“Nơi này là…”
Chúng nữ toàn thân chấn động, từng đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn lấy cảnh tượng trước mắt mình.
Dù rằng các nàng đã đến Đại Tiên Giới rất nhiều năm, đi lại không ít thế giới, kiến thức và tầm mắt đã sâu rộng hơn rất nhiều…nhưng vẫn không thể tránh nổi kinh ngạc khi nhìn lấy cảnh tượng trước mắt.
Đây là một phương thế giới hoàn chỉnh đến cực hạn…
Phong cảnh, thiên nhiên đa dạng phong phú vô cùng.
Thiên không có mặt trời chiếu rọi, ánh nắng ấm áp dịu dàng dễ chịu, từng làn gió mang theo hương thơm của kỳ hoa dị thảo say đắm lòng người.
Thế giới mở rộng hơn xưa không biết bao nhiêu lần, có những cảnh vật quen thuộc trong trí nhớ của các nàng, cũng có những thứ mới mẻ vượt xa tưởng tượng…
Thảo nguyên tươi tốt mênh mông, đại hải trong veo và bờ cát tinh khiết dưới ánh mặt trời, sơn phong cao chót vót, sơn thủy hữu tình, danh lam thắng cảnh hoa lệ, hùng vĩ…
Thiên nhiên có sự hùng vĩ, có thơ mộng, có tĩnh lặng, có khắc nghiệt…tạo nên một phương thế giới cực kỳ hoàn thiện.
Đặc biệt có những cảnh quan khiến tu sĩ trong lòng rung động…
Cung Đình Thụ vẫn hoa lệ như ngày nào sừng sững giữa trung tâm thế giới, khác biệt duy nhất là số lượng cung điện có thêm chủ mới đã tăng lên khá nhiều khiến chúng nữ liếc xéo cả mắt.
Cực Lạc Suối là một kiện kiến trúc Pháp Bảo cũng đã được Thiên Khí Đế như Lạc Nam nâng cấp, chẳng những xinh đẹp và rộng lớn hơn…còn ẩn chứa lượng Nguyên Khí dồi dào đến cực điểm dưới từng giọt nước ấm áp.
Hiển nhiên Lạc Nam đầu tư không ít, khi nâng cấp Cực Lạc Suối đã dùng lượng lớn Nguyên Thạch hòa tan, tạo nên một trong số các loại tài nguyên phụ trợ tu luyện đỉnh cấp.
Mà không riêng gì Cực Lạc Suối, những kiến trúc Pháp Bảo trong Linh Giới Châu đều được hắn phí công nâng cấp.
Chẳng hạn như Thủy Tinh Cung dưới lòng biển của mấy nữ Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, Côn Minh Nguyệt càng trở nên diễm lệ, mộng mị hơn, ở vào trong đó sẽ tự động hấp thu Tiên Khí, gia tăng Hồn Lực…
Lại như Tứ Quý Sơn chỉ là một ngọn núi có chứa bồn mùa khác nhau, thì nay đã trở thành Cửu Thiên Sơn, mỗi một tầng núi là một hoàn cảnh tu luyện thích hợp với một loại Thuộc Tính riêng biệt.
Nhưng có thể nói thay đổi nhiều nhất vẫn là Linh Dược Điền, ngoại trừ hai vị mỹ nhân của Mộc Linh Tộc khiến chúng nữ chú ý đầu tiên, nhưng sau đó các nàng mới quan sát lấy cảnh tượng tổng thể.
Số lượng Tiên Thảo, Ma Dược, Kỳ Trân bên trong nhiều không đếm xuể, đều đang ở trạng thái phát triển tốt nhất, cao cấp nhất.
Đánh sâu vào thị giác là ba tôn Đại Thụ khổng lồ cao chót vót khiến từng đôi mắt đẹp của chúng nữ lóe lên dị sắc liên tục.
Bất Tử Thụ các nàng đã sớm quen thuộc, nhưng thay vì giống như một cây thành niên ngày nào…thì nay nó đã là một gốc cổ thụ chân chính, gốc cây vài chục người ôm không xuể, tán cây bao phủ một vùng rộng lớn trong bóng râm, khí tức Sinh Mệnh ngào ngạt đến cực điểm lan tỏa khắp vùng trời.
Lập Ma Thụ tuy hơi tiêu điều vì số lượng Lập Ma Quả bị thu hoạch không ngừng nghĩ, nhưng phát triển cũng rất tươi tốt, Ma Khí tinh khiết nồng đậm lượn lờ trong không gian.
Cuối cùng là Bàn Đào Thụ, vì đã sinh trưởng vô số năm ở Thiên Đình nên sự phát triển của nó còn vượt qua Bất Tử Thụ, cũng là loài thực vật có hương thơm nhất ở Linh Dược Điền, đáng tiếc số lượng Bàn Đào Quả cũng chẳng còn bao nhiêu, những nhánh cây đa số đang bắt đầu kết hoa trở lại.
Dù là như vậy, một người nếu sở hữu hai loại Thần Thụ bên trong Thất Đại Thần Thụ cũng là tin tức động trời, nếu để tu sĩ bên ngoài biết được lại khó tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu.
Lạc Nam thấy chúng nữ si mê ngắm nhìn quang cảnh trong Linh Giới Châu, bèn tiến đến ôn nhu kéo lấy bàn tay của Tần Mộng Ảnh thủ thỉ:
“Lời hứa năm đó với nàng, tuy hơi muộn một chút nhưng rốt cuộc ta đã hoàn thành!”
Tần Mộng Ảnh thân thể run lên, đôi mắt mỹ lệ lóng lánh lệ quang nhìn sang nam nhân đứng bên cạnh.
