Chương 589: Tuyệt vọng
Có thể thấy được sức sống của Lý Tông La và Thẩm Chiêu đang bị xói mòn giữa hai luồng sương đen kia, khuôn mặt trẻ tuổi của bọn họ nhanh chóng trở nên già nua, tiều tụy, làn da khô quắt, tóc lưa thưa.
Sương đen vừa biến mất thì hai người bị ném xuống phía dưới.
“Ừm!”
“Um!”
Mặc dù không trở thành hai cái xác không hồn giống như Vương Tây Hàn, hơi thở tức giận vẫn còn, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, bọn họ đều hấp hối và nằm xụi lơ trên mặt đất.
Tựa như hai ông già một trăm tuổi, vừa mới hoạt động kịch liệt, vì vậy mới mệt mỏi nằm trên mặt đất, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động được.
Nhìn thấy hai vị tông sự cường giả mất đi khả năng chống trả trong một thời gian ngắn, Hàn Cam Vọng càng trở nên tuyệt vọng.
Kẻ địch mạnh mẽ như vậy, kinh khủng như vậy…
Ông ta, làm sao ông ta có thể bảo vệ được nhà họ Hàn đây? “Trời ạ…”
Hàn Cam Vọng thở dài một tiếng.
Hoạt Diêm Vương thúc giục một tiếng: “Còn không mau mau giao Cửu Diệp Kim Liên ra đây? Nếu như tâm trạng của tôi tốt thì có lẽ sẽ cho các người toàn thây!”
Hàn Cam Vọng nắm chặt ta, cắn răng không nói.
Hoạt Diêm Vương thấy Hàn Cam Vọng một lúc lâu không trả lời, không nhịn được mà đưa tay về phía Hàn Cam Vọng.
“Ầm ầm!”
Một đoàn sương đen lập tức ngưng tụ ở trong tay của ông ta.
Dùng sức để chờ phát động!
Nhưng vào lúc này, Tần Vũ Phong bước lên phía trước: “Cửu Diệp Kim Liên đang ở trong tay của tôi, há lại cho một tên cặn bã như ông chạm đến?”
“Cặn… ?”
Hoạt Diêm Vương ngẩn ra, lúng ta lúng túng lặp lại.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Hoạt Diêm Vương không thể ngờ mọi chuyện sẽ thành như thế, Tần Vũ Phong lại còn dám ăn nói kiêu ngạo như vậy!
Thật là kiêu ngạo, anh lại dám gọi người mà tất cả mọi người đều phải sợ hãi như Hoạt Diêm Vương là tên cặn bã!
Thân thể của Hoạt Diêm Vương run lên, tinh thần chiến đấu cao độ và chiếc áo choàng được nâng lên cao đều rũ thấp xuống.
Một đôi mắt dưới lớp áo choàng nặng nề cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm ngoài sự kinh thường và hả hê trong suốt ngày hôm nay!
Đó là sự khiếp sợ!
Sự khiếp sợ khó có thể diễn tả được!
Đôi mắt của Hoạt Diêm Vương tỏa ra ánh sáng lạ thường: “Thằng nhãi chết tiệt, cậu… Làm sao mà cậu biết được?”