Phía sau võ quán là một phòng trà cổ, nơi mà Nhanh Thanh Thi và Nhan Ung đang ngồi nhâm nhi trà.
"Thanh Thi à, không hổ danh cháu là thiên tài số một nhà họ Nhan, mới có hai ba câu thôi mà đã dụ dỗ được thằng nhãi ranh kia đến đây"
Nhan Ung thổi nước trà nóng hổi lăn tăn gợn sóng, rồi sau đó nhàn nhã nhấp một ngụm, mỉm cười nói.
Nhanh Thanh Thi cười, nói.
"Bác trai sai rồi, cháu chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà, khôn ra rồi, làm sao mà đi lại con đường cũ được"
Cả Nhanh Thanh Thi và Nhan Ung đều là họ Nhan, không nghi ngờ gì, bọn họ chắc chắn là họ hàng của nhau.
Nhan Ung cười hỏi.
"Ăn hàng nào, ăn của ai mà mọc cái khôn ra nhanh thế?"
"Đương nhiên là của ba người Thiều Hải Hà, Đổng Ý Hành với Thẩm Thanh Vân rồi"
Nhanh Thanh Thi mỉm cười tự hào.
"Mọi người cứ gọi bốn chúng cháu là bốn thiếu gia Minh Châu, nhưng đâu có biết là cháu rất khinh thường bọn họ."
"Cho nên, cháu lợi dụng sức lực của hiệp hội để đối phó với Huỳnh Nhân."
"Đúng vậy."
Trong mắt Nhanh Thanh Thi lóe lên tia sáng lạnh lùng.
"Có năng lực thì gϊếŧ, vô dụng thì nâng đỡ, ác ý không đổi, khống chế tôi tớ mới là đích đến cuối cùng."
"Ha ha ha."
Nhan Ung cười lớn, vỗ tay tán thưởng.
"Tuyệt vời, tuyệt vời, cháu nói đúng, ở trong mắt cháu, Huỳnh Nhân quả thật là một kẻ vô dụng bất tài, nhưng có vẻ sức lực võ thuật của tên đó cũng khá đấy."
"Thế nhưng, hiệp hội của bác đâu hiếm người tài giỏi, từng lớp người tài giỏi dần dần xuất hiện, càng ngày càng lợi hại, tên đó trốn đi đâu được."
Bùm...
Tiếng cười của Nhan Ung còn chưa kết thúc, cánh cửa phòng trà đã bị đập mạnh một cái, gãy làm đôi.
Có mấy người mềm oặt ngã xuống đất, có người mình mẩy còn bê bết máu, hóa ra lại là một người cao thủ có sức lực không kém trong hiệp hội.
"Cái gì?"
Vẻ mặt của Nhanh Thanh Thi và Nhan Ung lập tức biến đổi, cùng lúc đứng lên.
"Thưa...hội trưởng..."
Người đàn ông ngã xuống đất run lẩy bẩy giơ tay mình lên, hơi thở yếu ớt, nắm chặt ống quần của Nhan Ung, môi hơi hé mở, có vẻ như đang muốn bày tỏ điều gì đó.
"Anh nói cái gì. Nói to lên."
Nhan Ung ngồi xổm xuống đất, nắm lấy bả vai của anh ta, quát lên.
Người đàn ông dùng hết sức mình để nói ra bốn chữ.
"Chúng ta...thua rồi."
"Thua?"
"Tại sao lại thế."
Nhan Ung và Nhanh Thanh Thi nghe thấy rõ ràng, gương mặt của họ lập tức trở nên kinh ngạc.
"Hội trưởng, đó là sự thật."
Người đàn ông nôn ra máu, lẩm bẩm một mình.
"Mười người hợp sức cũng không thể làm Huỳnh Nhân bị thương dù một chút"
Cộp. Cộp. Cộp.
Ngay sau đó, một bóng người cao thẳng ung dung bình tĩnh đi đến, tiếng bước chân trầm thấp như búa bổ đập mạnh vào trái tim của Nhan Ung và Nhanh Thanh Thi.
"Huỳnh Nhân?"
Khi nhìn thấy rõ người đến là ai, sắc mặt Nhan Ung thay đổi.
"Tại sao anh lại không bị làm sao?"
"Hội trưởng Nhan, đây là Cao thủ hiệp hội mà ông vẫn tự hào đấy à? Chẳng có ai có thể chiến đấu luôn ấy"
Trên mặt Huỳnh Nhân nở nụ cười thoải mái lạnh nhạt, ánh mắt thâm sâu lẫn chế giễu nhìn bọn họ.
