Nam chấp nhận tiêu hao.

Hành động này của hắn nếu để các Luyện Đan Sư đỉnh cao biết nhất định sẽ mắng bại gia chi tử, hàng khủng như lá cây Bất Tử Thụ người khác không nỡ thất thoát một hơi nhỏ, tên này hòa tan một lần hàng ngàn lá, thất thoát ít nhất cũng một phần năm.

Không phải Lạc Nam không tin tưởng chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo, mà là cẩn tắc vô áy náy.

Các nàng có thể thay hắn bảo trì bí mật về Bất Tử Thụ, nhưng nếu chẳng may một người rơi vào tay kẻ thù, bị bọn chúng sưu hồn…đọc hết ký ức thì sao? đến lúc đó Bất Tử Thụ bại lộ, hắn và Bồng Lai Tiên Đảo sẽ bị toàn bộ Vũ Trụ nghiền nát.

Theo nhiệt độ Đế Diễm đạt đến mức cao nhất, hàng ngàn lá cây Bất Tử Thụ rốt cuộc được hòa tan, trở thành một đoàn chất lỏng gần cả lít trôi nổi trên không trung.

“Khí tức sinh mệnh thật kinh khủng!” Ba người Thục Phi nhìn đoàn dịch thể Bất Tử Thụ, cảm thán không thôi.

“Giúp ta hứng lấy chúng nó!” Lạc Nam lấy ra vài chục cái bình ngọc nhỏ giao cho ba nữ Thục Phi.

Các nàng hiểu ý gật đầu, cẩn thận từng li từng tí thu lấy dung dịch Bất Tử Thụ vào trong bình.

Chỉ thấy chúng nó có màu xanh lục lấp lánh ánh ngọc, thích mắt đến cực điểm.

“Tổng cộng 16 bình, không tồi!” Lạc Nam gật đầu.

Dựa theo ước tính của hắn, một bình có thể trị liệu cho mười nữ là ít, các nàng không bị thương Linh Hồn nên chỉ cần uống vài giọt là khỏe mạnh.

“Ba người các nàng mỗi người giữ một bình phòng thân đi!” Lạc Nam giao cho Thục Phi ba bình.

Ba nữ ngoan ngoãn thu nhận, đại chiến sắp tới…có ba bình dung dịch Bất Tử Thụ, dù là chiến hai Địa Tôn một lúc cũng không đáng sợ.

Lạc Nam không chần chờ nữa, ý niệm vừa động đã rời khỏi Linh Giới Châu.

Hắn không vội thả ba nữ Thục Phi ra ngoài, để các nàng tạo bất ngờ cho kẻ địch.

“Thục Phi đâu?”

Thấy Lạc Nam lại xuất hiện, Âu Dương Thương Lan lấy làm lạ hỏi.

“Khi cần sẽ xuất hiện!” Lạc Nam cười tự tin, lấy ra một nửa bình ngọc ra nhét vào tay nàng, căn dặn nói:

“Giúp đệ tử cho các tỷ muội uống, Ngọc Tiên bị thương một giọt, Tiên Vương bị thương từ hai đến bốn giọt tùy vào mức độ nặng nhẹ, người bị đứt gãy chân tay năm giọt…Đại Đảo Chủ cũng giữ lại cho mình một bình phòng thân!”

“Cái này…” Âu Dương Thương Lan toàn thân chấn động, nàng từ mấy cái bình ngọc cảm nhận được khí tức Sinh Mệnh nồng đậm chưa từng có.

Không nén nỗi kích động trong lòng, Âu Dương Thương Lan hấp tấp lao vọt vào chúng nữ, cẩn thận cho các nàng uống dung dịch, cũng chẳng cần biết Lạc Nam đào ở đâu ra.

Nàng chỉ biết rằng, thứ có khí tức sinh mệnh khủng bố như vậy chắc chắn là thần dược trị thương.

Đầu tiên được hưởng là Đình Manh Manh, Âu Dương Thương Lan cưng chiều âu yếm vuốt ve gò má của muội muội, đút lấy dung dịch lên môi nàng.

Nào ngờ Đình Manh Manh lắc đầu sang một bên, thở hổn hển nói: “Để mọi người uống trước đi, muội vẫn còn khỏe lắm!”

Tiểu nha đầu lo sợ không đủ dung dịch, vì lẽ đó không chịu uống trước.

“Nha đầu này…”

Âu Dương Thương Lan xém chút bật khóc, cắn chặt răng…cũng chiều theo ý nàng.

“Tam Đảo Chủ thật ngốc, thứ này ta có vô hạn…uống đi đừng lo!” Lạc Nam tiến đến véo lấy gò má mập mạp của nàng cười nói.

“Manh Manh đã sớm biết…Tiểu Yên xuất hiện mọi chuyện sẽ được giải quyết mà…” Đình Manh Manh gắng sức mỉm cười, cuối cùng cũng chịu uống.

