TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 1171: Tuế Nguyệt Đế Nữ

Ngay trong lúc bầu không khí bên trong đại điện đang trở nên sôi lên vì sự khủng bố của Quỷ Đỏ và sự xuất hiện của con heo, thì một tình cảnh khác lại giống như một ngòi bom kích nổ, kích cho toàn bộ đại điện kịch chấn…

Chỉ thấy bên trên màn ảnh, nhân vật xếp hạng thứ 20 trên Bảng Sinh Mệnh, Kim Xí Đại Bằng Điểu – Kim Xí Dương vốn đang oai hùng xé rách thương khung, đột ngột lại bị vô số tần không gian như nhà tù kiên cố vây quanh, trói chặt lấy toàn bộ thân thể.

“Kẻ nào?”

Kim Xí Dương giận dữ gầm lên, Kim Đế Lực bùng nổ trên đôi cánh sắt lẹm, hóa thành hai lưỡi đao như Hoàng Kim, ý đồ xé rách không gian đang bao trùm.

Răng rắc…

Quả nhiên hiệu nghiệm, với độ sắt bén trong khả năng chưởng khống Kim hệ thuộc tính của Kim Xí Đại Bằng, Kim Xí Dương thành công chém vỡ từng lớp không gian…

Nhưng mà rất nhanh, hắn bất lực phát hiện…mình vẫn ở tại vị trí ban đầu.

Bởi vì mặc kệ mình có chém đứt bao nhiêu tầng không gian, thì những tần không gian mới mẻ lại được hình thành, tiếp tục bao phủ lấy mình, hơn nữa số không gian hình thành so với số không gian bị phá vỡ còn nhiều hơn gấp đôi.

Hắn chém nát một tầng không gian, thì hai tầng không gian khác lại xuất hiện…

Chém nát hai tầng, thì có bốn tầng không gian được hình thành.

Tốc độ khống chế Không Gian của đối thủ đã ở mức độ đăng phong tạo cực, tùy ý sáng tạo, hình thành không gian trong lòng bàn tay.

“Rốt cuộc là ai nhắm vào ta?” Kim Xí Dương sắc mặt trở nên khó coi, biết mình gặp phải nhân vật đáng gờm.

Cách duy nhất để thoát khỏi tù ngục Không Gian này, có lẽ là phải thi triển khả năng công phá cực mạnh, để nghiền nát tất cả không gian, không để đối thủ kịp thời tái tạo.

Nghĩ đến đây, trong mắt Kim Xí Dương xuất hiện một tia sát khí, trong tay xuất hiện một kiện Pháp Bảo hình Trường Cung…

Thân cung rực rỡ Hoàng Kim chói lọi, lóe sáng kinh người, lại ẩn chứa sát khí kinh thiên động địa.

Tuyệt Vũ Kim Cung – Pháp Bảo Đế Cấp Thượng Phẩm…

“Tiễn đến!” Kim Xí Dương gầm lên một tiếng.

Từ bên trên đôi cánh, hàng ngàn sợi Lông Vũ sắt lẹm bay ra, hòa hợp cùng Kim Đế Lực hóa thành mũi tên sánh ngang lợi khí Đế Cấp…

ONG!

Kim Xí Dương tay kéo Tuyệt Vũ Kim Cung, vô số mũi tên cuồn cuộn mà đến, tự động lắp vào dây cung…

“Cho ta phá!” Kim Xí Dương dồn lực bắn tên.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…

Hàng ngàn mũi tên lao theo bốn phương tám hướng, mang theo lực lượng có thể xuyên phá không gian, ý đồ thoát khỏi ngục tù.

Không hổ là Đế Tử của Kim Xí Đại Bằng Tộc, ý đồ của Kim Xí Dương là vô cùng tốt, nếu hắn thành công thi triển chiêu thức này, có lẽ thật sự có thể thoát thân.

Nhưng Kim Xí Dương không hề hay biết rằng, những người đang quan chiến bên ngoài đang dùng ánh mắt thương hại nhìn lấy hắn.

Đặc biệt là các thành viên của tộc Kim Xí Đại Bằng, sắc mặt càng là trắng bệch như tờ giấy, không còn một chút máu.

Bởi vì tất cả bọn hắn đều nhìn thấy được, từ đầu đến cuối…từng động tác của Kim Xí Dương thực hiện y hệt như một cuốn phim quay chậm, từ lúc lấy ra Tuyệt Vũ Kim Cung, cho đến lúc bắn ra hàng ngàn mũi tên sắt bén…động tác của Kim Xí Dương chậm chạp còn hơn đứa trẻ lên ba, không có bất kỳ nguy hiểm nào đang tồn tại…

Thời Gian…

Kim Xí Dương đã rơi vào phạm vi khống chế thời gian của đối thủ…

Điều đáng sợ chính là, bản thân của Kim Xí Dương còn chưa hề hay biết điều này…

Hắn vẫn tự tin cho rằng mình có thể thoát khỏi ngục giam Không Gian.