"Đi chết đi."
Sau lưng Huỳnh Nhân bỗng dưng có một bóng người lao ra, muốn lợi dụng cơ hội để tấn công Huỳnh Nhân.
Thế nhưng, mặc dù từ đầu đến cuối không thèm ngoảnh đầu lại nhìn, Huỳnh Nhân vẫn biết đang có người đứng ở sau lưng.
Bùm...
Nhìn thấy sắp thành công, bỗng nhiên, cả người của tên đánh lén run rẩy kịch liệt, giống hệt như bị một chiếc xe tải cỡ lớn đâm phải, bay văng ra ngoài.
Cây cột phía sau bị tên đó đụng gẫy, không phát ra một tiếng động nào.
Lúc này, Huỳnh Nhân cũng đi tới trước mặt Nhan Ung, hả hê cười cợt.
Về phần Nhanh Thanh Thi, anh ta kinh hãi nhìn Huỳnh Nhân đi qua mình, chân tay đã cứng đờ không thể cử động được.
Bên ngoài phòng trà, rất nhiều cao thủ trong hiệp hội đã tụ tập, thế nhưng tất cả bọn họ đều ngã xuống đất khóc, một bước cũng không dám tới gần Huỳnh Nhân.
"Huỳnh Nhân..."
Trầm lặng một lúc lâu, Nhan Ung rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt tức giận, dữ tợn gào thét với Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân bỗng nhiên nở nụ cười.
"Làm sao, nhìn thấy người của ông ngã hết xuống đất nên tức giận à?"
"Huỳnh Nhân, tao muốn mày chết."
Nhan Ung tức đến mức run cả răng, mặc dù ông ta không biết tại sao Huỳnh Nhân lại không bị làm sao sau khi đánh nhau với nhiều người như vậy, thế nhưng ông ta đã nhận ra một điều, đó là ngay từ đầu ông ta đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này.
Nhanh Thanh Thi cũng sửng sốt, vốn dĩ anh ta muốn gϊếŧ chết Huỳnh Nhân, định để Huỳnh Nhân bị tất cả thành viên trong hiệp hội bao vây, thế nhưng mọi việc dù đã phát triển theo hướng anh ta nghĩ, nhưng kết quả lại khác.
Huỳnh Nhân không những không bị thương, mà tất cả mọi người trong hội đều bị bầm tím hết cả người.
Rốt cuộc là sức mạnh của Huỳnh Nhân mạnh như thế nào?
"Xin hội trưởng hãy ra tay để bắt tên khốn nạn này."
Bỗng nhiên, một thành viên đứng ngoài cửa phát ra tiếng van xin tràn ngập uất ức và phẫn nộ.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tham gia hưởng ứng.
"Xin hội trưởng hãy ra tay"
"Xin hội trưởng hãy ra tay"
"Xin hội trưởng hãy ra tay"
"..."
Giọng nói đầy đau khổ và tức giận, cũng như bất lực không biết phải làm gì.
Đối với bọn họ, việc yêu cầu hội trưởng ra tay là chứng tỏ sự kém cỏi của họ.
Trong những tiếng hét ầm ĩ, vẻ u ám trên mặt Nhan Ung dần dần biến mất, ông ta chỉ hít sâu một hơi rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân.
"Được rồi, tốt lắm, anh đã khơi dậy cơn giận của tôi thành công rồi."
Khi những lời nói này được thốt ra, Nhanh Thanh Thi, người đang đứng ở phía sau, lặng lẽ bước ra khỏi phòng trà, liếc nhìn Huỳnh Nhân với vẻ mặt u ám.
Một luồng khí mạnh mẽ bốc lên từ cơ thể Nhan Ung và phóng ra bên ngoài, theo một nghĩa nào đó, Huỳnh Nhân có thể ép buộc hội trưởng hiệp hội võ đạo phải trực tiếp ra tay, kể cả là thắng hay bại thì chỉ cần nói ra thôi là cũng đã đủ tự hào rồi.
"Hội trưởng ra tay, anh xong đời rồi."
"Hội trưởng chưa bao giờ thua cuộc, hội trưởng chỉ bắt nạt chúng tôi một chút thôi."
“Hội trưởng, gϊếŧ Huỳnh Nhân đi.”
Thấy hội trưởng ra tay, bầu không khí tại hiện trường cũng lên đến đỉnh điểm, nét mặt của mọi người đều đỏ bừng và vô cùng phấn khích.
