Lúc Huỳnh Nhân về đến Tử Viên, Liễu Phi Tuyết còn chưa tan làm, nhưng điều kì lạ là cửa biệt thự lại không khoá.
Vừa vào nhà, Huỳnh Nhân đã thấy một đôi giày vải trắng, size giày không lớn hơn Liễu Phi Tuyết bao nhiêu. Nhưng ở trong trí nhớ của Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết đều đi giày cao gót, rất ít cho giày đế bằng, chưa từng đi đôi giày vải nào có vẻ thiếu nữ thanh xuân như thế.
Có lẽ là mới mua.
Huỳnh Nhân cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vụ án 316 có quá nhiều điểm khả nghi, nếu như muốn lập tức vạch trần sự thật thì cơ bản là không thể nào. Nhưng Huỳnh Nhân cũng không lo lắng, rất nhiều vấn đề chỉ cần nghiêm túc là có thể giải quyết dễ dàng.
Huỳnh Nhân nhìn đồng hồ, đã sắp tối rồi.
Vì vậy, anh nhanh chóng đi vào bếp, muốn làm cho Liễu Phi Tuyết một bữa tối thịnh soạn.
Thái rau, cắt thịt bò, bỏ vào nồi, toàn bộ quá trình đều rất lưu loát, vừa nhìn đã biết là một người có tài nấu nướng cao siêu.
Chuyện này còn phải cảm ơn Liên Thuý Na, trước kia bà ta không bạc đãi chính mình, nên việc trong nhà đều do Huỳnh Nhân làm.
Cộng thêm việc Liên Thuý Na rất kén ăn, cố ý gây khó khăn, luôn bắt Huỳnh Nhân làm lại. Thời gian lâu dài đã nuôi dưỡng nên tay nghề nấu nướng của anh.
Trong bộ đội cũng vậy, tất cả những ai từng ăn đồ Huỳnh Nhân nấu đều không ai không khen ngon cả, thậm chí ngay cả người đẹp lạnh lùng Phùng Cẩn Mai trong quân đội cũng thay đổi ấn tượng về anh sau khi ăn đồ anh nấu.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hổi ra lò.
Ba món mặn, một món chay, một món canh, Huỳnh Nhân bày toàn bộ thức ăn ra bàn, đi ra salon ngồi, mỉm cười chờ Liễu Phi Tuyết về nhà.
Rào rào…
Nhưng mà, phòng vệ sinh tầng một lại đột nhiên vang lên tiếng nước xối bồn cầu. Sau đó, cửa phòng vệ sinh mở ra.
“Thơm quá…”
Một cô gái vóc dáng cao gầy, tướng mạo có bảy phần giống với Liễu Phi Tuyết đi ra. Nhìn thấy một bàn thức ăn, ánh mắt cô ấy sáng cả lên.
Huỳnh Nhân cũng không ngờ trong phòng vệ sinh lại có một cô gái xa lạ, anh khẽ cau mày hỏi.
“Cô là ai?”
Cô gái lập tức quay đầu lại giống như một con thỏ bị hoảng sợ, nhưng nhìn thấy Huỳnh Nhân, cô ấy hơi sửng sốt, rồi lại giống như nhớ ra điều gì, sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
Hồi lâu, cô ấy không xác định hỏi.
“Anh rể?”
Anh rể?
Huỳnh Nhân quan sát cô gái này từ trên xuống dưới.
Cô ấy có gương mặt xinh đẹp, vừa nhìn qua thì thấy hình dáng giống Liễu Phi Tuyết như đúc, nhưng nhìn kỹ lại khác.
Khác với Liễu Phi Tuyết lạnh lùng như băng, cô bé trước mặt này, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Tuổi tác của cô ấy cũng trẻ hơn Liễu Phi Tuyết rất nhiều, vừa nhìn đã biết còn đang là sinh viên.
Nhưng mà, hai người này cũng quá giống rồi… Gần như là từ một khuôn đúc ra!
Nhìn cô gái trước mắt, Huỳnh Nhân im lặng, hình như chưa từng nghe Phi Tuyết nhắc đến cô ấy.
Lúc anh đang ngẩn người, cô gái đã đi đến bên cạnh Huỳnh Nhân, nhìn anh từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói.
“Không phải chứ, anh thật sự là anh rể của tôi sao?”
“Sao nào?” Huỳnh Nhân nhíu mày, anh nghe ra được sự thất vọng không hề che giấu trong lời cô gái.
Sắc mặt cô ấy hơi khó coi, cô ấy nói.
“Dù sao thì chị tôi cũng là người đẹp bậc nhất Yên Lăng, sao lại thích một người đàn ông bình thường như anh chứ? Chẳng lẽ anh có điểm gì đặc biệt khác người sao?”
Huỳnh Nhân nhìn cô ấy, cũng không để ý, ánh mắt người khác không quan trọng.
“Này, anh ly hôn với chị tôi đi.”
Đột nhiên, cô gái nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân, giọng nói trở nên nghiêm túc.
“Ly hôn?”
Nghe vậy, trong mắt Huỳnh Nhân xẹt qua chút sắc bén, nhưng anh cũng không tức giận.
“Tại sao?”
Anh nhìn ra được, cô bé này không phải là có ác ý muốn anh và Liễu Phi Tuyết ly hôn, mà thật sự lo nghĩ cho anh.
“Bởi vì anh sẽ chết rất thảm.”
Trông cô gái không giống nói đùa chút nào.
“Ba tôi sẽ gϊếŧ anh.”
“Ba cô?”