Và tình cảnh tiếp theo diễn ra…

Áo choàng tung bay, một thân ảnh thản nhiên xuất hiện bên trong ngục giam không gian cùng với Kim Xí Dương.

Như hái hoa bắt bướm, như dạo chơi một cách tinh nghịch, thân ảnh này không bị dòng chảy thời gian chậm chạp ảnh hưởng, trái lại còn di động với vận tốc cực nhanh.

Bàn tay trắng nõn nà rời khỏi óng tay áo, bước đến từng mũi tên đang bay lượn trên không trung một cách hết sức chậm chạp, ánh mắt đảo quanh ngắm nghía vui đùa, sau đó mới đưa tay cầm lấy chúng nó, xoay đầu mũi tên hướng về phía Kim Xí Dương.

Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên…từng chút từng chút một…

Chỉ thoáng chốc, từng mũi tên tràn đầy nguy hiểm đã bị đích thân người này cầm lấy và quay ngược về hướng chủ nhân của chúng…

Hàng ngàn mũi tề tụ…

Nụ cười cao ngạo trên mặt Kim Xí Dương vẫn còn chưa lắng xuống, hắn vẫn chưa phát hiện mọi thứ diễn ra xung quanh mình…

“Không!” Kim Xí Đại Bằng Điểu Tộc Trưởng gầm lên một tiếng phẫn nộ.

Thời gian quay chậm kết thúc.

PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…

Máu tươi cuồng phún, trong ánh mắt kinh hãi tột độ và mê mang khó hiểu của Kim Xí Dương, hàng ngàn mũi tên đầy rẫy sát cơ xuyên vào thân thể hắn.

Uy lực của một kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo được thể hiện hết sức rõ ràng, chỉ là nạn nhân phải lãnh đủ chính là chủ nhân của nó.

Với bộ lông vũ kiên cố của Kim Xí Đại Bằng Tộc, Kim Xí Dương cũng toàn thân đầy rẩy lổ hổng, máu tươi nhuộm đỏ màu hoàng kim, ngã quỵ xuống…

“AAAAAAA” Kim Xí Dương ngửa đầu gầm lên đầy kinh hãi và tuyệt vọng, âm thanh oán độc như lệ quỷ:

“Kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào?”

Sỉ nhục lớn nhất của hắn chính là, mặc dù mình đã trọng thương, mặc dù mình gần như bại trận nhưng ngay cả hình bóng của đối thủ cũng chưa được nhìn thấy.

“Ngay cả Thần Thông của Kim Xí Đại Bằng Tộc còn chưa thức tỉnh, vậy mà vọng tưởng tham lam dì của ta, ngu xuẩn!” Bên tai vang lên tiếng cười đầy chế nhạo, Kim Xí Dương đột ngột lăn quay vài chục vòng.

Bởi vì hắn bị đá vào mông từ phía sau, động tác của đối thủ quỷ dị đến mức hắn chưa kịp cảm ứng được gì.

Vốn dĩ, thân là Kim Xí Đại Bằng Tộc, khả năng cảm ứng các loại nguy hiểm của hắn là cực cao, đứng hàng đầu trong thiên hạ.

Vậy mà ở trước đối thủ này, hắn giường như mất đi tất cả những giác quan bén nhạy nhất.

Kim Xí Dương nhận ra, không phải vì bản thân mình yếu đi, mà vì đối thủ ở một đẳng cấp khác.

Khả năng hòa mình trong Không Gian, khả năng điều khiển Thời Gian của người này đã đạt đến mức đăng phong tạo cực…

Thân là Đế Tử của Kim Xí Đại Bằng Tộc, Kim Xí Dương từng chiến qua với những đối thủ khác cũng sở hữu Không Gian và Thời Gian Linh Căn.

Nhưng hắn thề, những người kia so với đối thủ đang hiện diện này giống như trẻ nhỏ tập đi, hoàn toàn không đủ tầm để so sánh.

Không dám tiếp tục ứng chiến, Dịch Chuyển Phù xuất hiện trong tay, Kim Xí Dương toàn lực bớp nát nó, cười lên đầy đắc ý:

“Ngươi chờ đó cho ta!”

Chỉ là rất nhanh, sự thật lại hung hăng như tát vào mặt Kim Xí Dương một bàn tay.

Chỉ thấy vô số Phù Văn muốn đem Kim Xí Dương dịch chuyển, nhưng vùng Không Gian này lại cứng cáp đến cực điểm, Dịch Chuyển Phù hoàn toàn bất lực…

“A, khốn nạn, khốn nạn a…ngươi rốt cuộc là ai?” Kim Xí Dương sợ hãi rít gào lên.

