TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 250: 250: Ông Xem Mà Làm

Còn hai tay súng bắn tỉa dù lợi hại, nhưng dưới binh khí của anh cũng một phát toi mạng.

Bây giờ tất cả các uy hϊếp đã được giải trừ, Lục Hi bình tĩnh nhìn Julien, anh chậm rãi nói: “Mẹ kiếp, đồ của Hoa Hạ là thứ các người có thể tùy tiện cầm?”

Julien đã cực kỳ sợ hãi, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng mình tiêu tốn cả đống tiền và chuẩn bị kỹ càng như vậy mà còn thất bại.

Đặc biệt là cái tên Lục Hi này, để anh nhìn thấy bí mật quốc gia phương tây này giấu giếm, hóa ra câu nói cấm địa của lính đánh thuê Hoa Hạ không chỉ là tùy tiện nói ra.

“Cậu ơi, là tôi sai, xin cậu tha thứ cho tôi, cậu nhất định sẽ nhận được tình hữu nghị trọn đời của gia tộc Jeffrey, xin cậu hãy tin tôi”, Julien đã mất hết tất cả võ lực, cuối cùng không còn cách nào giữ được dáng vẻ tao nhã nữa, ông ta kinh hãi cầu xin Lục Hi tha thứ.

Gia tộc Jeffrey cũng là dòng dõi quý tộc lâu đời ở Anh, tình hình bên trong thâm hậu, ông ta tin nhất định Lục Hi sẽ cân nhắc.

Nhưng Lục Hi chỉ cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Gia tộc Jeffrey chó má gì chứ, ông tưởng rằng ông đây sẽ sợ sao? Chọc vào một sợi tóc của ông đây thì tôi liền chạy tới Anh, nhổ tận gốc không chừa một mống cái gia tộc Jeffrey chó má này”.

Nhìn Lục Hi đáp trả hung hãn như vậy, lập tức Julien lòng đau như chết, ông ta biết rằng gia tộc của mình cũng không thể mang lại được gì, vì vậy ông ta lại nói.

“Thưa cậu, có yêu cầu gì cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được.

Từ nay về sau tôi tuyệt đối không bước chân vào Hoa Hạ nửa bước, xin cậu tha thứ cho tôi, cho dù tôi trở thành một tên hầu hèn mọn của cậu, tôi cũng không oán hận một câu”.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Julien, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh nói: “Ông đây thiếu con chó như ông à? Dám can đảm bước vào Hoa Hạ thì phải chịu chôn vùi ở chỗ này chứ, nếu không thì mấy ông còn tưởng rằng Hoa Hạ của tôi không có ai”.

Julien nghe xong, nhất thời không biết như nào mới phải.

Với vẻ hung hãn của Lục Hi, e rằng gϊếŧ ông ta giống như nghiền chết một con kiến vậy.

Julien không muốn chết, nhưng quả thật ông ta không nghĩ ra được cách gì có thể cứu mình.

Lúc này, Vương Kiến mặt càng kinh hãi, hắn ta run lẩy bẩy rúc sau lưng đám người Julien.

Vốn dĩ tưởng rằng hạnh phúc chỉ cách một bước xa, ai mà biết được trong nháy mắt hắn ta liền lọt xuống vực sâu vạn trượng.

Bây giờ hắn ta đã mất đi tất cả chỗ dựa, hắn ta phải đối mặt thế nào với thầy giáo cùng với lửa giận của Hạ Huyên Huyên?

Đúng lúc đó, Lục Hi co ngón tay bắn liên tiếp, mấy ngọn lửa hình đóa sen màu vàng sậm bắn vào trong cơ thể đám người Julien.

Julien và mấy tên thuộc hạ liền lăn lộn kêu gào trên đất, trên người xuất hiện trạng thái giống như nham thạch, đồng thời tỏa ra khói xanh từ trong ra ngoài.

Chỉ thấy Lục Hi lạnh lùng nói: “Đây chính là kết quả cho việc xúc phạm Hoa Hạ”.

