“Huỳnh Nhân!”
Thấy rõ bóng người đang chắn ngay trước mặt, Liễu Phi Tuyết không khỏi kêu lên một tiếng, vành mắt cô cũng đã ửng đỏ.
Cô không ngờ rằng Huỳnh Nhân lại đến thật.
“Đưa Tiểu Như đi đi.”
Huỳnh Nhân đầu cũng không quay lại nói, giọng anh lạnh lùng đến cùng cực.
Trong mắt Liễu Phi Tuyết là vẻ kinh ngạc không nói rõ thành lời, bởi lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Huỳnh Nhân lạnh lùng và bừng bừng chết chóc như vậy.
Liễu Phi Tuyết không chần chừ quá lâu, cô lập tức ôm lấy Huỳnh Như rồi bước vào thang máy.
Trong cả quá trình, Liễu Phi Tuyết dùng tay che kín mắt Huỳnh Như, không để con bé phải nhìn thấy một màn thô bạo kia.
Lúc này, Thiều Hải Hà cũng kịp hoàn hồn lại, anh ta chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng.
Dùng một tay xoa đầu, Thiều Hải Hà bất ngờ sờ được một mảng chất lỏng lạnh ngắt và dính dính, đó chính là máu.
Thấy đầu mình chảy máu, cả gương mặt Thiều Hải Hà bỗng chốc trở nên vặn vẹo, hằm hằm ý muốn gϊếŧ người mà nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Huỳnh Nhân, anh năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của tôi, tưởng nhà họ Thiều chúng tôi không dám động vào anh thật à?”
“Khi nào nhà họ Thiều động vào tôi thì tôi không biết, nhưng hôm nay chắc chắn anh phải chết.”
Dường như giọng nói của Huỳnh Nhân mất đi hết tất cả tình cảm mà nhân loại vốn có, độ ấm trong giọng nói ấy cũng giảm đi trong nháy mắt.
“Chỉ bằng anh thôi sao?”
Thiều Hải Hà nghe vậy bèn lập tức cười lớn, trong mắt anh ta thoáng vẻ âm u. “Thứ bỏ đi năm năm trước nằm bò trước mặt em gái tôi như một con chó mà cũng dám ăn nói ngông cuồng, anh chỉ có quen biết được vài ba người mà thôi, không thể thay đổi được sự thật rằng anh là một thằng bỏ đi đâu!”
Huỳnh Nhân lắc đầu, anh dùng vẻ mặt thương hại nhìn về phía Thiều Hải Hà. “Xem ra anh chẳng biết gì về tôi cả.”
Thiều Hải Hà chết đến nơi rồi nhưng vẫn không cảm nhận được, anh ta nhìn Huỳnh Nhân, vẻ mặt tức giận.
“Ban đầu tôi còn định ra tay với anh muộn hơn chút, ai ngờ anh lại tự dâng mình tới cửa. Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này anh muốn diễn mà được à?”
“Tôi có thể có trách nhiệm mà thông báo với anh rằng tối nay anh phải chết, Liễu Phi Tuyết cũng không thoát được đâu, bên ngoài đều là người của tôi, không ai có thể thoát khỏi thiên la địa võng mà tôi đã bày.”
Thiều Hải Hà hãy còn đang thử chọc tức Huỳnh Nhân, anh ta muốn nhìn thấy vẻ căm phẫn hoặc sợ hãi trên gương mặt anh, song điều khiến anh ta thất vọng là từ đầu đến cuối, vẻ mặt Huỳnh Nhân vẫn lạnh lùng vô cùng.
Trừ vẻ lạnh lùng ra còn thêm một chút thương hại.
Anh bước tới bên cửa sổ, chỉ tay về hàng xe xếp dày đặc phía không xa, lạnh nhạt hỏi.
“Ý anh là mấy cái xe kia à?”