Năm đó cũng chính tại thế giới này, đứng trên cành mây của Cung Đình Thụ…khi nàng triệt để giao thân thể trinh nguyên của mình cho hắn, thể xác và linh hồn dung hòa vào nhau, hai người từng ngắm nhìn khung cảnh Linh Giới Châu chưa được trọn vẹn, nàng tự ao ước nói rằng:
“Nơi này đã như tiên cảnh nhưng còn thiếu biển cả, thiếu núi non, thiếu cánh đồng hoa, thiếu cả mặt trăng, mặt trời, thiếu cả bốn mùa…nếu như có thể thϊếp muốn nó sẽ như một thế giới hoàn chỉnh chỉ dành riêng cho gia đình của chúng ta!”
Đó chỉ là mơ ước thoáng qua của nàng trong lúc tình cảm lên cao, dù có trở thành hiện thực hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến sự yêu thương của nàng dành cho hắn.
Nhưng nam nhân này vẫn luôn như vậy, luôn khiến nữ nhân u mê không lối thoát, luôn thực hiện được lời hứa của hắn đối với bất kỳ ai…
Nàng muốn biển cả, đã có biển cả…
Nàng muốn núi non, đã có núi non…
Cánh đồng hoa càng thêm xinh đẹp vượt xa chờ mong của nàng…
Mặt trăng và mặt trời, thời tiết bốn mùa chỉ cần một ý niệm của hắn để Châu Nhi thiết lập…
Đây quả thật là một thế giới hoàn hảo chỉ tồn tại trong cổ tích…đúng với tâm nguyện của nàng.
“Phu quân…” Tần Mộng Ảnh ôm lấy hắn, ngẩng đầu nhìn lên, nở một nụ cười ngọt ngào mãn nguyện thủ thỉ:
“Hôn thϊếp!”
Nhìn thấy mỹ nhân dâng hiến môi thơm, Lạc Nam đâu nỡ lòng nào từ chối, chưa kể nàng còn là một trong những thê tử khiến hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhẹ nhàng cúi đầu, đặt bờ môi dày dặn lên trên cái miệng đỏ mộng oánh nhuận của nàng.
“Ưm…”
Một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn đến từ trong cổ Tần Mộng Ánh, nàng khép hờ đôi mắt tận hưởng hơi thở ấm áp và khí tức nam nhân mà những năm qua chỉ cảm nhận được bên trong giấc mộng.
Đôi tay thon dài siết lấy cổ nam nhân, xúc cảm mơn trớn nơi bốn cánh môi tuy ngọt ngào nhưng không đủ làm nàng thỏa mãn, như một thói quen bờ môi đã hé mở.
Lạc Nam ngựa quen đường cũ đầu lưỡi duỗi vào…
Trong khoảnh khắc hai người cùng lúc rùng mình, một cảm giác như hòa tan vào nhau lan tỏa khắp toàn thân, cái lưỡi thô to tham lam của Lạc Nam bá đạo quấn lấy đầu lưỡi đinh hương của Tần Mộng Ảnh chiếm hữu từng ngóc ngách.
Chụt…chụt…chụt…
Âm thanh ướŧ áŧ vang lên giữa miệng hai người khiến chúng nữ đứng cạnh bắt đầu đỏ mặt.
Lạc Nam và Tần Mộng Ảnh như hận không thể dung nhập đối phương vào cơ thể mình sau bao ngày xa cách.
Tay hắn đã duỗi vào áo yếm của nàng, bắt lấy một bên bầu sữa căng đầy…
Bàn tay dư vị không thể tả, cảm giác quen thuộc này hắn đã nhung nhớ bấy lâu.
Nhũ hoa của nàng nhanh chóng săn cứng đội lên lòng bàn tay hắn, mà phía dưới tiểu huynh đệ của hắn đã ngẩng cao đầu phản ứng.
Từng ngón tay tinh tế thon dài của Tần Mộng Ảnh cũng duỗi vào áo nam nhân, vuốt ve lấy từng khối cơ bắp chắc khỏe.
Mãi đến khi tay của Tần Mộng Ảnh trườn qua bụng dưới của hắn bắt lấy thanh vũ khí nóng hổi khiến nàng vừa yêu vừa hận, Lạc Nam mới nhịn không được rên lên một tiếng hừ nhẹ.
“Gian phu dâʍ phụ không biết xấu hổ!” Diễm Nguyệt Kỳ không nhịn được gắt giọng một tiếng.
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười xấu xa, tham lam mút mạnh chiếc lưỡi thơm của Tần Mộng Ảnh thêm một ngụm, lúc này mới đem nàng thả ra, vòng tay kéo lấy Diễm Nguyệt Kỳ ôm vào trong ngực, chính khí nói:
“Lão bà nàng không hiểu gì cả, các nàng chiến đấu một trận ít nhiều đều bị thương, cần phải song tu để khôi phục một cách nhanh chóng, chuyện tiếp theo là chúng ta chuẩn bị làm chính sự, hiểu chưa?”
“Phi, được tiện nghi còn khoe mẻ!” Chúng nữ đồng loạt bĩu môi, nam nhân này của các nàng vẫn xấu xa như vậy.
“Haha, các lão bà, đều là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, có gì phải xấu hổ?”
Hắn cười lớn một tiếng, sau đó trong sự hờn dỗi của Diễm Nguyệt Kỳ, hung hăng ngậm lấy bờ môi đỏ thẳm ướŧ áŧ mà không có chút son của nàng.
