Bị ánh mắt đầy sát ý của Huỳnh Nhân nhìn chăm chú, đồng tử của sát thủ cũng đột nhiên co lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Mày, sao mày không bị thương?."
Người bình thường bị gã ta đâm một nhát nhất định sẽ bị thương nặng hấp hối, sao anh chỉ chảy chút máu, còn lại không hề bị gì cả?
"Mày đáng chết."
Tiếng nói của Huỳnh Nhân lạnh như băng, không nói nhảm quá nhiều, tung một cú đấm thật mạnh.
Trong lòng anh ước lượng qua loa, còn khoảng ba giây nữa hai xe sẽ đụng nhau.
Đối với người bình thường ba giây chỉ thoáng cái đã qua, nhưng đối với anh thì ba giây đã đủ cho anh làm rất nhiều chuyện.
Oành-
Chỉ nghe một tiếng vang như sấm rền, Huỳnh Nhân đấm một cú oai phong, thân thể của sát thủ bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.
Xoạt xoạt-
Kính chắn gió theo tiếng bị đâm nát, toàn thân tên sát thủ kia bị ném ra ngoài.
Ầm ầm-
Lúc này, bóng ma to lớn ùn ùn kéo đến, chiếc xe tải đó sắp đâm vào.
Phốc phốc-
Tên sát thủ đó bị bánh xe to của xe tải cán qua, thậm chí không kịp kêu thảm đã không phát ra tiếng được nữa.
Liễu Phi Tuyết chưa tỉnh hồn nhìn một màn này, từ nhỏ cô cũng trải qua không ít lần bắt cóc, nhưng không có một lần nào hung hiểm như lần này, sát cục trong cục.
"Nhắm mắt lại."
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Huỳnh Nhân.
Liễu Phi Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, mặt của Huỳnh Nhân như đao tước, vô cùng nghiêm túc, nhất là đôi mắt càng rực rỡ ngời ngời, nhìn chằm chằm vào phía trước.
Trong khoảnh khắc sống còn, Liễu Phi Tuyết cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng nhắm mắt lại giao tính mạng vào tay Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân ôm Liễu Phi Tuyết, sau đó trở mình lăn xuống dưới, khi lăn xuống anh lập tức mở cửa xe, ôm Liễu Phi Tuyết lăn xuống dưới.
Ầm ầm-
Ngay lúc hai người họ bỏ xe thoát đi, xe tải cũng đâm mạnh vào xe con.
Xe lập tức chia năm xẻ bảy, thành một đống đồng nát sắt vụn.
Mà xe tải lớn còn không vừa lòng, liên tục đâm thêm ba lần mới bỏ qua.
Oành-
Bình xăng nổ mạnh, cả chiếc xe cũng vọt lên trời, nổ tung ở giữa không trung, ánh lửa ngút trời.
Nhưng những ánh lửa ấy chỉ tồn tại vỏn vẹn một giây đã bị mưa to giội tắt, từng đợt khói đen dâng lên, cảnh hoang tàn khắp nơi.
Liễu Phi Tuyết không nhìn thấy những hình ảnh đó, cô chỉ cảm thấy một lồng ngực dày rộng hữu lực dán sát gương mặt của cô, dù bên ngoài gió to mưa lớn, sấm sét vang dội, cô cũng không hề cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Dường như cái ôm của Huỳnh Nhân là bến cảng ấm áp nhất, chu đáo che chở cô.
Cứ lăn lông lốc vài vòng như vậy, giọng nói của Huỳnh Nhân mới chậm rãi vang lên.
"Được rồi, em có thể mở mắt ra."
Liễu Phi Tuyết mở to mắt, nhìn thấy Huỳnh Nhân đè trên người cô.
Hai tay anh chống ở hai bên, cẩn thận khống chế thân thể của mình, cố hết sức không khiến Liễu Phi Tuyết đau.
Từ góc độ này, vừa lúc Liễu Phi Tuyết có thể thấy vết thương của Huỳnh Nhân còn đang chảy máu, cô lập tức rơi nước mắt.
"Anh cố chịu đau, chúng ta lập tức đi bệnh viện."
Ánh mắt Huỳnh Nhân dịu dàng nhìn Liễu Phi Tuyết, khẽ nói.
"Em đừng căng thẳng, chút chuyện nhỏ này không có gì đáng ngại."
"Thế này sao lại là vết thương nhỏ được, anh cũng chảy nhiều máu đến vậy-"
Liễu Phi Tuyết bất chấp mưa to gió lớn, vội vàng đi đến bên cạnh Huỳnh Nhân, đỏ mắt nói.
Đối với việc này, Huỳnh Nhân chỉ đành cười khổ.
Vết thương như vậy đối với người bình thường có lẽ là vết thương chí mạng, nhưng đối với anh nó còn không bằng vết thương nhỏ.
Trận chiến U Hằng, một mình Huỳnh Nhân chiến đấu với cửu đại chí tôn của thế giới, vết thương nào trên người anh không thảm thương hơn cái này?
Huỳnh Nhân đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên ánh mắt biến đổi trở nên sắc bén, làm dấu tay im lặng.
"Suỵt."
Liễu Phi Tuyết cũng giật mình, không nói gì.
Cộc cộc cộc...
Từng tiếng bước chân lanh lảnh truyền tới từ nơi không xa.
Tài xế xe tải nhảy xuống xe, đến đây xem xét tình huống.
