“Phó Tổng giám đốc Thành, ngài đã tới.”
“Phó Tổng giám đốc Thành, chú ý lời nói của cô một chút, cái gì gọi là Tổng giám đốc Liễu quên mất cô?”
“Lê Nguyệt Thiền, hóa ra là cô? Tôi nhớ rồi, lúc tôi đi cô chỉ là một thực tập sinh vừa tốt nghiệp đại học đúng không? Bây giờ đã biến thành Phó tổng rồi.”
Thành Bội nhẹ nhàng bâng quơ liếc Lê Nguyệt Thiền một cái, cười nhạt.
“Nhưng tôi khuyên cô nói chuyện khách khí với tôi một chút, công ty này, ngoài Tổng giám đốc Liễu ra, không ai có thể ngang hàng với tôi.”
“Cô...”
Khuôn mặt đẹp của Lê Nguyệt Thiền tràn đầy tức giận, đang muốn lý luận, Liễu Phi Tuyết gọi lại cô ấy.
“Lê Nguyệt Thiền.”
Lê Nguyệt Thiền quay đầu lại, cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
“Tổng giám đốc Liễu, cô ta không coi ngài ra gì.”
“Quay về.”
Giọng điệu Liễu Phi Tuyết lạnh nhạt, lại mang theo uy nghiêm không thể từ chối.
Lê Nguyệt Thiền phẫn nộ, nhưng không qua nữa, đứng bên cạnh Liễu Phi Tuyết.
Chỉ thấy Liễu Phi Tuyết đứng lên từ vị trí tổng giám đốc, từ trên cao nhìn xuống Thành Bội.
“Coi không báo một tiếng trở về, không ai biết, đương nhiên sẽ không báo cho cô.”
Thành Bội hài hước cười.
“Nói như vậy là do tôi sai?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đôi mắt Liễu Phi Tuyết băng giá, nhìn chằm chằm Thành Bội, giọng nói rét lạnh.
“Vậy được rồi.”
Thành Bội không thèm để ý cười, nhìn chằm chằm Liễu Phi Tuyết nói.
“Nhưng nếu tôi đã tới, vậy hội nghị cao tầng này có chỗ cho tôi nói chuyện chứ?”
“Đương nhiên.”
Liễu Phi Tuyết có chán ghét Thành Bội cũng không thể bỏ qua chức phó tổng của cô ta.
Thành Bội đi đến chỗ bàn tròn, lập tức có một vị lãnh đạo chủ động nhường vị trí.
“Phó Tổng giám đốc Thành, ngài ngồi vị trí của tôi đi.”
“Cảm ơn.”
Thành Bội cũng không từ chối, cười cảm ơn.
Cách nói năng ưu nhã, thành thục, so với Liễu Phi Tuyết lạnh như băng, bất cận nhân tình, Thành Bội càng dễ tiếp xúc hơn một chút.
Thành Bội ưu nhã ngồi xuống, ánh mắt đặt ở trên người Huỳnh Nhân, liếc mắt nhìn một cái, giọng điệu bình thản.
“Người này, tôi là người thứ nhất không đồng ý.”
“Tôi cũng không đồng ý.”
“Phó Tổng giám đốc Thành nói đúng, anh ta không có năng lực đảm nhiệm vị trí phó tổng.”
“Tổng giám đốc Liễu, chúng tôi biết anh ta là chồng của cô, nhưng cô làm như vậy cũng quá khó coi rồi.”
“……”
Trước mặt mọi người bị bác bỏ, Huỳnh Nhân không tức giận chút nào, anh vốn là một tay ngang, còn mang danh chồng của Liễu Phi Tuyết, người nào cũng sẽ cảm thấy Liễu Phi Tuyết nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bị cưỡng chế.
Đôi tay Liễu Phi Tuyết chống ở trên bàn hội nghị, lạnh giọng hỏi.
“Cho tôi lý do phản đối.”
Thành Bội bị những lời này chọc cười.
“Chuyện này còn cần lý do à? Tổng giám đốc Liễu, dù sao cô ngồi trên vị trí Tổng giám đốc lâu như vậy rồi, chẳng lẽ hai chữ ‘tị hiềm’ có ý nghĩa gì cũng không hiểu à?”