“Ưm…”
Diễm Nguyệt Kỳ vừa rồi mới kiêu ngạo, nào ngờ bị Lạc Nam hôn môi lập tức toàn thân nhũn ra như bùn nhão, chỉ có thể tựa vào lòng ngực hắn, đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt.
Lạc Nam say mê hưởng thụ hương tân ngọc dịch trong miệng thê tử, chỉ cảm thấy thời gian mình xa cách nàng như rượu ngon ngâm ủ lâu năm,
Một tay hắn ôm Tần Mộng Ảnh, một tay ôm Diễm Nguyệt Kỳ, mắt thấy Tô Nhan đang cắn môi đứng ở bên cạnh, cũng đem nàng kéo vào lòng ngực rộng rãi của mình, nâng chiếc cằm trên bóng như ngọc của Tô Nhan lên, nhìn vào đôi mắt thanh tịnh trong veo như nước giếng cổ nhưng ẩn chứa một tia thẹn thùng của nàng, nháy mắt hỏi:
“Lão bà, có nhớ phu quân?”
Tô Nhan nhìn lấy khuôn mặt trải qua sương gió của nam nhân trước mặt, nhu nhuận thủ thỉ một tiếng hiền diệu:
“Nhớ…”
“Vậy còn không mau bù đắp nổi nhớ? ta đang đứng trước mặt nàng!” Lạc Nam chỉ chỉ khóe miệng của mình.
Hắn muốn trêu chọc Tô Nhan một chút, với tính cách thanh tĩnh trong veo của nàng, ở trước mặt các tỷ muội rất ngại việc thể hiện tình cảm với hắn.
Nào ngờ nàng bất chợt nhón chân, bờ môi hồng nhuận thơm nồng đã áp vào môi hắn, thân thể đoan trang rúc vào trong lòng hắn, đôi tay đã vòng qua ôm eo hắn thật chặt.
Lạc Nam trợn tròn mắt, sau đó mãn nguyện nhắm mắt lại, hé mở đôi môi để đầu lưỡi của nàng tiến vào bên trong, bày tỏ tình cảm nhớ nhung của nàng đối với hắn.
Có lẽ vì xa cách quá lâu, Tô Nhan cũng kích động khi phu thê gặp lại, tuy không biểu hiện quá nhiều ra ngoài nhưng một khi biểu hiện là như lôi hỏa bùng nổ.
Ở bên cạnh, Diễm Nguyệt Kỳ cùng Tần Mộng Ảnh chẳng biết từ bao giờ đã đem y phục của phu quân mình cởi xuống, để lộ thân thể cường tráng cân đối hoàn mỹ như tượng của hắn.
Hai nữ quỳ gối dưới thảm cỏ xanh, hai bờ môi thơm tìm đến khúc côn ŧᏂịŧ cứng cáp đang ngẩng đầu ngạo nghễ, gò má không nhịn được ửng đỏ:
“Hình như so với trước đây còn lớn hơn, oai hùng hơn…”
Các nàng đâu biết rằng đây là do Lạc Nam luyện hóa hoàn toàn huyết mạch Nghịch Long dẫn đến một chút biến hóa, nhìn qua chẳng khác nào một khúc long căn.
Như bị hấp dẫn một cách lạ kỳ, bờ môi hai nàng đã khẽ mơn trớn lấy khúc gân nóng hừng hực, một người ngậm phần đầu vào trong miệng, một người liếʍ ɭáρ xung quanh.
Lạc Nam toàn thân sướng đến tê rần, bên trên hắn vừa hôn môi Tô Nhan, vừa nắm lấy hai bầu sữa của nàng đùa nghịch biến hóa, bên dưới lại được Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh phục vụ…
Các nàng là sư tỷ muội, cảm giác này càng gia tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ…trong lòng thầm hô nếu có Tam Nương ở đây, vậy là được hưởng thụ cả bốn sư đồ.
Võ Tam Nương đoàn tụ cùng hắn đã lâu, vì vậy cũng nhường không gian riêng lại cho các tỷ muội, đã đi nghỉ ngơi cùng Âu Dương Thương Lan chúng nữ rồi.
Bất quá rất nhanh, một chút tiếc nuối của hắn lập tức biến mất, bởi vì hắn chứng kiến các vị thê tử đang từng người cởi bỏ y phục trên thân.
Là phu thê nhiều năm, tuy lâu ngày gặp lại có chút ngượng ngùng, nhưng một chút e thẹn đó làm sao sánh bằng nhung nhớ vô hạn?
Từng vị thê tử hận không thể lập tức dung hợp làm một thể với phu quân của mình…
Lạc Nam hai mắt nhìn chăm chú vào từng cổ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tuyệt mỹ như tạo hóa ban tặng phía trước.
Chúng nữ người thì đẫy đà, người thì vừa vặn, người lại quá cỡ nhưng vẫn cực kỳ phù hợp với dáng người, không ai dư một chút hay thừa một chút cả…quả thật là nhìn hoa cả mắt.
Máu huyết Nghịch Long trong người Lạc Nam sục sôi dữ dội, không chút nào ức chế du͙© vọиɠ của mình, côn ŧᏂịŧ như muốn bạo tẩu trong miệng Diễm Nguyệt Kỳ.
Hai mắt hắn chuyển đỏ, cười dâʍ dê nhìn lấy các vị thê tử: “Các nàng ai đến trước?”
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bất chợt đồng lòng đem Liễu Ngọc Thanh đẩy vào lòng Lạc Nam…
Lạc Nam vội vàng ôm lấy nàng, nhìn vào đôi mắt đen tuyền xinh đẹp, mỉm cười bí hiểm:
“Nàng sướng nhất nha, được các tỷ muội ưu ái như vậy!”