Mưa to rơi lên mặt gã ta, lên người, lên tóc, nhưng gã ta làm như không cảm nhận được, ánh mắt vẫn bình thản.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đây là nguyên tắc xử sự khi họ làm nghề này.
Theo tiếng bước chân tới gần, ánh mắt của Huỳnh Nhân càng ngày càng sâu thẳm, trái tim Liễu Phi Tuyết cũng đập nhanh hơn.
Cuối cùng, khi khoảng cách giữa hai bên chưa đến một mét, Huỳnh Nhân bất chợt bùng nổ, bỗng nhiên vươn cánh tay ra.
Tên sát thủ thứ hai đã phản ứng rất nhanh, nhưng gã ta vẫn bị Huỳnh Nhân bắt được yết hầu, giơ lên thật cao.
"Nói mau, ai phái tụi mày tới đây."
Giọng nói của Huỳnh Nhân lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã ta.
Khi nói chuyện, bàn tay của anh đã không ngừng dùng sức.
Bởi vì anh đã biết thân phận của đối phương là sát thủ chuyên nghiệp lấy việc gϊếŧ người làm nghề, rốt cuộc là ai có năng lực lớn đến nỗi có thể mời sát thủ chuyên nghiệp tới gϊếŧ bọn họ?
Sắc mặt của tên sát thủ kia đỏ bừng, hai chân cách mặt đất vùng vẫy như con ếch xanh sắp bị đun sôi.
Ánh mắt gã ta nhìn Huỳnh Nhân mang theo sự hoảng sợ, nhưng càng nhiều hơn lại là dữ tợn và điên cuồng.
Dưới ánh nhìn chăm chú lạnh lùng của Huỳnh Nhân, miệng của sát thủ bỗng dưng nhúc nhích một chút.
Rất nhỏ bé, nhưng vẫn bị Huỳnh Nhân nhận ra.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, tên sát thủ này muốn cắn lưỡi tự sát.
Một bàn tay khác của Huỳnh Nhân bỗng nhiên với vào miệng của gã ta, muốn ngăn cản gã ta cắn lưỡi tự sát.
Đáng tiếc vẫn chậm.
Tên sát thủ kia nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân bằng ánh mắt hung ác, trong mắt hiện lên sự điên cuồng nồng đậm.
Máu tươi đỏ thắm chảy xuống từ miệng gã ta, con ngươi của gã ta không còn động đậy nữa.
"Chết rồi."
Huỳnh Nhân thở dài trong bụng, đây là người sống duy nhất mà lại cắn lưỡi tự tử.
Nhưng anh không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại trong lòng rất lo lắng.
Những tên sát thủ này thà rằng cắn lưỡi tự tử cũng không muốn để lộ dấu vết, chứng tỏ độc thủ phía sau màn thuê bọn họ có địa vị to lớn.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, anh nên điều tra từ đâu?
Ngược lại Huỳnh Nhân có thể vận dụng sức người và sức của mà anh có, nhưng thế giới to lớn như thế, muốn điều tra ra chân tướng không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển, nói nghe thì dễ?
Nhưng khi Huỳnh Nhân định xử lý thi thể này, bên tai lại truyền đến tiếng ‘tích tích’ rất nhỏ.
"Tiếng gì?"
Không chỉ Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết cũng nghe thấy âm thanh này.
Tích tích tích-
Âm thanh càng ngày càng vang, càng ngày càng nhanh chóng, giống như một tiếng đếm ngược nào đó, đến từ đầu của tên sát thủ kia.
Khi nghe lấy âm thanh này, sắc mặt Huỳnh Nhân đột nhiên thay đổi kịch liệt, bỗng nhiên vứt thi thể của sát thủ đi như khoai lang bỏng tay.
Đồng thời, anh đẩy Liễu Phi Tuyết ngã xuống.
"Cẩn thận-"
Cùng lúc với tiếng nói vang lên, thi thể sát thủ còn ở giữa không trung bỗng nhiên nổ tung.
Trận nổ bắt đầu từ đầu của sát thủ, đầu tiên là đầu bị nổ tan nát, ngay sau đó thân thể bị nổ đến mức liên tiếp vỡ vụn.
Càng có sương máu lờ mờ bao phủ, mây hình nấm mini chậm rãi dâng lên, gợn sóng sinh ra từ trận nổ thổi bay tóc của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết.
Hai người đều nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt rung động, nơi sâu trong mắt Huỳnh Nhân lại càng lướt qua một tia sắc nhọn.
Chip bom.
Trong đầu tên sát thủ kia bị cấy ghép chip bom.
Đây là một loại bom kỹ thuật đen lấy cái chết của ký chủ là điều kiện nổ, chỉ có kỹ thuật nano tân tiến nhất mới có thể lấy ra, vốn dĩ đều dùng để đồng quy vu tận với đối phương, không ngờ Huỳnh Nhân trở về đô thị còn gặp được nó.
"Rốt cuộc là ai..."
Sắc mặt Huỳnh Nhân âm u, tự lẩm bẩm.
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều khuôn mặt, có Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân, thậm chí- Thiều Gia Nguyệt.
Keng keng keng-
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Huỳnh Nhân cầm lên xem, là cuộc gọi từ Liễu Thụy Hoa.
Anh vừa bấm nghe đã có tiếng nói nghẹn ngào mang chút tuyệt vọng của Liễu Thụy Hoa truyền ra.
"Anh rể, em xin lỗi, Tiểu Như biến mất rồi."