"Anh Hải Hà"
Không chỉ Thiều Tuấn, đời hai, đời ba nhà họ Thiều đều trắng mặt, ai cũng hoảng sợ.
Trong đó có một người trung niên có vẻ mặt hoảng sợ nhất, ông đẩy mọi người ra, nhanh chóng đi tới cạnh Thiều Hải Hà, dùng sức lắc mạnh cơ thể anh ta. Người này là ba Thiều Hải Hà, Thiều Văn Sơn.
Nhất thời, cả nhà họ Thiều đắm chìm trong sự sợ hãi.
Gia chủ các gia tộc khác cũng lạnh cả người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Đặc biệt là là Hào Tinh Húc và Hoắc Ca, cả hai tim đập thình thịch. Trước đây bọn họ chỉ cảm thấy Huỳnh Nhân quái dị thôi. Nào đã gặp dáng vẻ tàn nhẫn này của anh.
Hào Uy càng bị dọa choáng váng, ngay cả Thiều Hải Hà cũng thê thảm thế này, nghĩ đến chuyện mình vậy mà còn có ý trả thù Huỳnh Nhân, toàn thân anh ta run lên.
Thiều Hải Hà lúc này không phải chỉ dùng một chữ thảm là có thể diễn đạt được.
Không chỉ mặt mũi be bét, toàn thân trên dưới đều dày đặc vết đao.
Người chuyên nghiệp mới có thể liếc mắt một cái nhìn ra, thủ pháp người xuống tay cao siêu như thế nào, mỗi đao chém trên người Thiều Hải Hà đều không tổn thương đến thớ cơ nào trên người anh ta, nhưng lại xảo diệu cắt đứt kinh mạch toàn thân.
Trong số những người Huỳnh Nhân quen biết, cũng chỉ có quân y đứng đầu Long Tức như Phùng Cẩn Mai mới có thể có đao pháp cao siêu như vậy.
"Hải Hà…"
Thiều Tuấn và Thiều Văn Sơn một trái một phải, cúi đầu nhìn kinh mạch đứt gãy trên toàn thân Thiều Hải Hà, trên mặt bị đầy vẻ căm thù.
Đặc biệt là Thiều Văn Sơn, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Huỳnh Nhân, nhả từng chữ một.
"Là mày… khiến con tao thành ra như vậy sao?"
Tuy Thiều Hải Hà không chết, nhưng bị thương nặng như vậy thì xem như quãng đời còn lại cũng chỉ có thể nằm trên giường, đối với một người trẻ tuổi mà nói, như vậy còn đau đớn hơn so với việc gϊếŧ chết anh ta.
Huỳnh Nhân lạnh nhạt gật đầu.
"Không sai."
Tuy không phải anh khiến Thiều Hải Hà biến thành như vậy, nhưng anh nguyện ý gánh cái ‘tội danh’ này cho Phùng Cẩn Mai.
"Mày muốn chết…"
Thiều Văn Sơn hét lên một tiếng đầy sát ý vô tận, sau đó vọt thẳng về phía Huỳnh Nhân như không muốn sống.
Nhưng ông ta bị Thiều Tuấn ngăn lại, chỉ một thoáng, gia chủ họ Thiều cũng bình tĩnh xuống.
"Văn Sơn, không được xúc động, nó cố tình chọc giận con. Tất cả mọi thứ chờ Gia Nguyệt đến rồi giải quyết."
Thiều Văn Sơn bị người nhà họ Thiều ngăn lại mới dần khôi phục lý trí, chỉ là hai mắt vẫn tràn ngập sát ý như trước.
"Huỳnh Nhân, Thiều Văn Sơn này thề, đời này tao phải gϊếŧ mày."
"Trên thế giới này nhiều người muốn gϊếŧ tôi lắm. Ông là cái thá gì?"
Huỳnh Nhân không chút bận tâm, thậm chí có phần khinh thường.
"Huỳnh Nhân, mày đừng có đắc ý."
Lúc này, Thiều Tuấn hét lớn một tiếng.
"Mặc kệ mày biến thành cái dạng gì thì đều không thể thay đổi sự thật rằng mày là rác rưởi. Chờ Gia Nguyệt tới là mày xong đời."
Huỳnh Nhân lắc đầu, thương xót nhìn Thiều Tuấn.
"Thiều Gia Nguyệt là thần của các người à? Cô ta cứu được các người chắc? Hoặc nên nói là… cô ta sẽ cứu các người sao?"
Lời này vừa ra, đám con cháu họ Thiều đều cười lạnh nhìn Huỳnh Nhân.