“Không sai, những chiếc xe ấy đều là tinh anh của nhà họ Thiều chúng tôi…”
Thiều Hải Hà không ngừng cười lớn.
Tuy nhiên mới nói được một nửa, anh ta bỗng im bặt như diều đứt dây.
Như thể nhìn thấy một chuyện khó có thể tin được nào đó, Thiều Hải Hà há hốc miệng, tròng mắt trợn tròn.
Chỉ thấy một người phụ nữ khoác áo da và quần da màu đen xuất hiện gần chỗ những chiếc xe kia.
Cô ta lấy ra một thứ đồ đen như mực từ trong lòng rồi ném xuống phía dưới gầm xe.
Làm xong, cô ta lại chầm chậm quay người lại.
Ầm ầm.
Khoảnh khắc quay người, mấy chiếc xe kia đều ầm ầm nổ tung, ánh lửa ngút trời tạo thành một mảng mây hình nấm xông thẳng lên trời cao.
Luồng khí mạnh mẽ khiến cây cối xung quanh nghiêng nghiêng ngả ngả, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của Lưu An cũng bị thổi bay.
Quy mô của vụ nổ cực lớn, song Lưu An không hề quay đầu.
Một kẻ mạnh thì sẽ không bao giờ quay lại nhìn trận nổ.
“Cô ta, cô ta…”
Thiều Hải Hà hãi hùng gần chết mà nhìn bóng hình Lưu An phía dưới, anh ta sợ mất mật.
Trong tay người phụ nữ đó là cái gì vậy?
Lựu đạn sao?
Mắt Huỳnh Nhân khẽ híp lại, vẻ mặt anh thoáng tia nguy hiểm, nói từng chữ một. “Giờ thì anh còn cậy được gì nữa?”
Phịch!
Hai chân Thiều Hải Hà mềm oặt, ánh mắt anh ta dại ra mà nhìn về phía Huỳnh Nhân, hoàn toàn ngớ người.
Vậy mà vệ sĩ của anh ta lại bị tiêu diệt hết sạch chỉ bởi một người phụ nữ.
“Nếu anh nhắm đến tôi thôi thì có lẽ sẽ không chết nhanh như thế, nhưng anh lại có ý đồ với cô ấy, vậy thì thần tiên cũng không cứu nổi anh nữa rồi!”
Giọng nói của Huỳnh Nhân lạnh lùng như phán quan* đòi mạng, dọa Thiều Hải Hà cả người run rẩy như thể bị ném vào một cái động tối ngòm lặng ngắt, không dám động đậy.
*Phán quan: một chức quan của âm phủ, nhiệm vụ chính là quản lí tuổi thọ loài người, báo ứng thiện ác, trừng phạt ác quỷ.
“Không đúng, anh sẽ không dám gϊếŧ tôi!”
Bỗng nhiên nom Thiều Hải Hà như thể nghĩ ra được điều gì đó, anh ta chẳng còn sợ hãi mà bật cười.
“Anh có giỏi nữa giỏi mãi thì cũng là người của nhà họ Liễu, hiện giờ chín mươi chín phần trăm người nhà họ Liễu đều nương nhờ nhà họ Thiều chúng tôi, tôi mà chết thì bọn họ cũng phải chôn cùng! Anh nhẫn tâm nhìn một màn như vậy sao?”
Huỳnh Nhân hơi hơi híp mắt, giọng nói anh lạnh lùng.
“Anh đang uy hϊếp tôi?”
“Không sai, tôi uy hϊếp anh đấy.”
Thiều Hải Hà tưởng Huỳnh Nhân sợ, bèn cười càng to hơn.
“Huỳnh Nhân, tôi thừa nhận năm năm trước anh là một kẻ bỏ đi chẳng làm nổi thứ gì, song vẫn như cũ, Minh Châu phải do tứ đại hào môn quyết định, tôi muốn anh chết là anh phải chết!”
“Tôi nghĩ anh đã nhầm một chuyện…”
Huỳnh Nhân than nhẹ một tiếng.
