............
Trương Hoàng Tuấn tính mở miệng nói gì đó, gặp Lucifer nắm Hắc Thiên Họa Kích, trực tiếp xông tới như lưu tinh, một đạo băng hà chi lực cực mạnh đâm nát hàng rào phòng ngự kết giới của hắn, dữ tợn giết chết Trương Hoàng Tuấn, một thương xuyên ót, kéo ra thật dài thật sâu vệt máu, trên trán hắn đã bị đục một lỗ to tướng rỗng tuếch, nhìn thấy được cả mặt bên kia không gian.
Trương Hoàng Tuấn hoàn toàn tựa như một con rối bù nhìn, không chút nào có phản kháng đi qua, cứ thế cười cười ngã xuống, liền hai đầu sủng thú Kinh Thế Đế Hoàng của hắn cũng chỉ trong đại trận đứng nhìn, như lũ vô hồn nhìn chủ nhân của mình lăn ra chết.
Tinh phách của hắn, biến mất trong cuồn cuộn sa lãng đổ ập. Mà lại, cảm giác thế giới sa mạc trên bầu trời thậm chí bởi vì một màn này mà phất phơ trút xuống càng nhanh hơn, càng hung dữ dồn dập hơn.
Trên đại đạo dòng người tháo chạy cùng hoảng sợ nằm bệt xuống đại địa lấy ra ma cụ che chắn thân thể, có không ít thành viên Nhật Minh Giáo chứng kiến cảnh tượng này. Là bọn hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, vô thượng giáo chủ cường đại không gì sánh được trong mắt chúng giáo, đứng trước duy nhất một mũi thương đều không có chút nào năng lực sinh tồn.
Nhìn Thiên Đạo Đế Hoàng dễ như ăn cháo ngã xuống, mọi người lại loáng thoáng có thể cảm giác được một hạng nào đó đạo lý nhân sinh, đó chính là cho dù loại tồn tại này, tất cả chúng sinh kỳ thật cũng chẳng có ai bất tử bất diệt, bọn hắn vẫn như cũ là từ thương linh bé nhỏ của Thiên Đạo này, trong thế giới bao la rộng lớn bên trong từ từ trổ hết tài năng, từ từ lớn mạnh, từ từ vượt ải chướng ngại vật đoạt được kỳ ngộ thiên tuyển, lại đến Thiên Đạo ưu ái hậu tuyển quá trình, cuối cùng khi không còn khả năng trọng dụng, lại bị đào thải, ép chết.
Bất hạnh đến tội nghiệp...
Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên: “Không giúp ích gì được đâu, ngươi giết hắn, chỉ làm cho bão cát Thiên Địa hủy diệt chi kiếp đổ xuống nhanh thêm mà thôi. Các ngươi giãy giụa thời gian, chi bằng bây giờ tìm cách tự mình sống qua một kiếp trước đi”.
Người nói chuyện là Lê Minh. Hắn nhìn thấy hành động bộc phát của Lucifer, chỉ là cười trừ.
Trương Hoàng Tuấn là Thú Hồn Sư, hai đầu thú của hắn bây giờ trực tiếp rời khỏi thân chủ, hắn nhục thể cùng mạng sống, thực sự chẳng có giá trị gì, so với sử thi cấp Quỷ Bí Giả bình thường còn muốn yếu kém hơn.
Mà Lê Minh nhìn về Lucifer thời điểm, ánh mắt giống như là mời chào, mời chào Lucifer đến kết thúc mình, để hắn có thể thoải mái ngẩng đầu lên trời cao, nhắm mắt tạm biệt cái thế giới buồn tẻ này.
Hắn đã hoàn thành công trình lý tưởng nhất thời đại của mình.
Reset cả một kỷ nguyên, sáng tạo ra một tân thời đại...
Loại sức mạnh này...
Bất cứ một vị Thiên Đạo Đế Hoàng nào cũng sẽ không thể từ chối loại Thần Quyền mạnh mẽ như thế này được, đây là tuyệt đối mỹ hảo nhất vĩ đại nhất ma pháp mà cả đời Lê Minh mơ tưởng.
Đúng hôm nay đã được tận tay đi khởi động.
“Ngày xưa ta không hiểu, Thái Quỷ Hoàng và Kỳ Ma Thánh làm sao lại đi kết bạn với hạng người như ngươi. Ta từng nghe hai người bọn hắn có chút kể lể nói tốt về ngươi đấy. Hiện tại gặp mặt, thực sự khiến ta thất vọng”. Lucifer khinh bỉ ra mặt, mắng một câu.
“Thái Quỷ Hoàng, Kỳ Ma Thánh?” Lê Minh đột nhiên lắp bắp cái cằm, trong đôi con ngươi bỗng hơi rụt rè co rút lại, lộ ra thần mang hồi ức.
Hắn từ há hốc kinh ngạc, cho đến dần dần đau khổ, cho đến cười trừ, cười hốc hác và bơ phờ.
“Đường dài đời dài chuyện dài chuyện còn kể”.
“Đường ngắn đời ngắn chuyện ngắn chuyện chưa kể đã xong”.
“Ha ha ha ha”.
Lê Minh cười khúc khúc, sau đó con mắt lại lần nữa quay về vô hồn rướm máu, tràn ngập sa chi như cũ.
