TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3947

Chương 3947:

Nếu cô còn nói thêm bất cứ câu nào liên quan đến tôi thì tôi sẽ khiến cô không thể mở miệng ra được nữa đấy Có lẽ là vì trước đây bị bắt nạt và khinh rẻ quá nhiều lân nên bây giờ khi đối mặt với Nguyễn Mộc Trà thì cơn giận —¬ của Nguyễn Minh Tú lúc nào cũng chỉ trực chờ để bùng nổ. Sau khi nói xong, không còn tâm trạng để ăn cơm nữa nên cô ấy ngồi khoanh tay ở một bên chờ Nguyễn Kiến Định.

Nguyễn Kiến Định không vội vàng mà cứ ăn chậm rãi như vậy. Thấy Nguyễn Minh Tú không động tay động chân nên Nguyễn Kiến Định bắt đầu đút cho cô ấy ăn, cứ ăn từng miếng từng miếng như vậy, cuối cùng cũng lấp đầy dạ dày của hai người.

Sau đó anh ta buông bát đũa xuống rồi lấy khăn ướt lau khô miệng giúp cô gái nhỏ của mình, đồng thời lau sạch từng ngón tay cho cô ấy.

Sau khi tự mình dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, anh ta nhanh chóng dắt cô ấy lên lầu.

Khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước lên lầu, sắc mặt Nguyễn Mộc Trà nhanh chóng trở nên tái nhợt, cô ta nhanh chóng lao tới đứng chắn trước mặt Nguyễn Minh Tú.

“Chị à, em có chút chuyện muốn nói với chị. Chị có thể cùng em đến thư phòng một chút được không?” Nếu muốn dùng lý do này để đi lừa gạt người khác thì chắc chắn là không thể nào, không kịp đợi Nguyễn Minh Tú trả lời, cô ta lại nói tiếp: “Là chuyện có liên quan tới chuyện mười lăm năm về trước.”

Trong cuộc đời mỗi người luôn sẽ có hai suy nghĩ không có cách nào cởi bỏ được, cũng không có cách nào có thể quên được. Diệp Minh Tú vốn muốn vòng qua người cô ta thế nhưng khi nghe thấy thế thì nhanh chóng ngừng lại, bình tĩnh nhìn Nguyễn Mộc Trà một hồi lâu.

Lúc Nguyễn Mộc Trà đang tưởng rằng Nguyễn Minh Tú sẽ không thèm quan tâm, không muốn đi cùng với cô ta thì Nguyễn Minh Tú đột nhiên buông lỏng tay của Nguyễn Kiến Định.

“Anh Kiến Định, em có một số chuyện cần phải nói với cô ấy. Anh cứ về phòng trước đi.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay sang cười với Nguyễn Kiến Định một cái. Chẳng qua là nụ cười này có phần hơi gượng gạo mà thôi, nhìn qua trông như đang cố gắng nặn ra vậy.

Nguyễn Kiến Định gật đầu một cái, sau đó quay sang xoa xoa gương mặt nhỏ bé của cô ấy rồi cúi người hôn nhẹ một cái lên gò má của Nguyễn Minh Tú: “Nếu em không muốn cười thì cũng không cần cười. Anh sẽ về phòng trước chờ em, có chuyện gì thì nhớ phải nói với anh đấy, anh sẽ luôn ở đây để lắng nghe em.”

“Được, chờ tới khi em quay lại sẽ nói cho anh biết.” Cố gắng kiềm nén sự xúc động trong lòng, Nguyễn Minh Tú nhanh chóng xoay người đi theo Tôi Mộc Trà.

Nguyễn Kiến Định nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, sau đó anh ta nhanh chóng xoay người trở về phòng, nhìn cửa sổ đang bị đóng chặt mà nhíu mày một cái, đi tới mở cửa ra lần nữa.

Sau khi mở ra, anh ta nhanh chóng đưa mắt kiểm tra xung quanh một lần nữa, sau khi nhìn thấy không có gì khác thường thì cũng không để tâm lắm.

Sau đó, Nguyễn Kiến Định đi đến ngồi xuống chiếc ghế trên sân thượng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tư Mộ Hàn để hỏi về tình hình công ty.

Thế nhưng điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên tiếng “Reng… Reng… Reng…., chiếc điện thoại không ngừng chuyển động trên tay anh ta.

Trên màn hình điện thoại chỉ hiện lên một dãy số, không có tên của ai cả thế nhưng đôi chân mày đậm của Nguyễn Kiến Định nhanh chóng nhíu lại, anh ta nhanh chóng bấm nút nhận.

Đường dây điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia truyền tới một tiếng thở d ốc đầy mãnh liệt, ngay sau đó âm thanh trầm thấp của một người đàn ông nhanh chóng vang lên: “Anh Kiến Định, chúng tôi đã bị phát hiện rồi. Abel đã tự mình quay về, người của chúng ta bị bắt đi khoảng bảy tám người gì đó. Ngoại trừ Vũ Nguyên Hải vẫn tạm thời chưa xác định được vị trí rõ ràng ra thì những người còn lại đều đã bị bắt nhốt, bây giờ tôi đang…

“Ở bên kia, phát hiện mục tiêu, mọi người mau chóng tới đây đi, ở..” Người kia vẫn còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên âm thanh náo nhiệt. Nguyễn Kiến Định loáng thoáng nghe được mấy câu, sắc mặt anh ta nhanh chóng trầm xuống.

| Tải iWin