Huỳnh Nhân hơi híp mắt lại, lập tức hiểu ra mối quan hệ lợi hại bên trong.
Nhà họ Liên và nhà họ Trịnh thân thiết bao đời, cả hai bên đều có ý muốn tác hợp cho Trịnh Hạo và Liễu Cảnh Nhiên, kết quả hai người bên nhau chưa được bao nhiêu ngày, thì Trịnh Hạo đã bị Huỳnh Nhân dùng kim bạc gϊếŧ chết.
Người nhà họ Trịnh vẫn chưa biết tin này, ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông Trịnh, trong bữa tiệc, chắc chắn sẽ bị người ta hỏi đến chuyện này, đến lúc đó, nên trả lời như thế nào đây?
Liễu Cảnh Nhiên nói là “thương lượng”, nhưng thực tế là đang thí tốt giữ tướng.
Trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên một tia sắc lạnh, khí thế trên người cũng bùng phát dữ dội.
“Cô cũng nghĩ vậy sao?”
Anh đột nhiên nhìn Liễu Cảnh Nhiên và hỏi.
Ánh mắt Liễu Cảnh Nhiên lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn kiên quyết nói.
“Xin lỗi, Huỳnh Nhân, anh đừng trách tôi.”
“Tôi sắp kết hôn rồi, nhà họ Liễu và nhà họ Liên cũng nhận được sự ủng hộ của nhà họ Văn, tốc độ tiến triển rất nhanh, không thể vì chuyện này mà làm hỏng được, cho nên… chỉ có thể hi sinh anh thôi.”
Lời nói của Liễu Cảnh Nhiên khiến Huỳnh Nhân chìm vào im lặng, nhưng nét mặt anh lại chẳng có một chút gì gọi là buồn bã.
Vì lập trường mà cả hai trở mặt thành thù, nhưng trong lòng Huỳnh Nhân vẫn nhớ kỹ khoảng thời gian đẹp đẽ thời thơ ấu.
Có lẽ vì áy náy, Liễu Cảnh Nhiên vội vàng nói.
“Nhưng mà anh yên tâm, nếu nhà họ Trịnh thật sự muốn gϊếŧ anh, tôi sẽ cầu xin giúp anh…”
“Không cần.”
Huỳnh Nhân bình tĩnh cắt ngang lời của Liễu Cảnh Nhiên.
“Tôi chưa có lưu lạc đến mức cần sự giúp đỡ của cô, cho dù các người giao tôi cho nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh cũng phải có gan nhận mới được.”
Câu nói này cực kỳ kiêu ngạo, Liễu Cảnh Nhiên cũng sững sờ, môi hé mở, nhưng lại chẳng thốt ra được câu nào.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến nhà họ Liễu.
Phòng khách chật ních người, Liên Thúy Na, Liên Hồng Vân, Liễu Đông Quân và các thành viên khác của nhà họ Liễu đang ngồi ở hai bên, Liễu Nham ngồi ở giữa, ánh mắt nhìn Huỳnh Nhân đầy do dự, nhưng vẫn không có cách nào khác.
“Chị hai, tên rác rưởi đó về rồi kìa, bắt đầu thôi.”
Nhìn thấy Huỳnh Nhân trở về, Liên Hồng Vân lập tức nhìn Liên Thúy Na rồi nói.
Mở miệng là rác rưởi, ánh mắt Huỳnh Nhân cũng u ám dần, nhưng cũng chẳng nói gì cả.
Liên Thúy Na cũng khẽ nhìn Huỳnh Nhân, nói thẳng vào vấn đề.
“Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông Trịnh, cậu đi cùng chúng tôi.”
“Nếu ông Trịnh không hỏi gì, thì tất cả bình yên vô sự, nếu hỏi đến chuyện của Trịnh Hạo, cậu thừa nhận là cậu gϊếŧ nó, không liên quan gì đến nhà họ Liên và nhà họ Liễu, có hiểu không?”
Huỳnh Nhân đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh lùng.
Trước khi đến đây, anh tính sẽ một mình gánh chịu, bây giờ xem ra, đột nhiên lại không muốn làm như vậy nữa.