Đối thủ sở hữu khả năng cấm cả Phù Chú hoạt động trong phạm vi không gian do chính mình tạo ra sao?

Khả năng khủng bố gì thế này?

Không có âm thanh đáp lại hắn…

“Bất quá, mặc dù ngươi lợi hại…Kim Xí Dương ta cũng sẽ không thua!” Kim Xí Dương oán độc gầm lên.

Hắn hóa thành nhân loại, thở hồng hộc phun ra đầy máu, Kim Quang lóe lên, trong tay xuất hiện một viên Kim Châu ẩn chứa Đế Uy cuồn cuộn.

Lại là Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.

“Pháp bảo không tồi, ta tịch thu!”

Kim Xí Dương chưa kịp phản ứng, một luồng sáng thất thải như cầu vòng chói lọi xẹt ngang, Kim Châu trong tay mất dạng.

Kim Xí Dương trợn tròn hai mắt nhìn đến.

Vừa bằng vào tốc độ kinh thiên cướp đi Kim Châu của hắn là một con chim nhỏ vô cùng lộng lẫy và xinh đẹp, ánh mắt của nó chế nhạo nhìn lấy Kim Xí Dương.

Đây cũng là cảnh tượng cuối cùng mà Kim Xí Dương có thể chứng kiến.

Tầng tầng không gian như ngục tù từ nãy đến giờ vẫn đang liên tục ép sát, cuối cùng như một cái máy ép nghiền lấy thân thể Kim Xí Dương.

RĂNG RẮC…

Xương cốt đứt gãy, Kim Xí Dương không cam lòng gào thét lên, Điểm Sinh Mệnh ít ỏi còn lại tuột về số 0, bị Truyền Tống Trận mang ra ngoài như một con chó chết.

Nhờ vào sức chống cự cường ngạnh của Kim Xí Đại Bằng Điểu và đối thủ cũng không có ý định đuổi cùng gϊếŧ tận, Kim Xí Dương mới giữ lại một tia tính mạng.

“Cũng may kịp thời thu hồi Tuyệt Vũ Kim Cung!” Kim Xí Dương vẫn còn chút tỉnh táo, âm thầm cảm thấy may mắn vì chưa triệt để trắng tay.

Hắn nâng lên bàn tay quan sắt, sắc mặt cấp tốc đại biến.

Nhẫn Trữ Vật đã sớm mất dạng rồi còn đâu? Ngay cả Tuyệt Vũ Kim Cung cũng nằm trong đó…

PHỐC!

Không thể chịu đựng nổi, Kim Xí Dương phun ra một bụng máu, triệt để bất tỉnh nhân sự.

Nhân vật nằm trong top 30 của Thiếu Đế Bảng kỳ trước bị đào thải…

Hơn nữa mặc dù nói thì dài dòng, trận chiến diễn ra chỉ trong vài hơi thở…

Kim Xí Dương hoàn toàn không có sức chống trả dù đã xuất ra hai kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, thậm chí cuối cùng mất đi toàn bộ tài sản vẫn chưa hề hay biết…

Sở trường mạnh mẽ của Kim Xí Đại Bằng Tộc là tốc độ kinh hoàng và độ sắt bén từ Kim Đế Lực hoàn toàn không có đất dụng võ…

Không phải Kim Xí Dương yếu, là đối thủ quá mức hiểu rõ về hắn, không cho hắn bất kỳ một cơ hội chuyển mình nào.

Thậm chí các cường giả còn cho rằng, sở dĩ Kim Xí Dương có thể thi triển Tuyệt Vũ Kim Cung cũng nằm trong tính toán của đối thủ, muốn gậy ong đập lưng ong.

Bằng không chỉ sợ ngay cả cơ hội lấy ra Pháp Bảo của Kim Xí Dương cũng không có…

Áp đảo triệt để…

“Đáng giận…” Kim Xí Đại Bằng Tộc Trưởng gầm lên đầy phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu rít lên:

“Rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như vậy?”

Đám người tỉnh táo trở lên, đưa mắt nhìn lên Sinh Mệnh Bảng.

Từ cái tên Kim Xí Dương vừa mới biến mất, một cái tên khác đã triệt để thay thế vào.

Tuế Nguyệt Cung – Lạc Kỳ Nam.

Ánh mắt cả đám hiện lên vẻ cổ quái, đưa mắt nhìn về phía Tộc Trưởng Kim Sí Đại Bằng Tộc.

Đã thấy hắn toàn thân mềm nhũn tựa vào thành ghế, sắc mặt trắng bệch mất sạch máu, im thin thít không hé răng, nào còn chút bộ dạng hung hăng như lúc đầu?

