Sau khi đến Yên Lăng, dưới sự dẫn dắt của Huỳnh Nhân, Mã Bách Điền lái xe quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
Đóng cửa xe, anh ta đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Đây là nơi ở của con bé……”
“Vốn dĩ em ấy không ở nơi này, nhưng đứa con trai của ba nuôi em ấy là tên nghiện bạc, chơi thua cả khế đất trong nhà, cho nên chỉ có thể quay lại quê sống.”
Huỳnh Nhân ở phía sau nói.
“Vì trả nợ, thậm chí em ấy còn không đại học.”
“Vậy ư……”
Vẻ mặt Mã Bách Điền có chút phức tạp, ngày tháng không có anh ta, con gái mình lại phải vất vả như vậy.
Huỳnh Nhân đã đi tới.
“Lát nữa thấy em ấy đừng biểu hiện quá kích động.”
Mã Bách Điền sao lại không rõ ý của những lời này, nhếch miệng cười.
“Yên tâm đi, ngài Huỳnh, tôi hiểu mà.”
Huỳnh Nhân lên tiếng.
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, đến trước nhà bác Quách, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Bác Quách, Từ Huệ, là cháu, Huỳnh Nhân đây.”
“Đến đây.”
Trong phòng truyền ra giọng nói thanh thúy, rất nhanh cửa được mở, lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đúng là Từ Huệ.
Trong khoảnh khắc thấy Huỳnh Nhân, cô ấy lộ ra nụ cười tươi.
“Anh Huỳnh Nhân.”
“Muộn như vậy rồi, có làm phiền đến mọi người không?”
Huỳnh Nhân khó được nở nụ cười.
“Không có đâu, chỉ cần là anh Huỳnh Nhân, muộn thế nào cũng không sao.”
Từ Huệ có vẻ rất vui, vội vàng mời Huỳnh Nhân vào, chính mình thì chạy vào trong phòng, vui vẻ kêu lên.
“Ba, anh Huỳnh Nhân tới.”
Phía sau Mã Bách Điền ngây ra nhìn bóng dáng Từ Huệ, nhìn một lúc, đôi mắt anh ta đỏ lên.
“Thế nào, có phải con gái của anh không?” Huỳnh Nhân cũng thu hồi tầm mắt, hỏi.
Hốc mắt Mã Bách Điền ướŧ áŧ, nức nở nói.
“Quả thực giống nhau như đúc, là con bé.”
Nói xong, bỗng nhiên thẳng sống lưng, khom người thật sâu với Huỳnh Nhân, gằn giọng nói.
“Ngài Huỳnh, con gái của tôi được ngài chăm sóc trong những năm qua rồi.”
Ở giây phút nhìn thấy Từ Huệ, tình cảm Mã Bách Điền áp xuống trong lòng như sóng thần vọt tới, cho dù chỉ nhìn từ xa một cái, biết được Tô Hạ không có việc gì anh ta cũng yên tâm rồi.
Khom lưng xong, anh ta xoay người sang chỗ khác, định rời đi.
“Anh đi đâu vậy?”
Trong lúc Mã Bách Điền khom lưng, Huỳnh Nhân không nói lời nào, đến khi anh ta muốn rời khỏi, anh mới thản nhiên lên tiếng.
Cơ thể Mã Bách Điền run lên, không quay đầu lại, chỉ là trầm giọng nói.
“Ngài Huỳnh, ngài nói rất đúng, cuộc sống bây giờ của con bé rất yên bình, gia đình hòa thuận, tôi không nên đi quấy rầy con bé, chỉ cần biết được con bé không có việc gì là tôi cảm thấy mãn nguyện rồi.”
“Không phải không muốn gặp, mà là không dám gặp đúng không?”
Huỳnh Nhân thình lình mở miệng, ánh mắt trở nên bình thản.
Ở nơi không ai nhìn thấy, cả người Mã Bách Điền run lên, mở to hai mắt nhìn, ánh mắt trốn tránh.
Lời nói của Huỳnh Nhân giống như một con dao sắc bén, mạnh mẽ rạch nát lớp ngụy trang của anh ta.
“Anh sợ hãi anh không khống chế không được chính mình, hay là sợ hãi sau khi bị em ấy nhận ra sẽ oán hận anh?”
Giọng nói bình tĩnh của Huỳnh Nhân lại lần nữa truyền đến, Mã Bách Điền nghe được cơ thể càng thêm run rẩy.
“Huỳnh tiên sinh, nếu không, hay hôm nay thôi đi?”
Anh ta đấu tranh rất lâu mới quay đầu lại nói với Huỳnh Nhân.
Gần tình thân lại sợ, sợ cái gì?
Sợ không dám đối mặt người kia, còn có vết sẹo trong lòng không thể bước qua.
Nhưng Huỳnh Nhân lại nhẹ nhàng vỗ bờ vai của anh ta.
“Anh cảm thấy, anh còn có đường lui à? Anh có đi hay không, không phải do anh quyết định.”
Lời này vừa nói ra, cơ thể anh ta cứng đờ một chút, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy phía sau Huỳnh Nhân, bác Lương và Từ Huệ đều đi ra, kinh ngạc nhìn Mã Bách Điền.
