TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 996: Ta tên là Mạn Hoa

.................

Rào rào rào rào rào ~~~~~~~~~~~~~!

Rất nhanh, Mạc Phàm cảm giác được từng tia một lực lượng nguyện lực như vô cùng cực nóng chảy trong người mình, theo từng ngóc ngách hệ ma pháp lan tràn vào bổ khuyết lắp đầy, theo linh hồn, tinh thần lực lan tràn vào bồi bổ như là suối nguồn dinh dưỡng. Còn có, theo sinh lực thể trạng của hắn mơn trớn, cấp tốc kích thích thăng hoa.

Mạc Phàm nhắm mắt lại hưởng thụ, cảm giác rất tốt, không cần hết sức chăm chú đi nắm giữ, cũng không cần phí hết tâm tư dung hợp, chỉ cần đem hai tay gối ở sau gáy, lẳng lặng hưởng thụ.

Nói vài giờ còn có chút hiểu lầm bảy giờ tám giờ trở lên.

Trên thực tế, vẻn vẹn ba giờ trôi qua -------- Mạc Phàm đầy tu, ma năng tất cả hệ bổ khuyết, hồn lực, thể lực, tinh thần lực sung mãn chưa từng có.

Thậm chí, nguyện lực còn giúp hắn thể trạng rất thoải mái, dễ dàng

Số lượng tín ngưỡng kia không có khả năng giúp hắn đột phá tu vi, Mạc Phàm nắm giữ thần hồn Tà Thần, ác ma huyết mạch, hắn khác hẳn với Thánh Thành thiên sứ và Đồ Đằng thế giới ma pháp, tu vi của hắn ngược lại nếu cưỡng ép dùng tín ngưỡng bạch ma pháp để thúc đẩy gia tăng, cơ bản là ngọc đá cùng vỡ, quá không phù hợp.

“Đừng đứng dậy, sẵn nguyện lực hậu sinh còn dư, ta giúp ngươi làm hộ pháp minh tưởng, tranh thủ bế quan, đem tất cả tài nguyên ngươi thu hoạch được tiến hành một lần cho tu luyện. Có Thần Nữ quang mang vì ngươi chúc phúc, ngươi tu luyện quá trình không những nhanh hơn nhiều lần, còn có ổn định được thế giới tinh thần, tránh hao hụt”.

“Ai, Tâm Hạ, ngươi còn đang suy yếu, không ấy...” Mạc Phàm trong lòng có chút chua xót nói ra.

Chỉ thấy Diệp Tâm Hạ lập tức cắt ngang, giọng nói nặng thêm: “Mạc Phàm ca ca, ta vì ngươi bổ tu, cũng có thể giúp ta tu luyện pháp môn, không phải đi ngủ, không bị tâm ma ác mộng quấy rầy. Khi nào ngươi hoàn thành bế quan, ngươi giúp lại ta không muộn. Vậy nên đừng hỏi gì, chăm chú chút”.

Mạc Phàm yên lặng gật đầu.

Tâm Hạ đã nói thế, hắn cũng không có già mồm, chính mình mau chóng tu luyện, đẩy nhanh tu vi mới là thượng sách.

Còn có 3 tháng rưỡi thời gian liền đến hạn trả đồ với Behemoth, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Xác thực, nếu không có Diệp Tâm Hạ hỗ trợ, Mạc Phàm nghĩ nghĩ, chí ít tự mình phải minh tu thêm 4, 5 năm liền mới có thể đem số tài nguyên khổng lồ kia cho ăn, thật giống như khôi phục ma năng cùng khôi phục trạng thái cũng như thế, lên cảnh giới càng cao, nếu không có một chút thủ đoạn đặc thù, gần như không cách nào hoàn thành trong thời gian ngắn.

Ài, nói đến đây, thật hi vọng Cổ Nguyệt Đế kia liền không có thủ đoạn nào khôi phục toàn thịnh...

............

............

London.

Ngoại ô phía nam London có một mảnh vườn trà rất khác biệt, nơi này là trà đạo sân vườn phong cách người phương Đông giữa trời Âu xứ sở sương mù.

Mạc Gia Hưng không thích ma pháp, không bon chen làm pháp sư, cũng không thích cuộc sống quá ồn ào náo nhiệt, hắn ngược lại phù hợp với nghề nông sư, nghề làm vườn, có một trang trại nuôi cừu, có một đồi trái cây, có mảnh vườn nho, có hầm rượu ủ. Mùa hạ cải tạo ruộng đất, thu đến mở tiệm trà đàm đạo, xuân sang đem hoa ra chợ bán, đông về đốt lửa mặc áo lông cừu chờ con cháu thăm.

Bên London có một toà thương hội của Phàm Tuyết sơn, ở đây lâu, Mạc Gia Hưng bắt đầu có chút yêu thích nơi này, ở bên bờ nội thành London phồn hoa mở một nhà hoa sơn trà viên, vừa vặn cũng có thể để cho cuộc sống của chính mình phong phú hơn.