Liễu Ngọc Thanh chớp chớp đôi mi cong vuốt, bờ môi đen tuyền hé mở hương lan:
“Vậy chàng cũng không thể để các tỷ muội thất vọng nha…”
“Đương nhiên rồi!”
Lạc Nam cười phá lên, không nhịn được nữa hôn lấy bờ môi của nàng.
Liễu Ngọc Thanh duỗi đầu lưỡi đinh hương ra cùng hắn quấn quít, bàn tay đã bắt lấy côn ŧᏂịŧ nam nhân mơn trớn.
Lạc Nam cũng không nhàn rỗi, một tay bắt lấy bầu sữa của nàng nhào nạn thành muôn hình dáng khác biệt, một tay đảo khắp da thịt trơn tuột như lụa khắp toàn thân, cuối cùng ngón tay lướt qua thảm cỏ đen nhánh ở vùng tam giác thần bí, rồi niết vào cái khe đào nguyên…
Hắn chỉ cảm thấy tay của mình như lạc vào dòng suối, thủy dịch của nàng đã ướt đẫm u cốc tự bao giờ.
Toàn thân của Liễu Ngọc Thanh run rẩy kịch liệt, lâu ngày không gần gũi với nam nhân, chỉ khi hắn chạm nhẹ vào vùng nhạy cảm của nàng đã thở hổn hển, không chịu nổi yêu kiều hừ một tiếng:
“Phu quân…vào…vào trong thϊếp đi!”
Lạc Nam chỉ cảm thấy ngón tay của mình bị các vách thịt mềm mịn nơi u cốc bao phủ siết chặt, các thớ thịt đỏ hồng bên trong chốn riêng tư của nàng đang mút lấy ngón tay hắn như muốn kéo vào bên trong.
Hắn cũng không nhịn nổi, trực tiếp đem Liễu Ngọc Thanh đè ngửa xuống dưới thảo nguyên.
Đem hai chân của nàng tách ra, Liễu Ngọc Thanh rất hiểu ý kẹp vào hông hắn.
Côn ŧᏂịŧ đã sớm trơn trượt vì nước bọt của tỷ muội Diễm Nguyệt Kỳ…
Vô cùng đơn giản, qυყ đầυ đã tách ra hai mép môi mộng nước, một hơi cắm vào bên trong.
“Á…sướng…”
Liễu Ngọc Thanh toàn thân giật bắn, một tiếng ngân nga yêu kiều từ bờ môi đen tuyền cất lên.
Lạc Nam hít sâu một hơi, bên trong của nàng quá mức chặt chẽ, hắn có cảm giác như tiến vào thân thể của một trinh nữ chứ không phải là mỹ phụ thân đã làm vợ hắn hàng trăm năm.
Hứng thú trào dâng, hắn vòng tay ôm lấy Bạch Tố Mai ở bên cạnh, ngậm lấy bầu sữa của nàng mút vào khiến giai nhân thở gấp, bên dưới côn ŧᏂịŧ chuyển động ra vào u cốc Liễu Ngọc Thanh.
Xung quanh hắn, chúng nữ quây quần lấy nhau, từng đôi môi đỏ hôn lấy nhau, từng bàn tay ngọc ngà lướt trên cơ thể nhau, chạm vào những nơi tư mật…
Hiển nhiên trong thời gian dài xa cách phu quân, chúng nữ những đêm tịch mịch đã tỷ muội tự mình an ủi cho nhau, lâu dần cũng thành thói quen.
Lạc Nam nhìn các thê tử yêu thương nhau mà vui mừng khôn siết, đem Liễu Ngọc Thanh bế lên, côn ŧᏂịŧ từ phía dưới thúc lên từng cú lúc cán…
Bạch Tố Mai ở sau lưng vòng tay ôm lấy hắn, dùng hai gò bồng đảo trắng nõn mịn màng của mình ma sát với tấm lưng trần của nam nhân.
“Ưm…hừ…phu quân…thϊếp thỏa mái…của chàng to, đâm sâu quá rồi…á…”
Liễu Ngọc Thanh mê ly đón nhận từng đợt ra vào dữ dội, thân thể như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, mỗi lần hắn rút xuống đâm lên, bầu sữa của nàng nhảy tưng tưng theo từng nhịp.
Tiểu biệt thắng tôn hôn, phu thê ân ái cảm xúc dạt dào, sau một đợt chạy nước rút mạnh mẽ của Lạc Nam, tiểu nguyệt của Liễu Ngọc Thanh đã co rút từng đợt, một dòng dung dịch nóng rực từ sâu trong hoa tâm đã trào dâng, kèm theo đó là tiếng rên cao vút suиɠ sướиɠ của nàng:
“Á…tuyệt vời quá…thϊếp ra rồi…”
Lạc Nam đâm một phát vào tận đáy như muốn nhét toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào bên trong, gồng mình bắn mạnh.
“Ngọc Thanh…nàng vẫn tuyệt vời như vậy!”
Liễu Ngọc Thanh hai mắt lim dim, quá lâu rồi nàng mới được lắp đầy cơ thể, chỉ hé mở đôi môi vừa thở gấp vừa tận hưởng như lạc vào cảnh tiên…
Lạc Nam yêu thương hôn lên trán nàng, lúc này mới đem côn ŧᏂịŧ vẫn còn ngẩng cao đầu rút ra.
Nhìn thấy côn ŧᏂịŧ vẫn còn đầy dung dịch dâʍ mị của đôi nam nữ, Lạc Nam ra vẻ lười biếng nằm ngửa ra, nhất trụ kình thiên.