Huỳnh Nhân hoàn toàn không sợ hãi, chế giễu nói.
"Ông lên đi, kết quả cũng sẽ giống như họ thôi, con kiến vua vô dụng rốt cuộc cũng chỉ mạnh hơn con kiến vô dụng bình thường một chút thôi."
"Mày muốn chết à."
Nhìn thấy ông ta đã ra tay mà Huỳnh Nhân vẫn không có tí nào rụt rè, e sợ, trong mắt Nhan Ung lóe lên một tia sát ý.
Trong mắt Kỳ Hạ Huy cũng lộ ra vẻ lo lắng, tự hỏi liệu ngài Huỳnh có thể ngăn chặn hành vi công kích độc đoán của hội trưởng hay không.
"Kỳ Hạ Huy, nhìn cho kĩ."
Huỳnh Nhân bỗng dưng hét lên.
"Nhìn xem cái gì mới là đỉnh cao của Bôn Lôi Quyền."
Kỳ Hạ Huy lập tức sửng sốt, vẻ mặt trở nên hưng phấn.
Trong chớp mắt, máu trong người anh ta sôi lên.
"Vâng. Ngài Huỳnh."
Sắc mặt Nhan Ung hơi thay đổi, dường như ông ta đã từng nghe thấy ba từ "Bôn Lôi Quyền" ở đâu đó.
Nhưng nghĩ kĩ lại, chắc chỉ là loại võ thuật vô dụng nào đó mà thôi nên không thèm quan tâm.
Bùm.
Nhan Ung dùng lòng bàn chân dậm mạnh xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một vết rạn nứt, Nhan Ung theo đó biến mất ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, năm ngón tay biến thành móng vuốt, đột nhiên thò ra, nhắm thẳng vào cổ họng Huỳnh Nhân.
Ông ta muốn bóp giữ lấy cổ họng Huỳnh Nhân, một đòn chí mạng.
Huỳnh Nhân vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
"Sợ đến nỗi váng đầu rồi à?"
Nhan Ung tự giễu trong lòng, định nắm lấy một cách không thương tiếc, nhưng mà, lại bắt hụt.
Huỳnh Nhân đang đứng trước mặt bỗng dưng biến mất.
"Không ổn."
Trong lòng Nhan Ung phút chốc trở nên vô cùng sợ hãi.
Chỉ là ảo ảnh sót lại do tốc độ của Huỳnh Nhân quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua khả năng thu nhận của mắt thường, cho nên ông ta mới có ảo giác Huỳnh Nhân đang đứng im không nhúc nhích.
Vừa định lùi lại, ông ta đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, ông ta cảm giác có một đôi mắt lạnh lùng đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm ông ta.
Lúc này, sát ý tràn ngập cũng tuôn ra như thủy triều, nuốt chửng lấy Nhan Ung, ông ta cảm thấy mình như bị ném vào một không gian tĩnh mịch, tuyệt vọng hiu quạnh không bóng người.
"Nếu ông đã muốn chết, thì để tôi giúp ông hoàn thành ước nguyện nhé"
Huỳnh Nhân đấm mạnh vào ngực Nhan Ung
Bùm...
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ lồng ngực của Nhan Ung lập tức lõm một lỗ rất sâu.
Quan trọng nhất đó chính là ông ta còn không dám động đậy, hai chân phát run, một lượng lớn mồ hôi lạnh hòa lẫn máu từ khóe miệng chảy ra, nhỏ xuống đất.
"Bôn Lôi Quyền."
Ở phía sau, Kỳ Hạ Huy kích động hét lên.
Giọng điệu của Huỳnh Nhân bình tĩnh.
"Bôn Lôi Quyền nổi tiếng với sức hủy diệt nhanh chóng. Nếu luyện đến cực hạn còn có thể giảm độ phức tạp xuống đơn giản, một cú đấm của nó có thể mạnh hơn mười nghìn cú đấm tầm thường khác"
Kỳ Hạ Huy nhớ kỹ từng lời Huỳnh Nhân đã nói, trong lòng không nhịn được rung động.
Hai con ngươi của Nhan Ung trợn to, sau khi đứng được một phút, ông ta lập tức ngã xuống đất với một tiếng nổ ầm ầm.
Bỗng nhiên, ông ta dường như đã nhớ ra điều gì đó, con ngươi co rút lại, lúc này, ánh mắt ông ta nhìn Huỳnh Nhân trở nên vô cùng sợ hãi.
"Bôn Lôi Quyền, anh là Võ Si."