“Tức chết rồi, tức chết rồi…”
Đám người Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na và Liễu Đông Quân đang đứng đợi bên ngoài văn phòng tổng giám đốc của công ty Cửu Châu, thông tin bọn họ nhậm chức đã được ghi vào, tiếp theo chính là chụp hình, phát thẻ làm việc và hoàn thành nốt một số thủ tục nhậm chức.
Liễu Cảnh Nhiên vẫn khó thể quên được chuyện buổi sáng nên bây giờ nét mặt của cô ta vẫn còn tái mét.
Má phải đã được chườm đá, nên phần sưng cũng đã giảm bớt, nhưng vẫn còn đỏ ứng, làm cho hai bên khuôn mặt không được cân xứng cho lắm.
Đối với Liễu Cảnh Nhiên, một người vô cùng yêu cái đẹp mà nói, điều này thật sự vô cùng khó chịu.
“Được rồi, Cảnh Nhiên, đại cục quan trọng hơn, anh ta chỉ là một tên phế vật không học thức không trình độ văn hoá mà thôi, làm sao có thể sánh được với tinh hoa giới tài chính như chúng ta được chứ?”
Liên Thuý Na ở bên cạnh an ủi, vỗ nhẹ vào lưng Liễu Cảnh Nhiên nói.
“Hơn nữa không phải mẹ đã nói rồi sao, nếu nó ở toà nhà Quốc Tế, vậy thì chúng ta có cách để chỉnh chết nó rồi.”
“Đúng vậy, Cảnh Nhiên, không phải ngày hôm qua chủ tịch Thiều đã hứa là sẽ khôi phục lại chức vụ cho chúng ta rồi sao? Trước kia chúng ta ở Cửu Châu là chức vụ gì, thì bây giờ là chức vụ ấy.”
Liễu Đông Quân cũng mặt mũi hồng hào nói.
“Con là trưởng phòng nhân sự còn chú là trưởng phòng marketing, Thụy Hoa phụ trách khâu đóng gói của nhà máy, một tháng sau Thuý Na sẽ thành giám đốc tài chính, phục hưng nhà họ Liễu còn phải dựa vào những người chúng ta.”
“…”
Nghe đến đây, uất ức trong lòng Liễu Cảnh Nhiên cũng tiêu tan đi không ít.
Lúc này, một người phụ nữ trong trang phục công sở bước tới gần và nói với bọn họ.
“Các vị đã làm xong thủ tục nhậm chức, mời mọi người đến trước từng bộ phận của mình để báo cáo.”
Đám người Liên Thuý Na và Liễu Đông Quân lần lượt rời đi.
Liễu Cảnh Nhiên cũng định rời đi nhưng người phụ nữ ngăn cô ta lại, mỉm cười lấy lòng.
“Chị Cảnh Nhiên, tôi là nhân viên của bộ phận nhân sự, cũng là cấp dưới của chị.”
Nói rồi người phụ nữ lấy từ trong túi của mình ra một bộ đồ trang điểm lấp lánh, nhân lúc không có ai xung quanh, cô ta kín đáo đưa cho Liễu Cảnh Nhiên.
“Đây là bộ sản phẩm chăm sóc da mà bạn trai tôi mang từ nước ngoài về, sau này chị chính là cấp trên của tôi, mong chị hãy chiếu cố tôi một chút…”
Liễu Cảnh Nhiên cười rồi lại thôi.
“Được rồi, được rồi.”
Đây chính là lợi ích và quyền lợi tại nơi làm việc, Liễu Cảnh Nhiên lập tức yêu lấy cảm giác này.
“Chỉ cần được ở một vị trí tốt, vậy thì gϊếŧ người cũng chỉ dễ như gϊếŧ kiến thôi.”
Nhưng nghĩ đến sự sỉ nhục lúc sáng, vẻ mặt của Liễu Cảnh Nhiên lập tức chùng xuống trong chốc lát.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Trần, Liễu Cảnh Nhiên bước vào bộ phận nhân sự.
Ngay khi bước vào, cô ta đã được chào đón vô cùng nồng nhiệt.