Thậm chí có không ít bằng hữu của Kim Xí Đại Bằng Tộc tiến lên an ủi, bắt đầu cứu trị cho Kim Xí Dương, chẳng còn tâm trạng trách cứ hắn làm mất hai kiện Đế Cấp Pháp Bảo quý giá…

Tất cả cường giả đều hiểu, vị Đế Nữ kia bắt đầu đi săn rồi…

Kim Xí Dương chỉ xui xẻo trở thành con mồi đầu tiên mà thôi.

Tuế Nguyệt Cung…

Luân Hồi Kính lơ lửng treo giữa không trung, tình cảnh bên trong Tiên Ma Mộ Địa diễn ra rõ ràng mồn một.

“Thật là xú nha đầu, ngoài mặc thì lên án phụ thân nàng lăng nhăng đa tình, sau lưng lại âm thầm thay hắn giải quyết tình địch!” Diễm Hồng Liên nhịn không được lên tiếng cười mắng.

“Tình địch?” Diễm Nguyệt Kỳ liếc mắt nhìn: “Kim Xí Dương xứng làʍ t̠ìиɦ địch của hắn sao?”

Diễm Hồng Liên lè lưỡi, nàng phát hiện xa cách càng lâu, độ sủng ái mẫu thân mình dành cho nam nhân kia càng thêm bất chấp rồi.

“Được rồi, hắn là nhất…là nhất…được chưa?” Diễm Điệp Tình che miệng cười khanh khách, Diễm Hồng Liên gật đầu phụ họa.

Diễm Nguyệt Kỳ bị hai nữ nhi trêu chọc, phong tình vạn chủng liếc xéo các nàng.

“Nói đến…gần đây đám Thần Thú Tộc thường mang lễ vật đến Tuế Nguyệt Cung dâng tặng cho các tỷ muội, ý đồ đã vô cùng rõ ràng!” Tô Nhan nhẹ giọng nói ra.

“Chẳng phải chúng ta không thèm nhận sao? thái độ đã như vậy chúng còn khư khư cố chấp?” Nam Cung Uyển Dung cau lấy mày liễu, vô cùng không vui.

Bất kỳ nữ nhân đứng đắn nào đã có chồng, còn bị kẻ khác xem là đối tượng theo đuổi cũng sẽ cảm thấy bất mãn.

“Haha!” Vương Y Vận khinh thường cười nói: “Chúng ta chỉ là phụ, cái bọn hắn muốn là thông qua chúng ta để kéo gần quan hệ với Tuế Nguyệt Tỷ Tỷ mà thôi!”

“Cái danh đệ nhất cường giả có sức hấp dẫn quá lớn!” Chúng nữ gật đầu tán thành.

Mà lúc này, Cự Mỹ Anh hai tay khoanh tròn trước ngực, nhìn lấy cảnh tượng Cự Thiên Cuồng bị Quỷ Đỏ đánh cho chật vật chạy trốn, ánh mắt nàng xuất hiện mênh mông chiến ý…

Phía sau lớp áo, từng đường từng đường gân đỏ ngầu như nham thạch lưu chuyển khắp toàn thân, một cổ hơi thở nặng nề cổ lão thần bí lan tỏa khiến không gian hơi rung rẩy, bất quá rất nhanh đã bị nàng áp chế xuống, mọi thứ thu liễm vào cơ thể…

Thấy tình cảnh này, nữ nhân hiếu chiến như Băng Linh Nhi hưng phấn nói:

“Cự Chiến Cổ Tộc rất mạnh, tuy nhiên vẫn còn kém rất nhiều khi so với Viễn Cổ Cự Thần của Mỹ Anh tỷ tỷ, nếu Quỷ Đỏ đối diện với ngươi, chưa chắc hắn có thể chiến thắng!”

“Không…” Cự Mỹ Anh lắc đầu, nghiêm nghị đáp: “Ta cảm giác Quỷ Đỏ vẫn còn ẩn chứa rất nhiều sức mạnh bên trong thân thể, đánh trong cùng cấp ta rất khó là đối thủ của hắn!”

Ở phía bên cạnh, Võ Tam Nương cũng đang chắp tay nghiêm nghị, hai mắt luân chuyển từng tia ý cảnh mênh mông, bên trong như có thiên quân vạn mã đang toàn diện ngã xuống.

Nhận thấy hai nữ nhân dùng quyền lợi hại nhất của Hậu Cung biểu hiện như vậy, chúng nữ âm thầm giật mình.

Quỷ Đỏ khó chơi đến thế sao?

“Kỳ Nam và ca ca có thể bại Quỷ Đỏ không?” Tỷ muội Lạc Huyên và Lạc Ly có chút lo lắng hỏi.

Ở giữa trung tâm các nàng, Tuế Nguyệt Nữ Đế đăm chiêu hồi lâu, nhẹ giọng cất lên:

“Người của Chiến Mệnh Cung…khó mà nói trước…”

| Tải iWin