Lời này làm ánh mắt Liễu Phi Tuyết lạnh lùng, Huỳnh Nhân cũng nghe ý tứ trong lời nói của Thành Bội, vẻ mặt đông lạnh.
“Tổng giám đốc Liễu, cô thích tìm tên ăn bám không bản lĩnh, đây là việc riêng của cô, tôi không quan tâm, nhưng cô đưa người đó đến công ty một cách công khai, còn để anh ta làm phó tổng, có hơi không thích hợp đấy?”
Thành Bội bắt chéo chân, nhìn lãnh đạo bốn phía.
“Các vị ngồi đây đều là nòng cốt của Lệ Tinh, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, vị trí phó tổng dù thế nào cũng không đến lượt vị ăn bám kia của nhà cô, cô làm như vậy không khiến mọi người thất vọng à?”
Lời này có thể nói cực kỳ đâm tâm, Thành Bội rất thông minh, cũng không lấy lực lượng của mình đối nghịch với Liễu Phi Tuyết, mà là nhắc đến toàn bộ cao tầng, kích động cảm xúc bất mãn của bọn họ, lấy chuyện này đối địch với Liễu Phi Tuyết.
Lập tức, toàn bộ lãnh đạo cao tầng đều tức giận, chỉ mũi dao về phía Liễu Phi Tuyết.
“Tổng giám đốc Liễu, chuyện này chắc chắn phải giải thích rõ ràng.”
“Đúng vậy, chúng tôi không làm nữa.”
“Anh ta đúng là chồng của cô, nhưng để anh ta làm phó tổng, chúng tôi không đồng ý. Hơn nữa, truyền ra còn sẽ làm thanh danh Lệ Tinh chúng ta bị hỏng.”
“……”
Âm thanh phản kháng càng ngày càng tăng, Liễu Phi Tuyết lại im lặng.
Huỳnh Nhân cũng không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn tất cả, không phải anh không muốn nói, mà là...không thể nói.
Đúng như Thành Bội nói vậy, bây giờ anh còn không phải người của Lệ Tinh, ở trong phòng hội nghị này chỉ có một chúa tể, đó chính là Liễu Phi Tuyết.
Thấy Liễu Phi Tuyết không nói lời nào, Thành Bội còn tưởng rằng cô sợ, không khỏi nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh không dễ phát hiện.
“Tổng giám đốc Liễu, tôi khuyên cô vẫn nên lý trí một chút, tôi hiểu cô gấp gáp tìm công việc cho thằng chồng vô dụng của mình, nhưng cô cũng không thể trực tiếp lấy vị trí phó tổng chứ.”
Cằm của Thành Bội khẽ nâng, ngón tay chỉ vào Huỳnh Nhân vẫn luôn im lặng từ đầu, đột nhiên giọng nói đề cao lên quãng tám.
“Cô nói cho tôi biết vì sao anh ta xứng làm phó tổng ở đây?”
Liễu Phi Tuyết vẫn im lặng, trong mắt Huỳnh Nhân ngồi ở phía sau càng tăng thêm sắc lạnh.
Im lặng thật lâu, Liễu Phi Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn quanh tất cả mọi người một cái.
Ánh mắt sắc bén, hơi thở nhϊếp người, lập tức, toàn bộ nhóm lãnh đạo đang xao động không có khí thế nữa, ánh mắt bất an.
Vốn Thành Bội đang tin tưởng cũng ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Liễu Phi Tuyết.
Trong lòng cũng có một chút lo lắng.
Chỉ thấy ánh mắt Liễu Phi Tuyết quét qua mỗi một vị lãnh đạo kháng nghị, rồi sau đó đôi môi đỏ khẽ mở, lạnh nhạt nói.
“Không cho giải thích, mọi người không làm nữa phải không?”
Trong lòng mọi người kinh ngạc, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn là cắn răng nói.
“Đúng vậy, chuyện này không công bằng với chúng tôi, chúng tôi muốn lấy lại quyền lợi.”
“Quyền lợi?”