“Đầu tiên, anh mà lấy nhà họ Liễu để uy hϊếp tôi thì đúng là quá sai lầm, tôi sẽ không quá quan tâm đến sống chết của bọn họ, thứ hai…”
Huỳnh Nhân ngừng một lát, đoạn anh lên tiếng với giọng điệu giễu cợt.
“Tứ đại hào môn mạnh lắm à?”
Nói đoạn, Huỳnh Nhân bèn bước về phía Thiều Hải Hà, một phát xách tóc anh ta lên, tiếp đó thì đập mạnh về phía tường.
“Đừng…”
Trong mắt Thiều Hải Hà ngập tràn vẻ sợ hãi, anh ta hét lớn.
“Đại sư Mã, anh còn không mau tới cứu tôi!”
“Hửm?”
Nghe được câu ấy, bàn tay nắm đầu Thiều Hải Hà của Huỳnh Nhân chợt ngừng lại.
Anh cảm nhận được sau lưng mình có thêm một người.
“Nhóc con, làm người phải biết khoan dung, hành sự phải biết điểm dừng, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn thả anh ta ra, đừng có mà tự chuốc lấy bẽ mặt.”
Người phía sau lạnh lùng cười không ngớt.
“Anh là ai?”
Huỳnh Nhân chầm chậm quay người lại, anh híp mắt, đánh giá người đàn ông đằng sau mình.
Hai tay anh ta chắp phía sau lưng, mặt mũi bình thường, làn da ngăm đen, song bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn màu đen cùng với đôi giày vải trên người đã tỏ rõ thân phận của anh ta.
Thiều Hải Hà thoát được một kiếp, thấy vậy bèn hả hê bật cười.
“Huỳnh Nhân, anh xong đời rồi, đây là đại sư Mã, Mã Trung từ hiệp hội võ đạo mà tôi mời về với một số tiền lớn, thực lực rất mạnh. Anh còn không mau buông tôi ra mà dập đầu xin tha, tâm trạng tôi mà tốt thì có thể tha cho anh một mạng.”
“Hiệp hội võ đạo…”
Đôi mắt Huỳnh Nhân thoáng vẻ sắc sảo, anh nhớ, Kỳ Hạ Huy cũng ở hiệp hội võ đạo.
Mã Trung kiêu ngạo mỉm cười.
“Thả cậu ta ra thì tôi cho anh bình yên rời đi, đừng ép tôi phải ra tay, bằng không anh sẽ phải ngồi xe cứu thương về đấy.”
Tuy nhiên Huỳnh Nhân lại từ từ nhấc bàn tay đang túm chặt đầu của Thiều Hải Hà lên.
“Huỳnh Nhân, anh muốn làm gì… Anh đừng có mà làm loạn…”
Thiều Hải Hà thấy vậy, nét mặt bèn thay đổi ngay lập tức.
Tiếp đó, ở trước mặt Mã Trung, Huỳnh Nhân tóm đầu Thiều Hải Hà đập mạnh lên tường.
Uỳnh.
Mặt mũi Thiều Hải Hà dính chặt với bức tường.
Trong chốc lát, cả gương mặt anh ta máu thịt lẫn lộn, nom anh ta chẳng còn ra hình người nữa, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Nét mặt Mã Trung cũng trở nên âm u nặng nề, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
“Anh xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”
“Tôi nói rồi, hôm nay thần tiên có tới cũng không cứu được anh ta.”
“Anh cũng muốn tự tìm đường chết à?”
Huỳnh Nhân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Trung, tiếp đó khí thế của anh đột nhiên tăng vọt, làn khí chết chóc ngưng tụ ùn ùn càn quét về phía Mã Trung.
Trong chốc lát, cả người Mã Trung sợ hãi đến độ đổ mồ hôi lạnh, anh ta lảo đảo, suýt chút nữa đã rơi xuống khỏi cầu thang.