Chương 443: Ngoan ngoãn nghe lệnh của đại nhân, hoặc là đừng mong thấy mặt trời ngày mai nữa!
Nhưng bác Chu chỉ là một người ở tầng chót dưới đáy xã hội, đã nghèo còn hai bàn tay trắng, sao lại quen được nhân vật như
vậy?
Vào lúc này, Tân Vũ Phong cúi đầu nhìn Tổng Thạch Thư từ trên cao nhìn xuống, dáng vẻ như đó là điều hiển nhiên.
“Tiểu Hầu gia, tôi nói Trung Dũng Hầu gặp tôi còn phải gọi tôi là bố, nhà họ Tống các người không phục à?”
“Không… Không phải.” Tống Thạch Thư lập tức lấp đầu liên tục, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ, lập tức giải thích: “Đại nhân! Có thể quỳ xuống gọi anh là bố là một vinh hạnh lớn lao nhất đời này. Nhà họ Tổng chúng tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, xông pha khói lửa không nề hà gì!”.
Đồng thời Tống Thạch Thư thầm mắng Phan Linh Kiều xối xả. Chọc ai không chọc, cứ hết lần này đến lần khác chọc phải người này! Người ta đường đường là Chiến thần Thiên Vũ, lập được công to, tên tuổi vang xa ngàn dặm, không có một người Đại Ninh nào có thể sánh bằng! Nếu là tình huống bình thường, lấy thân phận của Tổng Thạch Thư còn không có tư cách để gặp mặt Tần Vũ Phong.
Năm năm trước, bố anh ta là Trung Dũng Hầu đã từng vướng vào tranh đấu, đắc tội với mấy gia tộc quyền quý nổi tiếng đã có uy từ lâu, mà nhà họ Tống có nguồn gốc từ biên giới phía Bắc, đã từng bảo vệ vùng biên cương, thậm chí đã hy sinh trên chiến trường, sau khi chết mới được truy phong là hầu gia.
Mượn mối quan hệ này, Trung Dũng Hầu đã dẫn con trai mình tiến về biên giới phía Bắc, hai cha con chịu đựng cái rét buốt xương của mùa đông, quỳ hết một ngày một đêm bên ngoài lều mới gặp được Chiến thần Thiên Vũ.
Mà Chiến thần Thiên Vũ vẫn còn nhớ tới công lao của tổ tiên nhà họ Tống, bằng lòng ra mặt giải quyết phiền phức cho bọn họ. Cho nên không lâu sau, mấy gia đình giàu có kia cũng từ từ dàn xếp ổn thỏa, không truy cứu nữa.
Mà Trung Dũng Hầu cũng được đề bạt, thăng lên làm quan trị an ở thành động, không ngừng phát triển gia tộc lên từng bước!
Cho dù có nói Trung Dũng Hầu có được gia thế huy hoàng như hôm nay đều nhờ sự giúp đỡ của Tân Vũ Phong thì cũng không hề quá đáng, suốt đời không thể quên được công ơn này! Mà nếu Tân Vũ Phong bảo bọn họ làm chó, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi.
Kết quả bây giờ Phan Linh Kiều lại đi đắc tội với Tần Vũ Phong, đây không phải là tìm đường chết thì là gì?
“Đứng lên rồi nói đi!” Tân Vũ Phong cúi đầu nhìn anh ta, nhàn nhạt lên tiếng.
Tổng Thạch Thư vẫn không dám đứng lên, quỳ rạp trên đất như cũ.
“Hừ! Lệnh của đại nhân mà anh cũng dám chống lại ư?” Tiêu Mặc Chiến hừ lạnh một tiếng.
Tống Thạch Thư nghe vậy mới từ từ đứng dậy, trên mặt đều là vẻ kính sợ, sau lưng bị mồ hôi lạnh thẩm ướt.
“Đại nhân, anh đến Để Đô đột ngột quá, sao không báo trước với chúng tôi một tiếng, để tôi và bố chuẩn bị tiệc đón chào anh!” Tống Thạch Thư cung kính nói.
“Hôm nay tôi đến để đòi nợ của bậc cha chủ! Người tình bé bỏng này của cậu không những vay tiền không trả, còn lấy danh nghĩa của cậu để hoành hành ngang ngược!” Tần Vũ Phong lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên ý lạnh thấu xương.
Tống Thạch Thư nghe vậy, lập tức đứng dậy bước tới nắm lấy tóc Phan Linh Kiều, chửi ầm lên: “Cái con khốn nhà cô, lại gây chuyện cho ông đây! Hôm nay dù phải trả giá như thế nào, cô cũng phải được đại nhân tha thứ mới được!”
Phan Linh Kiều sợ đến vỡ mật, không ngừng khóc sướt mướt, phấn son trên mặt cũng bị trôi mất. Cô ta kiên trì tiến lên trước, tay cầm một ly rượu nhỏ chứa đầy rượu trắng cao độ.
“Thưa đại nhân, là… Là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ! Tôi kính anh một chén, xem như nhận sai với anh!”
Tân Vũ Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên ý không vui, lạnh lùng ra lệnh: “Nếu đã là nhận sai mà chỉ dùng một chén rượu thì qua loa quá! Đổi thành chai đi!”
“Sao ạ?” Phan Linh Kiều ngẩn ra.
Chai rượu đế đã được khui ra kia cũng cả lít, nếu như uống hết vào bụng, có lẽ cô ta sẽ ngất xỉu mất.
“Đại nhân, yêu cầu của anh cũng… Cũng hơi quá rồi… Hay là để tôi uống ba chén nhé!” Phan Linh Kiều đau khổ, định cò kè mặc cả, nhưng Tân Vũ Phong còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Thạch Thư đang đứng bên cạnh đã xông lên trước, tát chát chát vào mặt cô ta mười cái, phát ra tiếng gầm tức giận: “Con khốn kia, hoặc là ngoan ngoãn nghe lệnh của đại nhân, hoặc là đừng mong thấy mặt trời ngày mai nữa!”