“Chị Liễu, em là nhân viên ở bộ phận nhân sự, mai này có việc gì, chị cứ phân phó cho em.”
“Còn tưởng lãnh đạo mới là một bà cô đang vào thời kỳ mãn kinh, không ngờ chị Liễu lại trẻ đẹp như vậy, trên tay em có hai thẻ hội viên ở thẩm mỹ viện, tan làm chúng ta cùng đi nhé…”
“Vừa vào đã làm lãnh đạo, mai này tiền đồ của chị Liễu sẽ rộng mở lắm đây, nếu trong tương lai được thăng chức cao, vậy thì chớ quên cấp dưới chúng em nhé.”
Phần lớn nhân viên bộ phận nhân sự là nữ nên bọn họ rất biết quan sát nét mặt, nắm rõ tình hình.
Ngoại trừ phần tự giới thiệu ra thì hầu hết mọi người ở đây đều ra sức lấy lòng Liễu Cảnh Nhiên.
Ngay lập tức Liễu Cảnh Nhiên cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, đối với vị trí lãnh đạo này cô ta lại càng thêm yêu thích không muốn buông tay.
Két!
Đúng lúc này cánh cửa phòng nhân sự đột ngột mở ra, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào, mặt không cảm xúc, anh ta cầm trên tay một văn kiện còn chưa mở ra.
Khi người đàn ông này bước vào, phòng nhân sự đang ồn ào bỗng chốc trở nên im bặt, mọi người đều ngơ ngác mà nhìn người đàn ông mặc lễ phục rồi vội vàng đứng lên cúi người.
“Chào chủ tịch Chu!”
Liễu Cảnh Nhiên nhìn mà thất thần, cô ta không hề biết người đàn ông này là ai.
Lúc này một nhân viên nữ khẽ nhắc nhở cô ta.
“Đây là phó chủ tịch của công ty, chỉ kém chủ tịch Thiều một bậc.”
Liễu Cảnh Nhiên nghe được lời này thì không dám lơ là, cô ta lập tức đứng lên, chào một tiếng.
“Xin chào, chủ tịch Chu.”
“Ừ”
Chủ tịch Chu nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên nói: “Cô chính là trưởng phòng mới nhận chức hôm nay, cô Liễu đúng không?”
“Là tôi.”
Liễu Cảnh Nhiên ngay lập tức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, làm sao mình vừa nhậm chức này thôi mà đã kinh động đến người ở cấp trên rồi, đến cả phó tổng cũng đến đây sao?
Chủ tịch Chu ném túi văn kiện trong tay lên bàn, dùng giọng của một cấp trên mà ra lệnh.
“Tốt lắm, cô có thể thu dọn đồ đạc để đến cơ sở được rồi.”
“…”
Sau tuyên bố của chủ tịch Chu, toàn bộ phòng nhân sự đều bị sốc.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn nhau, không phải vừa mới nhận chức thôi sao, sao lại đi rồi?
Bản thân Liễu Cảnh Nhiên lại càng thêm ngây ngốc, cô ta nhìn chằm chằm chủ tịch Chu đến mức ngây người, hồi lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Một lúc lâu sau cô ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Chủ tịch Chu, anh đi nhầm phòng phải không? Đây là bộ phận nhân sự mà.”
“Tôi thuộc bộ phận nhân sự.”
Chủ tịch Chu xua tay ra lệnh.
“Đừng nói nhảm nữa, đi báo cáo đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
“Không phải…”
Liễu Cảnh Nhiên nhất thời vội vàng, cô ta chạy đến trước mặt chủ tịch Chu, nói. “Có phải có nhầm lẫn gì ở đây rồi không, tôi là trưởng phòng do đích thân chủ tịch Thiều giao phó, sao lại phải đến cơ sở chứ?”
Các đồng nghiệp khác cũng vô cùng hoang mang, trưởng phòng mới tới còn chưa ấm chỗ đã phải chuyển đi cơ sở rồi sao?
“Là chủ tịch Thiều tự mình ra lệnh, ở đây có giấy bổ nhiệm từ trên gửi xuống đây, cô được điều động đến cơ sở.”