"Chị họ Gia Nguyệt bây giờ chính là gia chủ họ Thiều, chủ tịch Tập đoàn Thiều Thị, chị ấy sẽ gϊếŧ mày chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi."
"Chị Gia Nguyệt sẽ trả lại tất thảy những gì mà mày làm ở nhà họ Thiều này."
"..."
Đám con cháu mồm năm miệng mười, chỉ có Thiều Tuấn và Thiều Văn Sơn đưa mắt nhìn nhau.
Thằng ranh này… phát hiện cái gì sao?
Nhìn ra bọn họ chột dạ, Huỳnh Nhân cũng thầm cười lạnh trong lòng. Chỉ vì nhà họ Thiều có một Thiều Gia Nguyệt nên mới có thể chen vào hàng ngũ nhà giàu ở đất Minh Châu này. Không có Thiều Gia Nguyệt, bọn họ chẳng là gì cả.
Huỳnh Nhân cũng không biết Thiều Gia Nguyệt có quan hệ thế nào với nhà họ Thiều, nhưng kẻ địch chính là người hiểu biết bạn nhất. Từ hành vi, cử chỉ của Thiều Gia Nguyệt, Huỳnh Nhân vẫn có thể đoán ra chút tâm tư của cô ta.
Lấy ví dụ như đại hội thương nghiệp đêm nay đi. Thiều Gia Nguyệt thân là chủ tịch Tập đoàn Thiều Thị, vì sao lại muốn tổ chức tại đại viện nhà họ Thiều mà không phải phòng họp của Tập đoàn Thiều Thị chứ?
Chỉ có một loại khả năng: chính là vị trí gia chủ nhà họ Thiều của cô ta không vững chắc, vẫn có rất nhiều người không phục cô ta.
Đặt hội nghị tại nhà họ Thiều là vì thị uy với đám người Thiều Tuấn, Thiều Văn Sơn rằng cô ta mới là gia chủ nhà họ Thiều.
‘Cộp cộp cộp’
Đúng lúc này, bên ngoài nhà họ Thiều phát ra tiếng bước chân.
Lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo đen trắng kiểu Tôn Trung Sơn bước vào yến tiệc nhà họ Thiều.
"Sư thúc"
Thấy người này, Hoắc Thiên Quân vừa mừng vừa sợ, vội vàng vẫy tay với đối phương.
Ông ta lập tức đi về phía Hoắc Thiên Quân.
"Thiên Quân, người ở đâu?"
Hoắc Thiên Quân lập tức chỉ vào Huỳnh Nhân.
"Chính là anh ta, mọi người đến đúng lúc lắm. Mau đánh gãy chân anh ta."
Dừng một chút, anh ta quay sang ân cần nói với Thiều Tuấn.
"Ông nội Thiều, ông không cần lo lắng, cháu đã gọi sư thúc từ hiệp hội võ đạo tới. Chú ấy là cao thủ thành danh đã lâu, bắt một rác rưởi là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Được."
Mắt Thiều Tuấn sáng rỡ, nói với Hoắc Thiên Quân.
"Chỉ cần cháu giúp ông gϊếŧ chết rác rưởi kia, sau này nhà họ Thiều và nhà họ Hoắc đời đời giao hảo."
"Cảm ơn ông nội Thiều."
Hoắc Thiên Quân lập tức nói cảm ơn. Nếu nhà họ Hoắc có thể tạo quan hệ với nhà họ Thiều, nhất định tương lai sẽ phát triển không ngừng.
Tại bàn nào đó trong sảnh tiệc, vẻ mặt Hoắc Ca cũng không hề lạc quan, nếu thật sự có thể thực hiện đương nhiên là tốt. Nhưng chỉ sợ không giải quyết được Huỳnh Nhân…
Các gia chủ của gia tộc khác muốn xem thử phản ứng của Huỳnh Nhân, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí cười đầy trào phúng.
"Có phải mấy người cho rằng mời người của hiệp hội võ đạo tới là xong rồi không?"
Tất cả mọi người đều thấp thỏm vì sự bình tĩnh này của Huỳnh Nhân. Người bình thường nghe nói đại danh của hiệp hội võ đạo thì phản ứng đầu tiên không phải là nên sợ hãi à? Mà Huỳnh Nhân và Lưu An vẫn tự nhiên bình tĩnh như cũ, nhàn nhã uống trà.
"Sư thúc cẩn thận, tên nhóc ranh này có chút bài bản, mặt của Mã Trung là do anh ta cắt nát đấy." Lúc này, Hoắc Thiên Quân ở một bên nhắc nhở.
"Cái gì, là cậu ta ư?"
Người này tên là Dương Vô Địch, nghe Hoắc Thiên Quân nhắc nhở xong thì sát ý lập tức lượn lờ.