Bình minh sương xuống, nhìn thấy một tiệm trà hoa viên không tính hẻo lánh ở đầu ngõ, trong cửa hàng tất cả trà bán ra trên căn bản là Mạc Gia Hưng chính mình chạy khắp cả Anh quốc tinh tuyển, người Anh và người Trung quốc có một cái điểm chung, đó chính là thích uống trà.

Hắn tiệm trà, lấy tên cháu gái hắn --- Thiên Hy.

Toàn bộ trà viện chỉ có một mình Mạc Gia Hưng, từ pha trà đến phục vụ đều là tự hắn hoàn thành, bản thân cái trà viện nhỏ này cũng không phải đặc biệt lớn, khách nhân không cần rất nhiều, một ngày có mấy bàn như vậy trên căn bản thì sẽ không lỗ vốn.

Nếu Mạc Gia Hưng lấy hình ảnh của Mạc Phàm, Diệp Tâm Hạ đến nói, chỉ sợ Thiên Hy quán sẽ chính là quán trà đông đúc, bận rộn nhất toàn bộ nước Anh. Nhưng hắn không có làm vậy, hắn không thích, cửa tiệm của hắn, đơn giản mộc mạc, không quảng bá, chính mình yên ổn thế là tốt rồi.

Mạc Phàm có cuộc đời của mình, ở bên trong cuộc đời của hắn, Mạc Gia Hưng đã rất vui lòng nhìn thấy hắn trưởng thành, hắn phát triển, hắn có con dâu, con dâu đẻ ra một cái cáu kỉnh đáng yêu nữ hài, vậy là được.

Hải Yêu thiên tai sự tình Mạc Gia Hưng cũng biết, lúc đó hắn vẫn tại London sinh hoạt, bán bánh gạo miễn phí giúp người, rất nhiều thời điểm hắn an toàn, vẫn là không biết vì sao mình an toàn. Tình cờ hay trùng hợp cũng được, người tốt thì có khí độ trời ban, thiện lương luôn luôn được đáp ứng, Mạc Gia Hưng chỉ làm hết sức mình, một lòng an nhàn bình thản sống qua ngày.

Mỗi người đều bình an, chuyện này đối với hắn mà nói mới là quan trọng nhất, về phần đại thế giới đại quy tắc cái gì, Mạc Gia Hưng lại nơi nào sẽ đi quan tâm đây.

Coi như Hắc Ám Chúa Tể tới, Mạc Gia Hưng cũng không nhất định sẽ sợ. Hoặc là chết, hoặc là ngồi xuống uống trà đàm đạo, kết thân làm bạn.

Sống đủ lâu, có cho mình một chữ bình.

Bình tâm, bình thản, bình yên.

Chỉ có một thứ hắn mãi mãi không ‘bình’ được.

Đó là 37 năm trước người phụ nữ ấy...

“Leng keng leng keng ~~~~~~~”

Một cái đẹp vận vị thiếu nữ bị mưa ướt tầm tã, lắc chuông.

Thanh niên 24 tuổi Mạc Gia Hưng hơi nghi hoặc một chút nhìn ra ngoài cửa.

Ở Hoa Hạ bây giờ có giờ giới nghiêm, 30 phút nữa tất cả sẽ không được ra ngoài mới đúng.

“Khách quan, đã đóng cửa rồi”. Mạc Gia Hưng nói với người ngoài cửa vẫn chưa đi tiến vào.

Lúc này, Mạc Gia Hưng đang mở một quán bán hủ tiếu nhỏ ở gần ngoại ô Hàng Châu, chưa có đi tới Bác Thành.

Không có ai trả lời, nhưng Mạc Gia Hưng cũng không nghe thấy tiếng bước chân người kia rời đi.

Mạc Gia Hưng cho rằng đối phương không có nghe thấy, liền thả thả mấy tô bát đang rửa xuống, phủi phủi xà bông lên khăn khô trước mặt, sau đó hướng về cửa đi tới.

Nơi cửa, một cái thân ảnh tóc đen dài ướt nhem xõa xuống ngang vai, sợi tóc bị nước mưa nặng trĩu hơi ngổn ngang, là một thiếu nữ sắc vóc chuẩn Đông Phương quý tộc cực kỳ thành thục vận vị, nàng tại tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Mạc Gia Hưng lúc, Mạc Gia Hưng có một loại xưa nay chưa từng có sốt sắng, thậm chí là bị kinh diễm trước sắc đẹp.

“Xin... xin chào”. Thiếu nữ xinh đẹp lễ phép mở miệng.

Mạc Gia Hưng khó khăn hít một hơi sâu đánh giá tổng quan nàng, sau đó cũng là ừm ừ chào lại.