Để khiến cho Liễu Cảnh Nhiên hoàn toàn từ bỏ ý định chống đối, chủ tịch Chu đã đích thân mở văn kiện tài liệu kia, rồi lấy ra một tờ giấy, đọc to.
“Để công ty được phát triển tốt hơn, ban lãnh đạo công ty thấy rằng cô Liễu Cảnh Nhiên chưa có đủ kinh nghiệm cho chức vụ nên sẽ huỷ bỏ vị trí trưởng phòng nhân sự của cô Liễu Cảnh Nhiên và điều đi cơ sở. Hy vọng sẽ được rèn giũa nhiều hơn để sớm trở thành nòng cốt của công ty trong thời gian sớm nhất.”
Đùng!
Tất cả những lời nói của chủ tịch Chu như rút cạn đi hết sinh lực của Liễu Cảnh Nhiên, cô ta yếu ớt ngồi bệt xuống, trông giống hệt như người mất hồn, vẻ mặt đờ đẫn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, có vẻ như còn không tin, cô ta lập tức lấy tay đập xuống bàn.
“Không, tôi không tin, nếu tôi không phải trưởng phòng nhân sự thì là ai chứ?”
Chủ tịch Chu cười như không.
“Chuyện này không cần cô lo lắng, cái ghế kia có bao người muốn ngồi mà.”
Nói rồi, chủ tịch Chu nhìn khắp một lượt các nhân viên ở đây, rồi chỉ định vào một nhân viên nữ, chính là Tiểu Trần, người vừa đưa bộ chăm sóc da cho cô ta.
“Là cô”
“Tôi sao?”
Tiểu Trần đờ đẫn chỉ vào mặt mình, sang giây tiếp theo thì kích động đến mức không nói được mạch lạc, liên tục cúi đầu.
“Cảm ơn chủ tịch Chu, cảm ơn ngài chủ tịch Chu.”
Những người khác cũng nhìn Tiểu Trần với ánh mắt tràn đầy ghen tị rồi phụ hoạ theo.
“Tiểu Trần, chúc mừng cô, đã được thăng chức làm trưởng phòng nhân sự.”
“Tiểu Trần…Không, trưởng phòng Trần, nếu sau này cần dùng đến tôi thì nhất định phải nói đấy, cho dù có lên núi đao xuống chảo dầu, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất!”
“Trưởng phòng Trần, hôm nay không mời khách thì khó nói lắm đấy nhé.”
“Ý kiến hay, ý kiến hay…”
Trưởng phòng Trần cười tươi như hoa, nhưng đột nhiên sực nhớ ra gì đó, cô ta lập tức đi lên trước mặt Liễu Cảnh Nhiên đang hồn bay phách lạc, nụ cười trên mặt biến mất, cô ta hướng lòng bàn tay ra trước mặt Liễu Cảnh Nhiên.
“Cái gì cơ?” Liễu Cảnh Nhiên khó hiểu nhìn Tiểu Trần.
“Bộ dưỡng da trước đó tôi tặng cô, trả lại cho tôi.”
Trưởng phòng Trần như trở thành một con người hoàn toàn khác, dáng vẻ trông vô cùng nham hiểm.
Sau đó cũng không để ý đến sự đồng ý của Liễu Cảnh Nhiên, cô ta lập tức tiến lên lấy lại bộ chăm sóc da.
Các đồng nghiệp nữ khác thấy vậy thì cũng làm theo, lập tức đòi lại hết những món quà đã tặng trước đó.
“Cô còn ở đây làm gì nữa, nhanh đến cơ sở đi chứ, còn để tôi ở đây mời cô đi sao?”
Thu hết đồ về, trưởng phòng Trần nhìn vào mặt cô ta quát lớn.
Liễu Cảnh Nhiên hồn bay phách lạc mà bước ra khỏi phòng nhân sự và đến cơ sở.
Nhưng cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên khi không chỉ có cô ta là người duy nhất, cả Liên Thuý Na, Liễu Đông Quân, Liên Cát Tường, Liên Hồng Vân là toàn bộ thành viên nòng cốt của nhà họ Liễu đều bị đuổi đi và giáng xuống cấp cơ sở.