Diễm Nguyệt Kỳ cùng Tần Mộng Ảnh nhìn nhau hiểu ý…
Chỉ thấy Diễm Nguyệt Kỳ chủ động tách ra hai mép môi dọc, tìm đến đúng vị trí côn ŧᏂịŧ thả người ngồi xuống…
Ót…
Thanh âm lúc cán vang lên khiến nàng cắn chặt cánh môi, chân mày giãn ra vì kɧoáı ©ảʍ dâng trào, chặt chẽ quá mức, đầy ắp cực kỳ.
Lạc Nam thì cảm thấy tiểu huynh đệ của mình lại vừa được một nơi ấm áp ướŧ áŧ nuốt vào…
Chưa kịp cử động, Tần Mộng Ảnh cũng đã tách ra đôi chân, hướng mặt hắn từ từ hạ xuống, để vị trí cô bé với mùi hương nồng nàn của mình ngay miệng nam nhân.
Lạc Nam hít sâu một hơi, hương vị thê tử khiến hắn mê say, đầu lưỡi vội vàng tiến ra, đút vào bên trong u cốc khuấy động.
“Á…Ừm…chính làm cảm giác này, cảm giác được phu quân chiếm trọn cơ thể!”
Diễm Nguyệt Kỳ như một nữ kỵ sĩ lâm trận xa trường trên lưng ngựa, nàng nhún nhảy trên hạ thân của Lạc Nam, mỗi lần nhổm lên ngồi xuống là qυყ đầυ chạm đến tận đỉnh.
“Phu quân, liếm sâu quá…á”
Cùng lúc, Tần Mộng Ảnh cảm giác được chiếc lưỡi quái ác như dài quá giới hạn, nó luồn lách phía dưới vùиɠ ҡíи của nàng quá mãnh liệt, hầu như khám phá mọi ngõ ngách bên trong.
Hai tỷ muội ôm lấy nhau, vừa hôn môi vừa hoạt động nhiệt liệt trên cơ thể phu quân của mình.
Khi Diễm Nguyệt Kỳ thỏa mãn, cũng là lúc nàng cùng Tần Mộng Ảnh trao đổi vị trí…
Lạc Nam nằm im tận hưởng mãi đến khi đôi tỷ muội này lên đỉnh cao trào, hắn mới phấn chấn hùng phong, vung tay kéo lấy Tô Nhan vào trong lòng.
Lấy lại bản lĩnh của phái mạnh, hắn đặt Tô Nhan nửa quỳ nửa nằm, vểnh bờ mông hoàn mỹ không tỳ vết lên cao.
Tách ra hai mép, cảnh tượng hút hồn đập vào tầm mắt một cách mãnh liệt.
“Ta vào nhé nàng…”
Lạc Nam mỉm cười hỏi.
“Đáng ghét…” Tô Nhan khẽ gắt một tiếng, tê dại toàn thân xém chút ngã xuống.
Rõ ràng hắn đã từ phía sau cắm vào trong nàng rồi, khiến cô bé của nàng tràn đầy hình bóng quen thuộc của tiểu huynh đệ hắn, vậy mà hắn còn giả vờ hỏi ý.
Haha…
Lạc Nam cười lớn, ôm lấy vòng eo mỹ nhân, bắt đầu từ phía sau thúc mạnh.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Da thịt chạm nhau vang dội đánh vào thính giác, Tô Nhan oằn mình sau những đợt chiếm hữu dữ dội của nam nhân, nàng nhẹ lắc lư bờ mông phối hợp nhịp nhàng, môi hồng hé mở nỉ non theo nhịp:
“Sướng…thích…phu quân…Nhan Nhi sắp lên đỉnh…”
Lạc Nam hưng phấn như điên.
Bởi vì lúc này đây, hắn phát hiện khi mình xâm nhập cơ thể của Tô Nhan, huyết mạch Nghịch Long của hắn và Tiên Điệp Long của nàng sinh ra cộng thưởng.
Long Lực của hai người luân chuyển qua lại cơ thể của nhau, khiến mức độ tinh khiết của lực lượng tăng nhanh, Nguyên Khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể.
“Á…thϊếp ra rồi…”
Khi Tô Nhan hoàn toàn suиɠ sướиɠ đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, cũng là lúc Lạc Nam phát hiện mình vừa sản sinh ra thêm hai đường Long Văn.
Không sai, chỉ vì song tu với Tô Nhan một lần, số lượng Long Văn đã tăng đáng kể.
Chẳng trách Tiên Điệp Long là chủng tộc tuyệt hảo chuyên dùng để song tu cùng Chân Long, lợi ích mang lại quá lớn.
Có lẽ khi hắn luyện hóa toàn bộ huyết mạch Nghịch Long, hắn đã càng dễ dàng có được lợi ích từ việc song tu với Tiên Điệp Long hơn hồi ở hạ giới.
“Bảo bối, nàng tuyệt vời quá…ta vừa mạnh lên nhờ nàng!” Lạc Nam cúi đầu hôn chụt chụt vào môi Tô Nhan, sủng ái lau đi mồ hôi trên trán nàng.
“Vậy…vậy sau này phải thường cùng với thϊếp…” Tô Nhan mỉm cười mãn nguyện nói.
Nàng cũng cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình tăng hơn không ít…
Lạc Nam mỉm cười hài lòng, đặt Tô Nhan nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh Diễm Nguyệt Kỳ mấy nữ.
Nhìn sang các vị thê tử tuy đang quấn lấy nhau nhưng thỉnh thoảng chú ý đến bên này, Lạc Nam mỉm cười:
“Yên tâm đi, thời gian còn rất dài, phu quân phải bù đắp đến khi các nàng đầu hàng hết mới thôi!”