Đặc biệt là Từ Huệ, đứng ở phía sau Huỳnh Nhân, tò mò đánh giá anh ta.
“Chú là bạn của anh Huỳnh Nhân à, tại sao không vào đi?”
Nói xong, cô ấy chú ý tới trang phục trên người Mã Bách Điền.
Bộ tây trang quý báu mấy chục vạn, đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng trên cổ tay, cùng với khí thế của người đứng đầu toát ra, không thứ gì không thể hiện anh ta là một người giàu có thành công.
Vì thế, trên mặt cô ấy có chút xấu hổ.
“Nhà tôi không có gì đáng giá cả, không tiếp đón tối mọi người, rất xin lỗi.”
Con nhà nghèo sớm gánh vác gia đình, cô ấy đã nhìn ra Mã Bách Điền và bọn họ không phải người cùng một thế giới, phản ứng đầu tiên là tự ti.
Sắc mặt Mã Bách Điền thay đổi, vội vàng giải thích.
“Không phải, con đừng hiểu lầm, không phải bởi vì chuyện này tôi mới không tiến vào, là do...”
Sau đó Mã Bách Điền không nói thêm gì nữa, anh ta chỉ khẩn trương nhìn Từ Huệ, sợ bị Từ Huệ chán ghét, anh ta trực tiếp tháo đồng hồ trên tay xuống, cởi ra áo khoác ngoài quý báu, sau đó mới thật cẩn thận hỏi.
“Như vậy có đỡ hơn không?”
“Chú, chú làm gì vậy?”
Tô Hạ mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nhìn Mã Bách Điền, cô ấy chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình, người này, vì đón ý nói hùa cô, vậy mà ném tất cả đồ vật quý báu trên người đi.
“Tôi……”
Mã Bách Điền bỗng nhiên có chút ấp úng, nghẹn lúc lâu, mới nói ra một câu.
“Tôi sợ cháu xa cách tôi.”
Thấy Mã Bách Điền, một người chưa từng gặp mặt, có thể vì Từ Huệ làm được đến như vậy, bác Quách như là hiểu ra gì đó, đi đến trước mặt Huỳnh Nhân, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được hỏi.
“Cháu tìm được ba ruột của Tiểu Hạ rồi?”
Huỳnh Nhân chần chờ gật đầu, sợ bác Quách sẽ bởi vậy mà thương tâm.
Nào biết, trên mặt bác Quách lại có vẻ vui mừng, trong ánh mắt toát ra niềm vui sướng: “Đây là chuyện tốt, ba của Tiểu Hạ là người như thế nào?”
Ông ta lo lắng ba của Từ Huệ là loại người có tiền án người, Huỳnh Nhân yên tâm, cười nói.
“Anh ấy là nhà giàu số một Minh Châu, Mã Bách Điền.”
“Nhà giàu số một Minh Châu.”
Bác Quách lập tức mở to hai mắt nhìn, không thể tin được, lẩm bẩm tự nói.
“Tiểu Hạ vậy mà lại là con gái của nhà giàu số một……”
Cuối cùng Mã Bách Điền vẫn vào trong, Từ Huệ rất có lễ phép mà đưa cho hắn một ly trà, trong lúc rót trà bỗng nhiên phì cười ra tiếng.
Mã Bách Điền sững sờ một chút.
“Cháu cười cái gì?”
“A, xin lỗi, chỉ là cháu cảm thấy chú rất thú vị.”
Từ Huệ vội vàng ngừng cười.
“Hơn nữa, cháu cảm thấy chú rất quen thuộc.”
Vẻ mặt Mã Bách Điền kích động, nhưng nghĩ đến lời Huỳnh Nhân nói, vẫn nghẹn xuống phần xúc động này, gãi đầu.
“Phải không……”
Huỳnh Nhân và bác Quách cũng cố ý tạo không gian riêng cho Mã Bách Điền và Từ Huệ, thường xuyên qua lại, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Mã Bách Điền cũng không giấu giếm thận phận nhà giàu số một của mình, lấy danh nghĩa cá nhân chi trả toàn bộ học phí của Tô Hạ, nếu không phải bác Quách ngăn cản, ngay cả nhà, xe cũng muốn tặng.
Mã Bách Điền không ở lâu, rất nhanh đã rời đi, anh ta sợ sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
Huỳnh Nhân đi một chuyến đến nhà họ Liễu, nói tin tức tốt này cho Liễu Nham.
Sau khi được tin tức này, Liễu Nham cũng là rất vui sướng, từ sâu trong lòng cảm thấy mừng cho Từ Huệ.
Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt.
Huỳnh Nhân đứng dậy rời đi, cửa phòng của Nghị viện nhà họ Liễu lén lút hé mở, hắt lên ảnh ngược một khuôn mặt tái nhợt oán độc tới tận cùng của một người phụ nữ.
Đó là Liên Thúy Na.
Chăm chú nhìn thật lâu, cô ta gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi nên làm như thế nào?”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng động gì, rất nhanh đã tắt máy, một phút sau, Liên Thúy Na nhận được một tin nhắn nặc danh.
Nội dung tin nhắn là bốn chữ máu tươi đầm đìa
“Gϊếŧ Liễu Nham.”