Lời Lục Hi vừa dứt, đám người Julien cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại Vương Kiến không ngừng run cầm cập nhìn Lục Hi.

Lục Hi thản nhiên nhìn Vương Kiến, hắn ta bất giác rùng mình.

Bởi vì uy thế vừa rồi của Lục Hi quả thật là quá dọa người, từ trong ra ngoài Vương Kiến vô cùng sợ hãi Lục Hi.

“Thứ bán nước cầu vinh”.

Lục Hi mắng một tiếng, anh ngoắc tay, Vương Kiến bay về phía mình, Lục Hi túm cổ hắn ta, nhẹ nhàng quăng đến trước mặt Hạ Nguyên Phi.

“Hắn là sinh viên của ông, nên xử lý thế nào thì ông xem đi”.

Lục Hi nói xong liền đi sang bên cạnh, anh ngồi lên ghế nằm của Julien, thản nhiên châm một điếu thuốc.

Lúc này, Vương Kiến quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu khóc lóc với Hạ Nguyên Phi: “Thầy ơi, em sai rồi, là em nhất thời hồ đồ mới làm chuyện như vậy.

Xin thầy tha thứ cho em, em không dám nữa đâu”.

Nhìn Vương Kiến dập đầu khóc lóc, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Tôi và cậu là thầy trò, cậu lầm đường lạc lối tôi cũng có trách nhiệm.

Cậu quay về Thượng Kinh tự thú đi, tất cả hạng mục nghiên cứu của tôi đều là cơ mật cấp một của quốc gia, tôi cũng không thể tự ý thả cậu đi.

Nhưng đến lúc đó tôi sẽ thay cậu cầu xin với bộ Tư pháp”.

Vương Kiến nghe xong liền kích động nói: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy”.

Hắn ta vừa nói vừa không ngừng dập đầu.

“Cậu đi đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa”.

Hành vi mà Vương Kiến gây ra đã hoàn toàn khiến trái tim ông ta đau đớn, ông ta vô cùng thất vọng với cậu sinh viên này.

Vương Kiến chậm rãi đứng lên, hắn ta len lén nhìn Lục Hi.

Lục Hi ngửa mặt nhìn lên trời hút thuốc.

“Thầy, em quay về tự thú rồi, thầy nhất định phải cầu xin cho em đấy”.

Nói xong, Vương Kiến chậm rãi rời đi, từ đầu đến cuối hắn ta không dám nhìn Hạ Huyên Huyên.

Sau khi Vương Kiến rời đi, đám người đi đến bên cạnh Lục Hi, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Cậu Lục, chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, thật sự xin lỗi cậu”.

“Đúng vậy, người như cậu Lục quả thật có một không hai trên đời, thật buồn cười chúng tôi mắt còn cao hơn đầu, khiến cậu Lục cười chê rồi”, Thạch Kế Đông cũng nói.

Còn Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, mặt cô ta đỏ bừng không nói thành lời.

Cô ta xem thường Lục Hi nhất.

Ai biết được Lục Hi lại trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ.

Nhớ lại mấy lời ác độc của mình trên đường đi, mặt Hạ Huyên Huyên giống như lửa đốt.

Lúc này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Tâm tình của mấy người tôi có thể hiểu.

Nhưng chuyện này tôi có lý do phải tham gia, không giải thích với mấy người được”.

“Đương nhiên rồi, cậu Lục thần thông như vậy, chuyện của cậu chúng tôi cũng không thể nào hiểu được đâu, cậu cũng không cần phải giải thích với chúng tôi”, Hạ Nguyên Phi vội vàng nói.

Lục Hi gật đầu, anh lại nói: “Được rồi, lát nữa vào động phủ, mấy người phải nghe theo sắp xếp của tôi, còn nữa, tôi phải chọn đồ đầu tiên, mọi người không có ý kiến chứ?”.

| Tải iWin