Mạc Phàm lúc này mở miệng gia nhập hội thoại: “Thế giới ma pháp chúng ta có Thánh Thành Thiên Quốc. Nói thật, Thánh Thành Thiên Quốc dù dài đằng đẵng trong lịch sử cũng làm không biết bao nhiêu chuyện khiến cho ta chướng mắt, nhưng ở một khía cạnh nào đó, người sáng tạo ra bọn hắn, gọi là Thiên Phụ, Thiên Phụ có thể vì nhân loại sinh tồn địa phương mà không ngừng học tập cùng sáng tạo, bọn hắn sáng tạo ra được văn minh ma pháp nhân loại, mặc dù bọn hắn thực lực không thể nào bằng các ngươi Đế Hoàng dạng này, nhưng tại trong lòng ta, bọn hắn càng so với ngươi giống Thượng Đế hơn, có thể vì thời đại huy hoàng của nhân loại chấp nhận trả giá cùng đặt niềm tin, có thể vì một mảnh đất sinh nhai cho nhân loại phát triển mà không ngại tự thiêu đốt sinh mệnh chính mình”.
“Chúa công Lê Minh, ta gọi ngươi như thế đã là nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ lắm rồi, ngươi nhìn ngươi xem, bây giờ giống cái thể loại gì, có phải bản thân đều giống con chó của Thần Mẫu xích lại không?”
Mạc Phàm vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười “Ha ha ha ha” của Lê Minh.
“Ngươi bảo ta là chó của Thần Mẫu... ha ha ha ha...” Lê Minh tiếu dung, bộ mặt lộ ra điên dại đường nét cười: “Nói rất đúng, nói rất đúng”.
Ngay sau đó, hắn dừng lại một khoảng trống rỗng im lặng.
Một lúc sau, hắn lại tâm bình khí hòa, khí sắc dần dần trở nên nhạt nhòa vô cùng, lưng thẳng đầu hơi nghiêng, giống như là tự nhạo báng chính mình mà kể khổ: “Nhưng... nếu không thì muốn như nào? Chuyển sang làm chó cho ngươi sao? Đều là trở thành dạng này con chó, cho ai nhận chủ cũng đâu có gì khác biệt”.
Lucifer nhìn Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm đồng dạng tương tự hắn, minh bạch.
Giờ phút này bọn hắn như nhau đã cảm nhận được Thần Quyền Diệt Tuyệt đáng sợ, có thể biến một lão đại năng thời đại trước, một kẻ từng kinh qua biết bao nhiêu huy hoàng cùng thăng trầm lên voi xuống chó, cũng từng được đếm không hết số lượng người quỳ rạp tôn sùng tín ngưỡng...
Vậy mà giờ khắc này, làm sao lại biến thành cái bộ dáng này, hỗn loạn điên dại, ngu xuẩn mà vô tri, đập bỏ định nghĩa của chính mình, đánh mất chính mình, không có chút nào ranh giới cuối cùng!
Thiên Đạo một mực nâng lên Thiên Đạo Đế Hoàng.
Có thể trên thực tế mỗi một vị Thiên Đạo đều không hy vọng có chân chính Đế Hoàng trên thế giới xuất hiện.
Bởi vì nếu tồn tại những kẻ quá mạnh giống như Thần Mẫu, giống như Bàn Cổ, giống như Long Thần, giống như Cổ Nguyệt, bọn hắn quá cường đại, nắm đằng cán, và cũng trực tiếp uy hiếp Thiên Đạo, thực sự là quá mức nguy hiểm.
Vút !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mạc Phàm một kiếm xuyên qua, Vĩnh Dạ Ma Kiếm chính hướng về phía trái tim của Lê Minh đâm tới.
Cái này đỏ tươi tinh thể trái tim già nua tại kiếm xuyên qua trong nháy mắt kia ngừng đập, Lê Minh trên thực tế cũng lười đi ngăn cản một kiếm của Mạc Phàm, hắn không có dùng Quỷ Bí chi lực cái gì cả, cứ thế cười cười tại tan rã, như là một tòa bị cuồng phong phá đi hình dáng cồn cát, từ từ tiêu tán.
“Chaaaaaaaaaaaa...!!!” Âm thanh tê dại hét lên bi thống từ một phương thiên địa truyền tới.
Lê Nam Phước tròng mắt đỏ hoe, ánh nhìn giận dữ và khô khốc nhìn chằm chằm vào Lê Minh bị Mạc Phàm đâm kiếm xuyên qua người, hắn giãy giụa cùng gào khóc, lập tức bị điện tôn Lạc Nhạn ở một bên chụp lại, ôm vào lòng: “Đừng nhìn, người đó không còn là cha ngươi, hắn đã nhập quỷ, hắn không có thuốc chữa”.
Cùng nhau đi qua vạn năm thanh xuân, có thể đến cuối cùng, mấy ai được như Phong Thanh Dương và Ngô Hiền đời đời kiếp kiếp luân hồi tìm thấy nhau, lại mấy ai thủy chung giống như Lucifer, vì một người hóa điên hóa hận, cũng là vì người đó mà tha thứ buông bỏ chấp niệm, lập địa thành phật.
Tại một khắc cuối cùng ngã xuống, Lê Minh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thoi thóp cười, thoi thóp mỉm cười: “Mấy chục vạn năm hồi cố nhân, mấy chục vạn năm hồi cát bụi, cố nhân đi rồi, đời người kéo dài là bể khổ. Thế đạo này... không đáng sống”.
Mệt mỏi lắm rồi.
Hoa đà cũng đã thấy.
Mẫn diệt cũng đã thấy.
Thiên đường, chưa thấy.
Có lẽ sau một kiếp này, hắn không có tư cách thấy Thiên Đường, nhưng vạn nhất đâu, Địa Ngục so với Thiên Đường càng đẹp...? Haha, ta không vào Địa Ngục, thì ai vào Địa Ngục...
Đầy trời bão cát, đầy đất sa mạc, cuốn trôi cùng đè bẹp, đem Lê Minh hóa thành dòng chảy HS liên miên bất tuyệt nghiền ép không biết thành cỡ nào hạt bụi.
...................