Chương 3955:
Tư Mộ Hàn đột nhiên thấp giọng: “Về phòng ngủ sớm một chút, chắc hẳn Nguyễn Minh Tú vẫn còn đang đợi em kìa, anh cúp máy trước nhé.”
Nguyễn Tri Hạ: “…” Từ bao giờ mà lãi của cô lại biến thành một trò vui như thế? Câu đầu tiên đã khiến cô gục ngã!
Thế nhưng lúc này cũng không thích hợp để nói nhiều như thế, nếu cân nhắc đến vấn đề thời gian thì chắc hẳn bây giờ Tư Mộ Hàn vẫn còn đang làm việc, Nguyễn Tri Hạ cũng không dám níu kéo anh nữa.
Sau khi cúp máy, cô nghiến răng nghiến lợi nhắn một câu cho anh: “Lãi của em đâu cái tên lừa gạt này!”
Tư Mộ Hàn vẫn còn chưa trả lời cô, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng nổi nóng: “Tổng giám đốc Mộ Hàn, nếu năm giây nữa mà anh không trả lời em thì em sẽ nâng lãi lên đấy!”
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
Tư Mộ Hàn trả lời: “Tổng giám đốc Tri Hạ đây muốn tăng lên bao nhiêu?’ Nguyễn Tri Hạ sửng sốt nhìn tin nhắn của anh một chút, hoàn toàn hết ý kiến: “…
Người này cố ý không trả lời cô là đang chờ cô tăng lãi đấy à! Sao có người có thể hăng hái đến mức này chứ! Thế nhưng người này cũng đáng yêu đấy chứ. Cho đến tận bây giờ tim cô vẫn đập vô cùng mạnh, vui sướng như muốn bay ra khỏi lồng ngực, gương mặt cô nhanh chóng đỏ bừng.
Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng đứng dựa vào tường trả lời lại anh, thế nhưng dù sao thì cô cũng không muốn xấu hổ như thế.
Nguyễn Tri Hạ nhắn cho anh biết tình hình ở nhà mấy ngày gần đây, hơn nữa cũng kể cho anh biết những chiến công của cô trong mấy ngày qua. Lúc nào chơi thì cô chơi rất vui vẻ nhưng mỗi tối khi về nhà cô đều luôn nhớ tới anh.
Tư Mộ Hàn gọi điện cho cô chắc chắn là vì đang nhớ đến cô, nếu không thì lúc này chắc hẳn anh đã đi ngủ mất rồi.
Hai người nhắn tin qua lại một hồi lâu, Tư Mộ Hàn nhắn lại bảo cô mau đi ngủ đi, sau đó thì cũng không nhắn gì lại cho cô cả. Tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh tựa như chìm sâu xuống đáy biển vậy, không có bất cứ tin nhắn nào được gửi lại. Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng cất điện thoại rồi quay về phòng.
Tư Mộ Hàn cầm điện thoại đọc tin nhắn mà ban nãy cô vừa gửi, ánh mắt anh tràn đầy vẻ nhung nhớ và khát khao.
Chờ cho đến khi tất cả mọi người đều được giải quyết xong, chờ cho Nguyễn Hướng Minh có thể tự mình đảm đương một phần, chờ cho tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc của riêng mình. Anh sẽ đưa cô gái nhỏ này rời khỏi đây, cùng trải qua thế giới của riêng hai người họ, cùng cô đi vòng quanh thế giới!
Trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng, thời gian ban đêm trôi qua tương đối mau, Tư Mộ Hàn dường như cũng không hề chợp mắt một chút nào. Bây giờ anh đang ở một nơi rất gần với biệt thự của Tần Văn Hưng, thậm chí anh còn đang đứng trên ban công, anh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong biệt thự.
Tư Mộ Hàn cũng không có sở thích muốn rình rập người khác, anh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay mặt đi, vẻ mặt không cảm xúc quay trở về phòng. Anh nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo, lặng yên không một chút tiếng động đi tới biệt thự nơi Dương Thừa Húc đang ở.
Lúc anh vừa đi tới cửa, đúng lúc nhìn thấy Dương Thừa Húc ra khỏi cửa. Tư Mộ Hàn nhíu mày, trời vừa mới sáng mà anh ta đã ra ngoài, Dương Thừa Húc đúng là khiến anh nhìn với cặp mắt xưa, không ngờ anh ta lại chăm chỉ như thế, ngược lại lại giống với người bình thường.
Anh không đi tới nữa, thế nhưng Dương Thừa Húc liền phát hiện ra có gì đó không đúng, mím môi xoay người nhìn sang. Khi nhìn thấy là Tư Mộ Hàn thì chậm rãi thở ra một hơi, nghiến răng chạy tới nói: “Trước tiên mau vào đây trước đẫ, nơi này không phải nơi để nói chuyện!”
Vừa nói anh ta vừa cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người quản gia, sau đó đưa Tư Mộ Hàn về nhà lần nữa, nhanh chóng đi lên một căn phòng trên lầu ba.
“Lần này tổng giám đốc Mộ Hàn tới đây là vì muốn biết điều gì? Hay chẳng qua chỉ đơn giản muốn đến xem tôi có làm việc chăm chỉ hay không?”