"Là cậu khiến mặt Mã Trung thành như vậy sao?"
"Đúng thế."
Huỳnh Nhân không phủ nhận, cười ha hả nhấp một ngụm trà.
"Khi nào về vẫn nên đá anh ta đi thôi, bọn họ không xứng làm võ giả."
"Láo xược."
Hai mắt Dương Vô Địch lạnh băng, rốt cuộc không ức chế được sát ý, thân hình biến mất tại chỗ.
Lưa An ngang ngược đứng dậy, trong tay xuất hiện một thanh dao găm ngắn sắc bén.
Huỳnh Nhân cũng khoát tay, mỉm cười nói.
"Để tôi."
Lưu An giật mình, đôi mắt kinh ngạc nhìn Thiếu chủ, không ngờ Thiếu chủ muốn đích thân ra tay.
"Cao thủ của hiệp hội võ đạo cũng đến rồi, rốt cuộc cậu ta đã đắc tội với bao nhiêu người…"
"Mặc kệ thế nào, sư phụ Dương của hiệp hội võ đạo ra tay thì người này sẽ không có nửa phần thắng."
Không ít người trong các gia tộc khe khẽ nói nhỏ, người của hiệp hội võ đạo ra mặt, trò khôi hài lần này cũng đến hồi kết thúc.
Hai mắt Thiều Tuấn tràn đầy tự tin.
"Làm lính vài năm thì thế nào? Trước mặt cao thủ chân chính, mày chẳng là cái thá gì cả."
"Không biết tự lượng sức."
Huỳnh Nhân cười lạnh một tiếng, tốc độ của Dương Vô Địch quả thực không tồi, nhưng trong mắt anh lại thong thả như rùa vậy.
Dương Vô Địch xuất hiện trước mặt Huỳnh Nhân, năm ngón tay thành trảo chụp mạnh xuống.
Huỳnh Nhân ung dung đứng lên, thậm chí không buồn di chuyển, chỉ giơ chân đá tới.
‘Rầm’
Một chân một chưởng hung hăng va chạm, nháy mắt đụng vào nhau, Dương Vô Địch bay ngược ra ngoài.
‘Uỳnh’
Dương Vô Địch nện vào vách tường. Vách tường sảnh tiệc lập tức chia năm xẻ bảy.
Mà sắc mặt Dương Vô Địch cũng tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Một cước mà thôi, sư phụ Dương của hiệp hội võ đạo đã bại trận.
Toàn hội trường một im lặng tĩnh mịch, tất cả mọi người không dám tin trừng lớn hai mắt, Hoắc Thiên Quân và Thiều Tuấn khϊếp sợ há hốc miệng, cảm giác sợ hãi lan tràn ra toàn thân.
Năm năm trôi qua, tên rác rưởi năm đó lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
"Nếu nhà họ Thiều các người nguyện ý chịu thua, cho tôi một lời giải thích vừa lòng thì tôi đã suy nghĩ tha cho nhà họ Thiều một đường sống rồi."
Giọng nói bình thản lại vang lên, khiến toàn bộ người nhà họ Thiều không rét mà run.
"Nhưng bây giờ biểu hiện của mấy người đã làm tôi thất vọng."
Sát khí nồng đậm như sông lớn tràn ra, Thiều Tuấn cảm thấy chuyện lớn không tốt rồi, vội vàng quát lớn.
"Huỳnh Nhân, mày muốn làm gì?"
Nhất thời, toàn bộ vệ sĩ nhà họ Thiều bao vây Huỳnh Nhân và Lưu An lại.
"Cháu trai ông định bắt cóc vợ tôi, lại bắt nhầm em vợ tôi."
Huỳnh Nhân không buồn nhìn đám vệ sĩ một cái, hờ hững nói với Thiều Tuấn. "Nếu mấy người thành tâm hối cải, tôi còn không định giận chó đánh mèo đâu. Tôi đã cho các người cơ hội, là chính các người không quý trọng."
"Một khi đã vậy, sau tối nay sẽ không còn nhà họ Thiều nữa."
‘Rầm’
Sát khí tập trung vào Thiều Tuấn, khiến ông ta cả mặt trắng bệch.
"Nổ súng, tất cả nổ súng cho tôi."
Lạch cạch…
Tất cả vệ sĩ nhà họ Thiều đều rút súng chỉa vào Huỳnh Nhân và Lưu An
Thoáng cái, không khí hiện trường căng như dây đàn, mọi thứ lên tới đỉnh điểm.
"Cô chủ tới."
Chợt, ngoài cửa lớn nhà họ Thiều vang lên tiếng thông báo.