Nói xong, hắn đã kéo lấy Bạch Tố Mai, Tiểu Sư tiến đến.
Ôm lấy hai thân thể ngọc ngà hôn hít tình cảm, sau đó trực tiếp đặt hai vị “Sủng Thú” nằm chồng lên nhau, để lộ hai bờ môi dọc đang rỉ nước về phía hắn.
“Ừm…chết thϊếp rồi!” Bạch Tố Mai yêu kiều cất giọng khi được chiếm hữu nơi tư mật.
Bạch bạch bạch bạch…
Lạc Nam ôm lấy eo nàng nhấp liền vài trăm cái từ nhẹ đến mạnh, từ dịu dàng đến thô bạo, từ chậm chạp đến nhanh chóng…
Khi Bạch Tố Mai sắp lên đỉnh, hắn lại trêu nàng rút côn ŧᏂịŧ ra, mạnh mẽ cắm vào u cốc của Tiểu Sư nằm phía dưới.
“Hức…lớn quá phu quân…” Tiểu Sư phong tình liếm liếm bờ môi, làn da bánh mật hiện lên từng ánh hồng đỏ quyến rũ vô cùng.
“Không phải ta lớn, mà vì nàng quá chật!” Lạc Nam mỉm cười, ra sức nhấp thật mạnh từng đợt.
Hắn quá hiểu bản tính của nữ nhân của mình khi ở trên giường.
Có người thích dịu dàng tình cảm, có người thích bá đạo chiếm hữu…
Tiểu Sư là Yêu Thú với dã tính cao, nàng rất thích được nam nhân thô lỗ chinh phục.
“Sướng…hự, phu quân tuyệt quá…”
Quả nhiên khi Lạc Nam ra vào thật mạnh từ những phát đầu, Tiểu Sư như muốn lên mây, u cốc co rút dữ dội siết chặt lấy hắn.
Lạc Nam đút vào rút ra vài trăm lượt, lại cắm vào Bạch Tố Mai.
Luân phiên thay đổi giữa hai nàng, hắn chợt vung tay.
Một làn hương khiến lòng người dễ chịu, thư thái tự nhiên mà đến.
Lạc Nam ôm lấy một cỗ ngọc thể vào lòng, tham lam hít lấy da thịt nàng, thoải mái khen ngợi:
“Thiên Hương Ngọc Thể của nàng vẫn khiến phu quân hoài niệm nhiều năm qua…”
Á Hy Thần là Tinh Linh cao quý uy nghiêm, nhưng khi nằm gọn trong lòng ngực nam nhân của mình, dù phía dưới hắn vẫn đang ra vào cơ thể hai nữ nhân khác, nàng vẫn tinh tế mỉm cười, giọng điệu chiều chuộng:
“Thích thì ngửi nhiều một chút!”
“Ta không chỉ ngửi, ta còn ăn nữa kìa!” Lạc Nam bá đạo nói, sau đó chiếm hữu bờ môi căng mộng của nàng.
“Chỉ biết khi dễ thϊếp…”
Á Hy Thần phất nhẹ mái tóc óng ảnh, đôi tay ôm chặt lấy cơ thể nam nhân, hé mở bờ môi đem chất mật của mình truyền vào miệng hắn, ôn nhu mút nhẹ cái lưỡi nóng rực của nam nhân.
Nàng là mỹ nữ phương Tây, tính cách phóng khoáng vô cùng, nhất là đối với nam nhân mình yêu sẽ không hề giữ lại bất cứ thứ gì cả.
Khi bàn tay tinh nghịch của Lạc Nam tìm đến bầu sữa bạo mãn, Á Hy Thần còn cố tình ưởn ngực để hắn dễ nhào nặn hơn.
“Á…Bọn thϊếp ra…”
Cùng thời điểm, Tiểu Sư và Bạch Tố Mai được đưa lên đỉnh, Lạc Nam rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài.
Á Hy Thần tách môi hắn ra, nàng cúi thấp đầu, bờ môi cao quý mở ra ngậm lấy dâʍ căn của nam nhân vẫn còn hỗn hợp của nữ nhân khác.
Yêu chiều đến cực hạn, Á Hy Thần dùng môi lưỡi làm sạch tiểu huynh đệ của Lạc Nam một cách cẩn thận.
“Thần Nhi…”
Lạc Nam yêu thương khôn kể, đem nàng đè ra, thân thể ép xuống, côn ŧᏂịŧ tiến vào đúng vị trí của nó.
“Hừ…”
Hắn nhịn không được rên lên thật lớn, xém chút phun trào.
Thiên Hương Ngọc Thể bản chất vẫn là thể chất phụ trợ song tu, âm động của Á Hy Thần như sở hữu vô số cánh hoa mềm mại vuốt ve côn ŧᏂịŧ, mang đến kɧoáı ©ảʍ đặc biệt vô cùng…
Nếu nam nhân này bản lĩnh yếu một chút tiến vào, e rằng chỉ mới một giây đã vội vàng xuất tinh.
Bất quá Lạc Nam không phải.
Hắn hưng phấn tăng mạnh, côn ŧᏂịŧ chỉ càng thêm cứng rắn, khuấy động vườn hoa trong môi dọc của nàng một cách càn quấy…
“Phu quân…hừ…hừ…hừ…mạnh nữa đi chàng, thϊếp chịu được!”
Á Hy Thần hai mắt mông lung, chất mật bên dưới bắn ra liên tục khiến nàng như một vườn hoa vừa được tưới nước.
Vị khách đang thám hiểm vườn hoa của nàng quá mức bản lĩnh, hắn khiến nàng yêu đến chết đi sống lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng sợi dây thần kinh của nàng đến cực hạn.