“Ta giúp được gì cho ngươi? Thật xin lỗi, quán đã đóng cửa”.

Thiếu nữ bị mưa ướt, có chút lạnh xoa xoa vai của mình, nàng do dư một hồi, nhỏ giọng nói: “Ta tình cờ đi lạc đến nơi này, hơn ba tháng nay ta đi lạc ở hướng kia, mãi mới tìm đến được nơi có người ở, ta có chút đói bụng, xin... xin lỗi, nhưng ngươi có thể cho ta một chút nhỏ đồ ăn dư hay không?”

Mạc Gia Hưng giật mình một cái, hắn nhìn theo hướng tay nàng chỉ.

Hướng đó trăm dặm là biên giới Tần Lĩnh, là yêu vực. Nàng ở trong yêu vực mấy tháng qua sao???

Nàng chẳng lẽ là yêu ma hóa hình?

Không đúng, nào có yêu ma hướng tới tìm hắn cái nhân loại quèn này xin ăn.

Mạc Gia Hưng thấy một màn này, trước tiên để nàng vào trong nhà trú mưa rồi nói, mưa rõ ràng càng lúc càng to lên, nếu tiếp tục đứng ngoài, nàng có thể mắc phong hàn, hoặc là nhiễm cảm lạnh.

Làm nhanh để cho nàng ăn một bát hủ tiếu.

Mạc Gia Hưng lâu rồi không có cùng phụ nữ đẹp như vậy trò chuyện, không, chính xác là từ khi sinh ra tới giờ, chưa từng có ai so với nàng đẹp hơn, lại còn ở cùng hắn trò chuyện.

Vì vậy cho nên, hắn cũng rất cao hứng.

Hắn nói qua nói lại một hồi, thậm chí nghĩ đến chuyện mời nàng ở lại phụ quán nếu nàng chưa biết phải đi đâu.

Vài giờ trò chuyện, Mạc Gia Hưng tán gẫu đều là một ít sự tình rất vụn vặt, thiếu nữ ngồi ở đó nghe, nghe nghe liền ngủ.

Ở trong giấc mộng, Mạc Gia Hưng nói những việc nhỏ linh linh tinh tinh tạo thành một cái thời thiếu niên hoàn chỉnh của mình.

Hắn luôn nhớ kĩ những ngày tháng ấy.

Một tô hủ tiếu, hai người ăn chung...

Một đứa con trai, tên là Mạc Phàm...

Hắn ở Hoa Hạ chờ nàng mấy mươi năm rồi.

Nàng nói cho hắn biết, một ngày nào đó nếu có duyên, hắn hãy thử bán hoa, mở một tiệm trà.

Mạc Gia Hưng hiện tại ở trời Âu đã mở một tiệm trà, kế bên chính là vườn hoa, giống như nàng khi xưa nói đến như vậy.

Bây giờ, Mạc Gia Hưng bắt đầu nghĩ cho mình nhiều hơn, hắn muốn vì mình, ngồi tại nơi này, chờ đợi một người trở lại.

........“Ngươi tên là gì nhỉ???”

........“Ta sao?”

........“Ân, ta là Mạc Gia Hưng. Mạc là họ, Gia Hưng là tên”.

.......Thiếu nữ nghĩ nghĩ một hồi, thế là mở miệng lễ phép đáp: “Ta tên Mạn Hoa. Mạn là họ, ta vì Hoa”.

.......Mạc Gia Hưng thẫn thờ trong giây lát, nhưng đột nhiên cảm thấy cái tên này rất thơ, rất đẹp. Hắn tiếu dung hỏi một câu: “Ngươi hẳn rất yêu thích hoa, ngươi thích trồng hoa gì?”

...... "Bỉ Ngạn!”

...... “A, Bỉ Ngạn chi vương, đúng là rất thần kì”.

...... Thiếu nữ cười, nụ cười của nàng, đã mấy mươi năm trôi qua, Mạc Gia Hưng đến bây giờ vẫn không thể quên được.

............

Mạc Gia Hưng ngồi một mình, lặng lẽ cười nhớ về những ký ức đã qua.

Có một đoạn thơ nổi tiếng được Mạc Gia Hưng viết đi viết lại nhiều lần trong cuốn sổ nhỏ.

“Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn

Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương

Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương”.

Hắn cũng không phải kẻ khờ, Mạc Gia Hưng cũng có suy đoán cho riêng mình.

Chỉ là, một chút suy nghĩ đó lặng lẽ khép lại.

Hắn hi vọng, cầu chúc cho Mạc Phàm con trai bọn hắn sẽ không có giống mình đi.

“leng keng leng keng ~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Tiếng chuông vang lên để cho Mạc Gia Hưng đột nhiên giật nảy mình.

“????”

Tiệm trà đã đóng, giờ này còn người tới sao?

Không biết vì cái gì, trong lòng của hắn, có một chút mong đợi...

..............

| Tải iWin