“Bắt tôi nhận hết, các người đừng có hối hận.”
Ánh mắt anh sắc bén nhìn Liên Thúy Na, nói.
Liên Thúy Na bị Huỳnh Nhân nhìn chằm chằm, giống như đang bị một con thú dữ lăm le, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
Khi định thần lại, bà ta lại thẹn quá hóa giận.
“Cậu còn dám trừng mắt nhìn tôi.”
Bà ta lao tới trước mặt Huỳnh Nhân giống như một người đàn bà chanh chua, hai tay chống nạnh, liên tục mắng mỏ.
“Tốt nhất cậu nên cầu nguyện ngày mai ông Trịnh đừng hỏi đến chuyện Trịnh Hạo chết, nếu không, với tính cách của ông Trịnh, chắc chắn cậu không thể sống nổi, đến lúc đó, nếu cậu liên lụy đến chúng tôi, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”
“Được rồi.”
Liễu Nham hét lớn, trừng mắt nhìn Liên Thúy Na, nói: “Đại thọ ngày mai ở nhà họ Trịnh, nếu thật sự không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ ra mặt thương lượng chuyện bồi thường với ông Trịnh, nhưng, muốn động đến Huỳnh Nhân, thì tôi không đồng ý.”
Nghe thấy giọng điệu vang dội đanh thép của Liễu Nham, trong lòng Huỳnh Nhân như có một luồng nước ấm chảy qua.
Liên Thúy Na ngẩn ngơ một lúc, sau đó càng tức giận hơn, chỉ vào Liễu Nham mắng.
“Ngày mai chúng ta sẽ đại diện cho nhà họ Liên, ông muốn đối địch với nhà họ Trịnh vì tên rác rưởi này sao?”
Liễu Nham im lặng một lúc rồi nói: “Cho dù Huỳnh Nhân có gϊếŧ Trịnh Hạo, cũng là do cậu ta tự tạo nghiệp không thể sống, tôi tin ông Trịnh không phải là hạng người không hiểu chuyện.”
“Vậy thì ông không hiểu ông Trịnh rồi.”
Liên Thúy Na chống nạnh, tức giận nói.
“Ai mà không biết ông Trịnh rất hay lấp liếm, nếu để ông ta biết Trịnh Hạo bị tên rác rưởi đó gϊếŧ, trở mặt thành thù với nhà họ Liên là chuyện nhỏ, nói không chừng còn bắt người nhà chúng ta chôn cùng cháu ruột của ông ta.”
Trong mắt Huỳnh Nhân cũng hiện lên một tia sắc bén, ông Trịnh này cũng không phải là người tốt lành…
Liễu Nham cân nhắc hồi lâu, nhưng vẫn là nghiến răng nói.
“Huỳnh Nhân làm nhiều việc cho nhà họ Liễu như thế, tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trịnh ra tay với nó.”
“Cậu ta đã làm gì cho nhà họ Liễu?”
Liên Thúy Na chỉ vào Huỳnh Nhân tức giận nói.
“Cậu ta toàn mang tai họa đến cho nhà này. Nếu không có cậu ta, nói không chừng nhà họ Liễu đã trở thành gia tộc hạng hai rồi, hà tất phải để ý sắc mặt của người khác?”
“Mẹ… đây là mạng người đấy.”
Liễu Cảnh Nhiên cũng kéo Liên Thúy Na lại, nói.
“Nếu ông Trịnh hỏi tới, chúng ta bồi thường chút tiền xin lỗi là được rồi, không cần phải lấy tên rác rưởi này ra đền mạng đâu.”
Tuy cô ta cũng tức giận Huỳnh Nhân trước đây đã không từ mà biệt, càng hận anh đã làm liên lụy đến nhà họ Liễu, nhưng, cũng vẫn chưa đến mức muốn anh chết.
“Con gái, con bị làm sao thế?”
Liên Thúy Na nhìn Liễu Cảnh Nhiên đầy hoài nghi, nói.
“Nếu không có người đứng ra chịu tội, nhà họ Trịnh sẽ trở mặt thành thù với chúng ta, đối với chúng ta mà nói, là một đả kích rất lớn.”