Huỳnh Nhân cười lên, cũng không để trong lòng.
“Rất lợi hại đúng không?”
“Vô cùng lợi hại, lợi hại hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”
Nhắc tới ba mình, ánh mắt cô bé hơi sợ hãi, cô ấy thở dài.
“Có một số việc anh không nên biết thì tốt hơn, tóm lại, hoàn cảnh của chị tôi rất phức tạp, anh không nên dính vào thì tốt hơn…”
“Đủ rồi, tôi sẽ không ly hôn với Phi Tuyết, tôi và cô ấy kết hôn rồi, chúng tôi còn có một đứa con gái rất đáng yêu, tôi sẽ sống với cô ấy đến khi bạc đầu giai lão!”
Không đợi cô gái nói xong, Huỳnh Nhân đã dứt khoát cắt lời cô ấy, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
“Tôi biết cô có lòng tốt, nhưng mà, không ai có thể chia rẽ gia đình chúng tôi.”
“…”
Cô gái ngạc nhiên nhìn Huỳnh Nhân, cô ấy cảm nhận được, lúc Huỳnh Nhân nói những lời này, nhiệt độ cả căn phòng đều giảm xuống mấy phần.
Sau khi hồi hồn lại, gương mặt cô gái dần lộ ra vẻ tức giận, cô ấy giận giữ nói. “Cái anh này, sao không nghe lời thế chứ? Cưới ai chả được, sao cứ phải cưới chị tôi?”
“Nếu anh là một cậu ấm có gia thế lớn thì cũng xứng với chị tôi đấy, nhưng anh căn bản là một người bình thường. Tôi không có ý xem thường anh, nhưng mà, nhưng mà…”
Nói đến đây, dường như cô gái hơi nóng nảy, bật thốt lên.
“Anh căn bản không xứng với chị tôi, còn khiến chị tôi mang thai, khiến chị ấy sinh con gái cho anh. Anh nói xem, sao ba tôi có thể bỏ qua cho anh được?”
Cô ấy nhắc tới chuyện năm năm trước, cũng làm cho Huỳnh Nhân lâm vào im lặng.
Đổi vị trí mà nghĩ, nếu con gái mình xảy ra chuyện như vậy, có lẽ anh sẽ điên mất.
Ngoài ra, Phi Tuyết chưa từng nói chuyện nhà mình với anh, anh chỉ biết cô đến từ Yên Lăng.
E rằng, cô cũng sợ gia thế của mình tạo áp lực cho anh…
Qua một hồi lâu, anh ngẩng đầu lên, nhìn người em vợ trước mặt, bình tĩnh nói. “Tất cả những thứ em nói, anh đều cho được, anh có thể khiến cô ấy hạnh phúc.”
Nhưng cô gái vẫn không thay đổi suy nghĩ, lớn tiếng nói.
“Anh vẫn chưa hiểu rõ sao? Chị tôi không phải người mà anh có tiền là lấy được. Anh cho rằng anh có mấy chục triệu gửi vào ngân hàng là có thể lấy được chị tôi sao? Không thể nào!”
“Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tất cả doanh nghiệp ở Minh Châu này, bao gồm cả tập đoàn Lệ Tinh của chị tôi bây giờ cũng vô cùng nhỏ nhoi, nhỏ lắm, không đáng để nhắc đến. Nước Yên Lăng sâu hơn những gì anh tưởng tượng nhiều!”
“Nhân lúc ba tôi còn chưa tìm được anh, chuyện còn chưa quá nghiêm trọng, anh mau li hôn với chị tôi đi, vậy thì còn có thể sống tốt.”
Cô gái nói.
“Nếu như anh còn không từ bỏ ý định, thì có thể đi hỏi thăm, ba tôi tên Liễu Nhược Ngu, tôi tên Liễu Thuỵ Hoa, hỏi xem nhà chúng tôi thế nào!”
Liễu Nhược Ngu…
Trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên một tia sáng, anh nhớ cái tên này.
“Tôi nói cho anh nghe thêm một chuyện.”
Liễu Thuỵ Hoa nhìn Huỳnh Nhân, nói.
“Năm năm trước, từ khi tin chị tôi mang thai truyền đến tai ba tôi, ông ấy vẫn luôn tìm anh. Nếu ông ấy tìm được anh, mạng sống của anh sẽ chấm dứt, có biết không?”
Huỳnh Nhân gật đầu, có thể hiểu được. Ba của Liễu Phi Tuyết, cũng chính là ba vợ của anh, năm năm nay vẫn luôn tìm anh, muốn một câu trả lời cho chuyện con gái mình mang thai. Nhưng khi ấy anh đã tiến vào Kim Hoàng, hơn nữa cũng đã lột xác trở thành chiến thần trong quân, ông ấy căn bản không tìm được tin tức của mình.
“Vốn dĩ anh không xuất hiện, tất cả đều sống yên ổn, không có vấn đề gì cả, nhưng tại sao anh lại phải xuất hiện trong đời chị tôi chứ?”
Giọng Liễu Thuỵ Hoa cũng có chút không tốt.
“Anh và chị tôi không có kết quả đâu, nghe tôi đi, mau ly hôn đi.”
Huỳnh Nhân đang định nói, đột nhiên nghe một tiếng ‘rầm’, cửa bị nặng nề đẩy ra, Liễu Phi Tuyết dắt tay Huỳnh Như sải bước vào nhà.
Tiếng nói vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ cũng vang lên theo.
“Về nhà nói với người kia, chị lấy ai, ông ấy đừng có xen vào.”