Thiều Gia Nguyệt nói ra kế hoạch vẫn luôn giấu kín trong lòng, Liễu Phi Tuyết cũng hiểu rõ, cô luôn bị Thiều Gia Nguyệt sắp đặt.
Có điều cô cũng không tức giận. Lấy quy mô và các lĩnh vực liên quan đến Lệ Tinh hiện nay thì một người vẫn chưa thể làm được hạng mục xây dựng thành phố, nhất định phải tìm kiếm đối tác để làm ăn.
So với Thiều Gia Nguyệt thận trọng từng bước, bày mưu nghĩ kế, dựa vào bản lĩnh thật sự khiến người khác tâm phục khẩu phục, thì Đổng Ý Hành bỉ ổi dựa vào video uy hϊếp cô càng khiến người khác buồn nôn hơn.
Huỳnh Nhân đối với cô ta cũng tâm phục khẩu phục. Mặc dù anh đã thay da đổi thịt nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu muốn đối phó với Thiều Gia Nguyệt, quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Mạnh như anh mà còn bị biến thành quân cờ của Thiều Gia Nguyệt từ lúc nào không hay biết, chứ đừng nói tới người khác.
Giờ phút này trong đôi mắt xinh đẹp của Thiều Gia Nguyệt có tia sáng lấp lánh, phảng phất như có ngôi sao khảm nạm vào trong mắt, long lanh rung động lòng người. Từ ánh mắt của cô ta, Huỳnh Nhân thấy được sự chinh phục và dã tâm.
Nếu như cô ta là đàn ông, có lẽ sẽ còn đạt được nhiều thành tựu hơn bây giờ.
Nửa đường nhảy ra Thiều Gia Nguyệt, trực tiếp làm kế hoạch của Đổng Ý Hành bị rối loạn, sắc mặt anh ta lúc thì tái nhợt, lúc lại trở nên xanh tím, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thiều Gia Nguyệt.
"Đây chỉ là kế hoạch của cô mà thôi, mọi việc đều phải có trước có sau."
Nụ cười trên mặt Thiều Gia Nguyệt biến mất, cô ta đưa mắt qua nhìn Đổng Ý Hành.
"Anh muốn tranh giành với tôi?"
Vẻ lạnh lùng trong mắt cô ta khiến cho sắc mặt Đổng Ý Hành hơi thay đổi, nhưng anh ta nghĩ tới bản thân cũng không chỉ có một mình, mà là toàn bộ bang hội Minh Châu. Lúc này, trong lòng anh ta mới trấn tĩnh hơn một chút.
"Thiều Gia Nguyệt, tôi cũng không muốn đối đầu với cô, thế nhưng cô cũng đừng có kích động quá mức. Nhà họ Thiều đã diệt vong, dù một mình cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không đấu lại được cả một gia tộc."
"Không sai."
Thẩm Thanh Vân cũng buông người phụ nữ trong ngực ra, trong mắt anh ta lộ ra tia lạnh lẽo.
"Đổng thiếu cam kết hạng mục xây dựng thành phố cũng có một phần của nhà họ Thẩm chúng tôi. Nếu như cô Thiều đồng ý tham gia với chúng tôi, mọi chuyện đều dễ thương lượng. Nhưng nếu như cô muốn mạnh mẽ cướp đoạt lấy, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."
Thấy hai vị thiếu gia nhà quyền thế là Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân đều khẳng định lập trường, mấy cậu ấm phía sau cũng đều dồn dập tỏ thái độ.
"Đúng vậy, cho dù cô đã từng huy hoàng, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có một mình."
"Đoạt đồ ăn trước miệng hổ không phải là chúng tôi, mà là cô."
"..."
Thiều Gia Nguyệt cũng không tức giận, ngược lại còn tự rót cho mình một chén hồng trà, chậm rãi uống. Cô ta nở nụ cười, thưởng thức sự châm chọc của bọn họ, lại giống như đang xem một bộ phim điện ảnh tấu hài.
Trên mặt Huỳnh Nhân cũng mang theo vẻ lạnh lùng, không nói một lời. Khoảnh khắc này, hai người lại vô cùng ăn ý.
Liễu Phi Tuyết nhìn Thiều Gia Nguyệt tràn đầy thù hận, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Cô có thể không quan tâm tới những người phụ nữ khác, thế nhưng lại không thể không để ý tới Thiều Gia Nguyệt. Dù sao thì cô ta và Huỳnh Nhân thiếu chút nữa là đã trở thành vợ chồng.
Sắc mặt Đổng Ý Hành u ám nhìn Thiều Gia Nguyệt.
"Có cái gì đáng cười?"
"Các người... Sẽ không thật sự cho rằng tôi rời khỏi nhà họ Thiều, thì sẽ sợ các người đấy chứ?"
Thiều Gia Nguyệt tràn đầy hứng thú nhìn tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt cô ta từ từ cố định lại trên người Huỳnh Nhân.
"Có lẽ căn bản không cần tôi ra tay, các người sẽ hối hận."
"Cô nói anh ta?"
Đổng Ý Hành khinh thường nhìn lướt qua Huỳnh Nhân, cười lạnh nói.
"Bản thân anh ta còn khó mà bảo đảm thì sao có thể khiến tôi hối hận chứ?"
Ánh mắt Thiều Gia Nguyệt chậm rãi rơi xuống chiếc điện thoại di động trong tay Đổng Ý Hành, video vừa nãy Liễu Phi Tuyết xóa bỏ, chỉ là một phần bản sao, bản gốc vẫn còn đang ở trên tay Đổng Ý Hành.