Liễu Cảnh Nhiên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có người kéo lấy cánh tay cô ta.
Cô ta quay lại nhìn, chỉ thấy Huỳnh Nhân đang bình tĩnh nhìn cô ta.
“Không cần cầu xin thay tôi, tôi chính là muốn nói cho nhà họ Trịnh biết, Trịnh Hạo là do tôi gϊếŧ, bọn họ có thể làm gì được tôi?”
Ánh mắt Liên Thúy Na lóe lên, bà ta nói.
“Đây là do cậu nói đấy, Trịnh Hạo là do cậu gϊếŧ, không thể liên lụy đến chúng tôi.”
“Buổi trưa ngày mai, tự tôi sẽ đến nhà họ Trịnh.”
Huỳnh Nhân nói xong thì sải bước rời khỏi nhà họ Liễu.
Liễu Cảnh Nhiên nghiến răng, chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Huỳnh Nhân, tức giận nói.
“Anh điên rồi sao?.”
Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Liễu Cảnh Nhiên, Huỳnh Nhân có hơi sửng sốt, sau đó cười nhạt.
“Cô lo lắng cho tôi sao?”
“Ai lo lắng cho anh chứ?”
Giờ là lúc nào rồi, vậy mà Huỳnh Nhân còn đùa giỡn, Liễu Cảnh Nhiên càng thêm tức giận hơn nữa.
“Anh có biết mình sắp chết rồi không?”
“Ông Trịnh rất hay tự bênh vực cho bản thân, nếu mẹ tôi đổ cái chết của Trịnh Hạo lên đầu anh, anh sẽ bị đánh đến chết đấy.”
“Nghiêm trọng thế sao?”
Huỳnh Nhân kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên.”
Liễu Cảnh Nhiên lấy trong túi ra một chiếc vé máy bay.
“Đây là vé máy bay tôi đã giấu mẹ tôi mua được, nhân lúc mẹ tôi chưa phát hiện, anh mau bỏ trốn đi.”
Huỳnh Nhân không lấy, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Liễu Cảnh Nhiên, đột nhiên mỉm cười.
“Cô không hận tôi nữa sao?”
“Tôi hận.”
Liễu Cảnh Nhiên nghiến răng nói.
“Năm năm trước từ khi anh bỏ trốn khỏi hôn lễ nhà họ Thiều, liên lụy nhà họ Liễu, tôi đã bắt đầu hận anh.”
“Có lẽ, năm năm trước anh không phải là tên rác rưởi ăn nhờ ở đậu, nhưng, tôi cũng sắp phải kết hôn rồi.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Huỳnh Nhân có chút thay đổi.
“Cô chưa từng nghĩ, Văn Duy Thần đang lợi dụng cô sao?”
“Không thể nào, anh ta rất thích tôi.”
Liễu Cảnh Nhiên cố chấp lắc đầu, tiếp tục nói.
“Tôi sắp kết hôn rồi, mọi thứ đều trở lại quỹ đạo của nó, tất cả thù hận không còn ý nghĩa gì nữa, mọi người được yên ổn, mới là kết quả tốt nhất.”
Nói xong, cô ta hít một hơi thật sâu nói với Huỳnh Nhân.
“Cho nên, anh mau chạy trốn đi.”
Nghe Liễu Cảnh Nhiên nói vậy, Huỳnh Nhân chỉ mỉm cười, rồi nhận lấy tấm vé đó.
Tuy nhiên, thay vì bỏ nó vào túi, anh lại gấp nó làm đôi và xé nó ra từng mảnh.
Những mảnh giấy vụn tung bay trên bầu trời, Huỳnh Nhân nhàn nhạt cười với Liễu Cảnh Nhiên.
“Cô quá xem thường tôi rồi, chỉ là một nhà họ Trịnh nhỏ bé, tôi chẳng để tâm đâu.”
“Nếu bọn họ không biết thức thời, thì nhất định sẽ bị diệt.”
Bỏ lại hai câu này, Huỳnh Nhân lạnh lùng xoay người bước ra khỏi cổng nhà họ Liễu.