Đã quen trái ôm phải ấp, Lạc Nam không chịu rảnh tay.
Hắn ra hiệu Tô Mị và Hồ Khinh Vũ đến bên cạnh mình, bị vẻ kiều mị mê hồn của các nàng làm cho thất thần, thở dài nói:
“Ta vẫn luôn thích nhất được ba vị thê tử có Thể Chất Song Tu hầu hạ!”
Hồ Khinh Vũ có Thiên Sinh Mị Cốt, Á Hy Thần có Thiên Hương Ngọc Thể, còn Tô Mị là Cửu Âm Thiên Thể.
Mỗi thể chất đều là độc dược trí mạng của nam nhân.
“Hừ, chỉ giỏi hoang dâʍ vô độ!” Tô Mị nhướn mày gắt giọng một tiếng.
Bất quá ngoài miệng nói vậy, nàng đã ôm lấy hắn từ phía sau lưng, dùng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mịn màng như tơ lụa ma sát với cơ thể phu quân mình, đầu lưỡi liếm lấy từng tấc da thịt của hắn.
“Thϊếp đã nói kiếp này chàng muốn chơi ra sao thì chơi…” Hồ Khinh Vũ càng bạo dạng hơn.
Thân là Cửu Vĩ Thiên Hồ và Thiên Sinh Mị Cốt kết hợp, một khi nàng đã mở lòng…độ nhiệt tình trên giường vượt qua tất cả nữ nhân khác.
Nàng ôm lấy đầu Lạc Nam hôn môi, cùng hắn môi lưỡi quấn quít.
Chưa được bao lâu, nàng lại nâng một bên bầu sữa của mình, đem nhũ hoa đút vào miệng hắn, đồng thời kéo tay nam nhân xuống thám hiểm tiểu huyệt đã sớm ướt đẫm của mình.
Lạc Nam như lạc vào cõi thiên thai, hưng phấn tăng mạnh càng khiến hắn chiếm hữu Á Hy Thần dữ dội.
“Á…chàng gϊếŧ thϊếp rồi…sướng chết…”
Thỏa mãn rên không thành tiếng, một làn hương thơm từ trong người Á Hy Thần khuếch đại ra ngoài.
Vù vù vù vù…
Tiên Khí trong trời đất cuồn cuộn bao phủ Lạc Nam và chúng nữ, tiến hành rột rửa, làm mát…vô cùng sảng khoái.
“Đến lượt các nàng…” Lạc Nam vỗ vỗ bờ mông của Tô Mị và Hồ Khinh Vũ, ra hiệu các nàng quỳ gối vểnh lên cao trước mặt hắn.
Hai nữ ném cho phu quân một ánh mắt mị hoặc, sau đó ngoan ngoãn làm theo.
Lạc Nam hít sâu một hơi, côn ŧᏂịŧ vẫn cực kỳ hùng dũng, dễ dàng tiến vào tiểu nguyệt của Hồ Khinh Vũ.
“Ưm…”
Chín cái đuôi trắng nõn khả ái ở trên mông Hồ Khinh Vũ dựng đứng lên vì suиɠ sướиɠ.
Lạc Nam cười haha, vừa vuốt ve đùa nghịch mấy cái đuôi hồ ly của nàng, vừa ra sức xâm nhập chốn riêng tư của nàng đã thuộc về hắn.
Trước đây hắn từng bị vẻ yêu mị của Hồ Khinh Vũ khiến cho đầu hàng, nhưng sau khi huyết mạch Nghịch Long được luyện toàn bộ, phương diện giường chiếu của Lạc Nam càng tăng mạnh.
Cửu Vĩ Thiên Hồ và Thiên Sinh Mị Cốt chỉ để tăng tình thú đối với hắn mà thôi.
Thấy hạ thể của Tô Mị ở bên cạnh cũng đã hé mở đón chờ, hắn bèn đem hai ngón tay đút vào bên trong.
“Hừ…phu quân…thϊếp thích quá…” Tô Mị thở ra một hơi dài.
Dù chỉ là ngón tay, nhưng ngón tay của phu quân cũng mang đến kɧoáı ©ảʍ vượt xa của nàng và các tỷ muội.
Lạc Nam chơi đến quên cả trời đất, rút côn ŧᏂịŧ từ người Hồ Khinh Vũ ra, nhanh chóng tiến vào Tô Mị, lại đem ngón tay đút vào Hồ Khinh Vũ trêu chọc.
“Hức…Tiểu Nam…Phu quân…bọn thϊếp muốn sướng…”
Hai nàng nghẹn ngào rêи ɾỉ, có chất mật từ bờ môi vô thức chảy ra.
Lạc Nam không trêu các nàng nữa, động tác gia tăng lực đạo và tốc độ, mỗi một cú thúc đều là chất lượng tuyệt đối.
“Hừ…lên đỉnh rồi phu quân, thϊếp yêu chàng…”
Hồ Khinh Vũ toàn thân run lẩy bẩy, chín cái đuôi duỗi thẳng ra, vô thức hóa thành bản thể Cửu Vĩ Thiên Hồ trong cơn kɧoáı ©ảʍ.
Ở bên cạnh, Âm Khí của Tô Mị điên cuồng luân chuyển, mắt đẹp của nàng trợn tròn, cô bé lầy lội ửng đỏ, ngay cả rêи ɾỉ cũng không nổi nhưng bờ môi lại mỉm cười mãn nguyện.
Lại đem hai vị thê tử cho ăn no.
Mà lúc này, một cảnh tượng khiến hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh đập vào tầm mắt.
