Chương 298
Mặc dù giong nói của Tử hoàng tử không vang, nhưng nó như vang nổ bên tai mọi người hệt như một tiếng sấm kinh thiên động địa. “Tôi không nghe nhầm phải không?”
“Thử đựng trong chiếc hộp đó thực sự là mãng bảo sao?” Tất cả các đại lão có mặt đều choáng váng.
Mãng bào!
Nó là biểu tượng của vương quyền, là vinh quang tối cao nhất
Đại Ninh có một hệ thống cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, và chỉ có hai kiểu người mới có thể mặc mãng bào.
Kiểu thứ nhất, đó là người của hoàng tộc, không phải là người bình thường trong hoàng tộc mà là hoàng tử.
Kiểu thứ hai, là vương gia của tứ đại hoàng tộc.
Nếu người khác dám mặc, chính là phạm tội bị chém đầu
Bây giờ, đưa cho Tần Vũ Phong mãng bảo, chẳng là anh ta đại diện cho việc sắp tới được phong làm Quốc vương? Theo như được biết, Đại Ninh hàng trăm năm qua trước giờ chưa có việc phong người họ khác làm vương!
Nếu đúng như vậy, Tân Vũ Phong có thể vượt qua tám gia đình tài phiệt, tạo nên lịch sử, trở thành hoàng tộc lớn thứ năm, quả là vinh quang chưa từng có.
“Cùm cụp”
Các lính canh cẩn thận từng chút mở chiếc hộp ra. Hiện lên trước mắt là chiếc mãng bảo màu vàng!
Sợi tơ vàng quấn lấy nhau, trên vạt áo có sóng nước lần tần, trên sóng nước có báu vật đá được gọi là “hải thuỷ giang nhai”. ở trung tâm của áo bảo được thêu một con mãng to đùng, sống động như thật.
Giương nanh múa vuốt, gầm thét nuốt chửng cả bầu trời.
Ngay cả trên một quãng đường dài, cũng có thể cảm nhận được sự cao quý thô bạo, lay động lòng người.
So với mãng bảo, chiếc áo kỳ lân mà Tần Vũ Phong đang mặc bây giờ có chút kém sắc hơn.
Mãng bào!
Đây là khát khao suốt đời của vô số quan văn võ tướng. Khi Tần Vũ Phong chưa đến ba mươi mà đã đạt được thành tích như vậy quả là vô tiền khoảng hậu. “Tần Thiên Vũ, cái này do hoàng thượng ban cho! Mau mặc vào thử xem!”
Tứ hoàng tử giơ chiếc mãng bảo lên, nở nụ cười khách khi đối với Tân Vũ Phong.
Suy cho cùng, một vị tướng kiệt xuất như Tân Vũ Phong chính là trụ cột của đất nước Đại Ninh.
Nhìn thấy Tân Vũ Phong chuẩn bị đón lấy chiếc mãng bào Giây phút quan trọng như vậy lại xảy ra sự việc bất thường. “Điện hạ, đừng làm vậy!
Đột nhiên, có một ông già bước ra từ tám gia đình tài phiệt, trầm giọng nói: “Mãng bào là đồ của hoàng tộc, không thể dễ dàng dâng tặng người khác. Nghe vậy, Tứ hoàng tử cau mày, tỏ vẻ khó chịu và hét lên một cách gay gắt: “Chiếc mãng bào này là do hoàng thượng ban cho! Không lẽ người không thuận theo ý muốn của phụ hoàng sao?”
Tứ hoàng tử chuyên tên Hạ Hoàng, tưởng rằng có thể làm bọn xấu khiếp sợ. Không ngờ ngay sau đó, một đại diện của gia đình tài phiệt đứng lên nói: “Điện hạ, Tân Thiên Vũ đã có công với Đại Ninh nhưng ba năm trước, anh ta chạy trốn, bỏ mất cơ hội rồi!”
“Thân mang tội, làm sao hắn xứng mặc chiếc mãng bảo này? Khương phiệt ta không phục, vẫn mong điện hạ thu hồi lại quyết định này
Khương Phiệt là một gia tộc có tiếng hơn năm trăm năm, hiện tại đang kiểm soát vận chuyển đường sắt, khai thác mỏ, thuốc lá,… của Đại Ninh và thực lực vô cùng mạnh. Ngay khi nói xong, các gia đình tài phiệt khác cũng đứng lên bày tỏ quan điểm của mình. “Chu Phiệt ta không đồng ý! “Vân Phiệt ta không phục!”
“Cơ Phiệt ta không phục! “Yến Phiệt ta cũng thể, không phục!
Những tiếng nói chống đối vang vọng khắp khán đài và đội lại cả thung lũng.
Sự thay đổi đột ngột này nằm ngoài dự tính của mọi người.
Ở đâu có người, ở đó có sông có hồi
Tân Vũ Phong được mệnh danh là “người đứng đầu trăm tưởng”, đương nhiên công lao của anh là hơn người, phong hoa tuyệt đại.
Nhưng sau tất cả, đó là vinh quang của anh!