Ánh mắt của cô ta lập tức lạnh lẽo, cũng nhận ra video này chính là chuyện đã xảy ra trong đêm hôn lễ của cô ta và Huỳnh Nhân, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Loại thủ đoạn bỉ ổi này làm sao có thể khống chế được anh ta?"
"Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, giả tạo một đoạn video thực sự rất đơn giản."
Đổng Ý Hành không hề sợ hãi.
"Cô không tin thì có thể cầm đi phân giải, nhìn xem người ở bên trong có phải là Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân hay không."
Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía Liễu Phi Tuyết uy hϊếp.
"Cô Liễu, cô cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, cuối cùng cô lựa chọn ai. Có một số hậu quả, chưa chắc cô có thể chịu đựng được."
Thấy Đổng Ý Hành không hề sợ hãi như vậy thì Huỳnh Nhân đã biết, video này là thật. Năm năm trước, khi anh và Liễu Phi Tuyết bị bắt cóc, nhất định còn xảy ra chuyện gì khác.
Thế nhưng Huỳnh Nhân vẫn không hề lo sợ, anh chậm rãi bước lên phía trước, đi tới trước mặt Đổng Ý Hành, hạ xuống tối hậu thư.
"Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nói ra ai là người đưa đoạn video này cho mày."
Đổng Ý Hành hoàn toàn không sợ, còn khinh thường nhìn Huỳnh Nhân.
"Nói cho mày biết thì có thể làm được gì? Mày có thể tìm được người rồi gϊếŧ chết người ta hay sao?"
"Tao có thể gϊếŧ chết mày."
Cùng lúc với tiếng nói lạnh lùng đến cực điểm được hạ xuống, Huỳnh Nhân bỗng nhiên mở cửa sổ tháp Minh Châu ra.
Ầm ầm.
Nhất thời, mưa to như trút nước, sấm vang chớp giật, từng giọt nước mưa to như hạt đậu cứ thế hắt vào, bắn tung tóe lên tất cả mọi người.
Đám người Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân giật mình nhìn Huỳnh Nhân, không hiểu đang gió to mưa lớn như này mà anh lại mở cửa sổ làm gì?
Thế nhưng người phụ nữ trông giống như là thư ký của Thiều Gia Nguyệt đang đứng phía sau bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ vượt xa cô ta, nhất thời cô ta hoàn toàn biến sắc, che chắn bảo vệ Thiều Gia Nguyệt. "Cô chủ, cẩn thận."
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết cũng hơi biến đổi, ‘xoạt’ một tiếng đứng dậy.
"Huỳnh Nhân, anh muốn làm gì?"
Vèo.
Liễu Phi Tuyết còn chưa dứt lời, thân hình Huỳnh Nhân đã biến mất ngay tại chỗ.
Anh hóa thành một tia tàn ảnh, nhanh như chớp xuyên qua kẽ hở giữa hai anh em cậu ấm, đột ngột xuất hiện trước mặt Đổng Ý Hành, ánh mắt như như thần chết, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
"Mày…"
Huỳnh Nhân đột nhiên xuất hiện làm Đổng Ý Hành sợ hết hồn, anh ta đang muốn nhanh chóng lùi về sau, đột nhiên một bàn tay lớn gần như thô bạo bóp lấy cổ họng của anh ta, nhấc cả người anh ta lên.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người ở đây đều chấn động, ngây người nhìn Huỳnh Nhân bước đến như thần chết.
Trong mắt Thiều Gia Nguyệt lại ngập tràn sự ngạc nhiên, vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn Huỳnh Nhân.
"Tao có một vạn biện pháp khiến cho mày sống không bằng chết, không thể kìm được mà nói ra."
Trong mắt Huỳnh Nhân bắn ra tia sáng lạnh lẽo, anh kéo khuôn mặt sợ hãi của Đổng Ý Hành đến bên cửa sổ đã mở ra.
Bịch. Bịch. Bịch.
Tiếng bước chân nặng nề của Huỳnh Nhân chẳng khác gì búa tạ, mạnh mẽ đập vào trong lòng mỗi người.
Kiếp nạn năm năm trước lại bị quay video lại đã hoàn toàn khơi dậy sát ý của Huỳnh Nhân.
Anh không thể nhịn được nữa, sự tàn ác ngập trời đang sinh sôi nảy nở trong đáy lòng anh.
"Huỳnh Nhân, anh mau dừng tay." Liễu Phi Tuyết dường như nhớ ra chuyện gì đó, hoảng sợ kêu lên.
Nhưng đã muộn.
Huỳnh Nhân nhấc Đổng Ý Hành mặt mũi đang tái nhợt đi tới bên cửa sổ đang rít gào. Trước ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người, anh nhấc cả người Đổng Ý Hành ra bên ngoài tháp Minh Châu.
"Nơi này là tầng cao nhất của tháp Minh Châu, nếu như mày không nói, vậy tao sẽ ném mày từ nơi này xuống." Giọng anh lạnh lẽo thấu xương.
Cùng lúc đó, bên ngoài mưa to gió lớn, một tia chớp chói mắt giật ngang trời, toàn bộ nổ tung.
Ầm ầm.
Chớp sáng như tuyết, trong nháy mắt thắp sáng toàn bộ thành phố Minh Châu.
Cũng chiếu lên người Huỳnh Nhân, kéo dài bóng đen của anh đến vô tận.
Khoảnh khắc này, anh giống như thần chết.