Lạc Nam nghe lời nói của nàng mà trong lòng rung lên, có cảm giác trách nhiệm của mình càng thêm nặng nề.

Tiểu nha đầu này, đặt niềm tin nơi hắn quá lớn.

Âu Dương Thương Lan vành mắt ửng hồng, cũng cho Độc Cô Ngạo Tuyết uống dung dịch, sau đó đến lượt các nữ đệ tử.

Cho Đình Manh Manh uống thuốc xong, Lạc Nam mới tiến đến mấy nữ nhân thân thiết của mình.

“Lần này ta về trễ, thật xin lỗi…”

Truyền âm cho Thiên Vô Ảnh, Vân Tu Hoa với Địa Ngọc Huyền, Lạc Nam nhẹ đặt bình ngọc lên môi các nàng.

Mấy nữ mỉm cười cho hắn an lòng, các nàng biết thứ trong bình là gì…ngoan ngoãn uống từng ngụm nhỏ.

“Nhanh chóng tiêu hóa dược hiệu!” Lạc Nam ôn nhu căn dặn, lại chuyển sang mấy nữ Bồng Lai Ngũ Tiên.

Địa Ngọc Huyền mím môi nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt tràn đầy tình cảm…

“Cố gắng lên!”” Thiên Vô Ảnh ngồi khoanh chân bên cạnh lè lưỡi truyền âm, tràn đầy động viên nói.

Địa Ngọc Huyền mặt cười ửng đỏ, gật gật đầu.

“Để chúng ta tự uống…” Kiều Tố Tố vẫn ngoài lạnh trong nóng, không chịu để Lạc Yên đút mình.

Lạc Nam cười cười, giao một cái Bình Ngọc cho nàng.

Kiều Tố Tố thay hắn cho Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền, Mộ Sắc Vy mấy nữ uống vào.

Thời gian trong Gia Tốc Trận trôi nhanh đến cực điểm…

Bất Tử Thụ lại một lần nữa thể hiện khả năng của một Thần Thụ đứng thứ hai trong Thất Đại Thần Thụ.

Toàn bộ nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo, khôi phục!

Các nàng mỗi một người như chưa từng bị thương, tinh thần phấn chấn, dung nhan tỏa sáng, môi rực rỡ nụ cười, đem một vùng trời hoang tàn thắp sáng.

Từng ánh mắt nhìn về tiểu sư muội Lạc Yên sùng bái đến cực điểm…

Các nàng không biết thứ Lạc Yên cho mình uống là gì, chỉ biết chắc chắn là thần dược, giá trị chẳng thể hình dung được…

Vậy mà Lạc Yên không chút do dự phân phát cho mọi người, mạng của rất nhiều người trong số các nàng là do Lạc Yên cứu sống.

Lúc này đây, nhìn Lạc Yên sóng vai cùng Âu Dương Thương Lan, địa vị của tiểu sư muội ở trong lòng các nàng đã không thua kém chút nào so với ba vị Đảo Chủ.

“Quả nhiên…Lạc Yên vẫn luôn là như thế, vẫn luôn là nguồn sáng mang đến năng lượng tích cực cho tất cả chúng ta!” Mộ Sắc Vy mắt đẹp rực rỡ không rời thân ảnh Lạc Nam.

“Có muội ấy, Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta bất tử!” Hoàng Y Thiền kiêu ngạo cười nói.

Kiều Tố Tố tán thành gật đầu…thân là Đại Sư Tỷ, nàng vẫn nể Tiểu Sư Muội đến sát đất.

“Là ta và Tam Đảo Chủ tuyển Lạc Yên về đảo!” Đạm Đài Uyển đắc ý khoe khoang.

Vân Tu Hoa không nói lời nào đứng ở một bên, nhưng trong lòng đã ngọt ngào như được nếm mật, nam nhân của nàng luôn là như vậy…

Chỉ cần hắn có mặt, dù trong bất cứ thân phận nào…vẫn luôn tỏa sáng và độc nhất vô nhị.

Độc Cô Ngạo Tuyết, Đình Manh Manh nhìn thấy bóng ảnh của Lạc Yên và Đại Tỷ chiếu rọi dưới mặt đất như dung hợp thành một, ánh mắt hai nữ có chút hoảng hốt.

Dường như…người đại tỷ vẫn luôn mong đợi đã xuất hiện?!

Âu Dương Thương Lan quét mắt nhìn toàn bộ chúng nữ rạng rỡ dưới ánh chiều tà một lần, cảm giác linh hồn của mình như được hồi sinh.

Nàng đưa mắt sang Lạc Nam, chiến ý hóa thành thực chất:

“Đã đến lúc thực hiện lời hứa, mau mang ta đi gϊếŧ người!”

Chúc mọi người ngủ ngon :P

| Tải iWin