Liễu Phi Tuyết cười lạnh.
“Người không có cống hiến cho công ty, nói gì đến quyền lợi?”
Mọi người lập tức ngây dại, sắc mặt Thành Bội cũng trầm, không nghĩ tới Liễu Phi Tuyết dám ở hội nghị cao tầng nói ra loại lời như vậy, không sợ mất lòng nhân viên sao?
Nhưng mà, câu nói tiếp theo mới thật sự khiến tất cả mọi người da đầu tê dại.
“Nếu mọi người không muốn làm nữa, vậy chạy lấy người đi, trước giữa trưa, mọi người chuẩn bị xong đơn từ chức, giao vào tay tôi.”
Đoàng.
Lời này vừa nói ra, giống như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người dại ra, bao gồm cả hai bị phó tổng Lê Nguyệt Thiền và Thành Bội.
Hai người nghi ngờ mình nghe nhầm, Liễu Phi Tuyết muốn sa thải mọi người.
Lê Nguyệt Thiền nôn nóng, vội vàng khuyên can.
“Tổng giám đốc Liễu, cô đang nói cái gì, sa thải nhiều người như vậy, công ty không chỉ sẽ làm mọi người thất vọng mà còn khiến toàn bộ hạng mục đang tiến hành bị đình chỉ.”
Nhưng vẻ mặt Liễu Phi Tuyết vẫn lạnh lẽo.
“Không sao cả, chỉ cần đoàn đội trung tâm không đổi, biến động nhân viên bao lớn tôi đều có thể chấp nhận.”
“Thật ra, cho dù lần này không ra tay, ngày sau tôi cũng sẽ ra tay rửa sạch những con sâu mọt tiền lương không xứng với năng lực.”
Lãnh đạo phản đối Liễu Phi Tuyết mặt xám như tro tàn, dại ra.
Những người này lấy từ chức để bức bách, vốn không muốn thật sự từ chức, mà muốn lấy được càng nhiều quyền lợi từ trong tay Liễu Phi Tuyết mà thôi.
Thành Bội cũng không nói nên lời, ngón tay run nhè nhẹ.
Vốn mục đích của cô ta chỉ là muốn ra oai phủ đầu Liễu Phi Tuyết, không ngờ tới chính cô lại nóng nảy như vậy, vì thằng chồng vô dụng của mình mà sa thải nhiều người như thế, thật là thu hoạch ngoài ý muốn.
Sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên hưng phấn.
“Liễu Phi Tuyết, đây chính là cô nói, đừng có hối hận.”
Liễu Phi Tuyết lạnh lùng.
“Cô nói, anh ấy có chỗ nào xứng làm phó tổng có đúng hay không?”
Thành Bội có chút sợ hãi ánh mắt Liễu Phi Tuyết, nhưng nhìn Huỳnh Nhân vẫn đang bình tĩnh, cio cũng quyết định chắc chắn, cắn răng nói.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
“Thứ nhất, anh ấy không phải người của tập đoàn Lệ Tinh, không hiểu biết về nghiệp vụ công ty.”
“Thứ hai, anh ấy đã cống hiến gì cho Lệ Tinh à?”
“Thứ ba, có phải cô cảm thấy cô là giám đốc thì có thể muốn làm gì thì làm.”
Liên tục ba câu chất vấn, Thành Bội cũng từ từ đứng lên, đối chọi gay gắt với Liễu Phi Tuyết.
“Được, tôi sẽ nói cho các vị biết, tại sao tôi để Huỳnh Nhân làm phó tổng.”
“Không phải bởi vì anh ấy là chồng của tôi, mà bởi vì, tập đoàn Lệ Tinh có hôm nay, toàn bộ đều dựa vào anh ấy.”
Giọng của Liễu Phi Tuyết tăng lên, chỉ vào Huỳnh Nhân nói.
“Không nói chuyện khác, chỉ riêng tám trăm triệu tài trợ, chính là do anh ấy kéo tới.”
“Mấy người đang ngồi đây ai có năng lực này?”
Chất vấn mạnh mẽ khiến tất cả mọi người ở đây choáng váng.