Chỉ thấy đôi nữ nhân như hoa như ngọc là Hoa Thanh Trúc và Bạch Liên Hoa đang ôm ấp lấy nhau.
Hai bờ môi đỏ mộng hôn chặt, đầu lưỡi triền miên, tứ chi quấn quít.
Từ khi cùng lúc gả cho nam nhân, các nàng đã xem nhau như tỷ muội…giống với Diễm Hồng Liên, Diễm Điệp Tình và Diễm Nguyệt Kỳ vậy.
Nhưng nói gì thì nói, với thân phận của các nàng lại động tình như vậy vẫn mang lại cảm giác hứng thú rất lớn cho Lạc Nam.
“Thanh Trúc, xem ta có quà cho nàng!”
Lạc Nam bá đạo đem hai nữ nhân bế lên ôm vào lòng.
Trong ánh mắt tò mò của Hoa Thanh Trúc, chỉ thấy hắn phất tay.
ẦM!
Một cái Tổ Chim cự đại bằng băng diễm lệ, tinh khiết đến cực điểm hiện ra.
“Đây là…” Quả nhiên ánh mắt Hoa Thanh Trúc sáng lên.
“Là kiến trúc pháp bảo đặc biệt của Băng Phượng Hoàng, ta phải vất vả lắm mới lấy được ở Băng Phượng Tộc làm quà cho nàng đó!” Lạc Nam mỉm cười nói.
“Vậy sao? thϊếp rất thích…” Hoa Thanh Trúc hôn lên gò má hắn.
Ở bên cạnh, Bạch Liên Hoa không dám mở miệng, vì sợ Thiện Âm của mình xua tan du͙© vọиɠ của nam nhân làm hắn mất hứng.
“Thích thì phải có thưởng cho phu quân!” Lạc Nam ra vẻ xấu xa.
Hắn bắt cóc hai nàng tiến vào trong tổ chim.
Để Hoa Thanh Trúc đứng tựa lên vách tường băng giá, thành vách trong suốt như gương khiến thân thể không mảnh vải của ba người hiện rõ trong từng ngõ ngách ở tại nơi này.
Đem một chân dài không tỳ vết của Hoa Thanh Trúc gác lên vai mình, u cốt nhẹ hé ra, côn ŧᏂịŧ của Lạc Nam từ phía trước nhẹ nhàng chiếm hữu…
“Ưm, phu quân của thϊếp…”
Hoa Thanh Trúc hạnh phúc đến ngấn lệ, chỉ cảm thấy hai người đã hòa quyện làm một thể, điều này còn diễn ra trong món quà mà hắn đã chuẩn bị cho riêng nàng.
Bạch Liên Hoa ngậm lấy một bên bầu sữa của mẫu thân mút lấy, gia tăng kɧoáı ©ảʍ cho nàng.
Lạc Nam hôn lấy bờ môi mỹ miều của Hoa Thanh Trúc, bên dưới nhấp từng cú thật chất lượng.
Bạch bạch bạch bạch bạch…
“Bắn vào trong thϊếp đi phu quân…”
Khi Hoa Thanh Trúc đạt đến thỏa mãn, Lạc Nam cũng hưởng thụ lấy Bạch Liên Hoa.
Nhưng lo ngại âm thanh của nàng làm mình tắt hứng, hắn ra hiệu cho Hoa Thanh Trúc hôn kín bờ môi của Bạch Liên Hoa, chỉ để nàng rên ư ử trong cổ họng.
Thỏa mãn ôm hai nàng trong lòng sau cơn kɧoáı ©ảʍ, Hoa Thanh Trúc nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn vuốt ve chiều chuộng, lại nỉ non:
“Mẫu nữ bọn thϊếp mệt rồi, chàng đừng để các tỷ muội khác chờ lâu!”
“Đi đi phu quân!” Bạch Liên Hoa hôn lên trán hắn cổ vũ.
“Đời này ta quả thật may mắn khi có được các nàng!”
Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, đặt hai nàng ôm lấy nhau trong tổ chim, hắn lại xách mông bước ra ngoài.
Đưa mắt nhìn, phát hiện Thủy Nương Khanh, Á Liên Nga, Nam Cung Uyển Dung ba nàng đang ôm siết lấy nhau dưới Cực Lạc Suối, để dòng nước ấm phủ lấy cơ thể, từng bàn tay đang mơn trớn hạ thể của đối phương.
“Chơi gì vui thế? cho phu quân và các tỷ muội chơi với!”
Lạc Nam cười khoái trá, ý niệm vừa động.
Linh Giới Châu lập tức nhận lệnh, dịch chuyển những nữ nhân chưa được sủng hạnh xuống dưới Cực Lạc Suối, vây quanh Lạc Nam vào trung tâm.
Có Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, tỷ muội Đan Diễm Cơ và Đan Mộng Cơ, Thủy Tích Quân, Liễu Thi Cầm, Hoa Ngọc Phượng, Côn Minh Nguyệt, Hồ Ngọc Nghiên, Ái Tâm, Diễm Điệp Tình, Lý Trúc Loan, Mộc Tử Âm, Băng Linh Nhi, Băng Phỉ Phỉ, Cự Mỹ Anh, Tiêu Thanh Tuyền, tỷ muội Lạc Ly và Lạc Huyên, Vương Thiên Ảnh.
Như hổ nhập bầy cừu, Lạc Nam lao vào các thê tử đã chuẩn bị sẳn sàng trong ánh mắt vừa yêu vừa thẹn của các nàng.
Một trận nhất long chiến quần phượng, xuân sắc ngập trời khiến toàn bộ Linh Giới Châu rung động lại diễn ra.
…