“Hả? Quẹt thẻ?” Lâm Viện còn chưa kịp phản ứng lại.
Trái lại Thẩm Nghiên Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, người có thể sống ở biệt thự hướng biển thì đối với chút tiền ấy đương nhiên không có gì đáng kể cả.
Phương Dạ nhíu mày nói: “Tôi có thể thanh toán đầy đủ, nếu không thể quẹt thẻ thì xong đời rồi, cô muốn tôi đi đâu lấy nhiều tiền mặt như vậy chứ?”
Lâm Viện mở to hai mắt nhìn: “Đợi một chút, ý của ngài là, ngài sẽ mua chiếc xe này sao?”
“Nếu không thì sao?” Phương Dạ dở khóc dở cười nói: “Sao thế, chiếc xe này là hàng không bán sao?”
“Không không không, không phải, tôi chỉ là tò mò thôi, chiếc xe kia ngài vẫn chưa liếc mắt nhìn một cái, tại sao lại đột nhiên quyết định mua chứ?”
“Bởi vì tôi muốn thấy có người trồng cây chuối trong sảnh triển lãm.” Phương Dạ cười gian xảo: “Cô biết đấy.”
Thẩm Nghiên Nhi có chút không hiểu vì sao: “Phương Dạ, trồng cây chuối là ý gì vậy?”
Thính lực của cô ấy cũng không biếи ŧɦái như vậy, đương nhiên không biết Phương Dạ đang nói cái gì.
“Không có gì, đợi lát nữa xem kịch hay là được rồi.”
“Mời… mời ngài sang bên kia đợi một chút, tôi lập tức đi lấy máy OS và hợp đồng mua xe!” Lâm Viện thấy Phương Dạ dường như không giống nói đùa, cô ấy hưng phấn gần như không nói nên lời.
Phương Dạ mỉm cười nói: “Thả lỏng một chút, đừng quá kích động, chúng tôi đợi cô, đúng rồi, các cô có gì uống không, nếu có làm phiền đưa qua đây một chút, đi dạo lâu quá hơi khát nước rồi.”
“Vâng, có ạ, tôi sẽ lập tức quay lại!”
Nhìn thấy Lâm Viện vội vàng chạy trở lại suýt nữa thì gãy gót giày, mấy nhân viên kinh doanh kia nhất thời cảm thấy có chút bối rối.
“Quản… quản lý, vị khách kia đã quyết định mua chiếc xe kia, chuyển… chuyển khoản toàn bộ!”
“Cái gì?”
Sau khi nghe thấy lời của Lâm Viện, mọi người đều há hốc mồm.
Mấy năm qua trong phòng triển lãm xe quốc tế, có rất nhiều người đã bỏ ra chục triệu để mua xe, nhưng thực sự không có được nhiều người hào phóng như Phương Dạ.
Người ta còn không thèm lại gần xem xe nữa, chỉ nhìn bảng báo giá rồi chuyển khoản, thực sự là quá hào phóng rồi.
“Trời ạ, nếu như vị khách này thật sự mua xe, vậy chẳng phải tiền hoa hồng tháng này của Lâm Viện đã phá kỷ lục sao?”
“Điều này còn cần phải hỏi sao, nhân viên kinh doanh giỏi nhất không phải là cô ấy thì là ai nữa.”
“Hơn nữa nó vẫn còn là một chiếc xe trưng bày, hoa hồng còn cao hơn rất nhiều so với xe sản xuất!”
“Tôi thật sự ngốc quá đi mất, tại sao vừa rồi lại không ra đó tiếp đón người ta chứ, cơ hội tốt như vậy lại nhường cho Tiểu Viện…”
Mấy nhân viên kinh doanh kia đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi, hận không thể quăng cho bản thân hai cái bạt tai.
Sau khi quẹt thẻ và ký hợp đồng xong, hai người mới chậm rãi đến nơi trưng bày hàng xem xe.
Lúc Lâm Viện đang hào hứng giới thiệu thì Phương Dạ đột nhiên vỗ đùi.
“Hỏng bét!”
Thẩm Nghiên Nhi và Lâm Viện đồng thời bị dọa sợ.
“Sao thế Phương Dạ?”
“Chiếc xe này hình như chạy bằng điện…”
“Hả, vậy làm sao bây giờ?” Thẩm Nghiên Nhi đối với xe cộ căn bản là không biết gì cả, sau khi nghe nói như thế còn tưởng rằng có gì đó không ổn, nhất thời có chút hoang mang lo sợ.
Mà Lâm Viện cũng cho rằng đối phương muốn đổi ý đòi lại tiền, lúc trong lòng đang lo lắng bất an thì Phương Dạ lại nói.
“Quên đi quên đi, tiền đã thanh toán rồi, cô xem xem giải quyết như thế nào trước đi.”
Lâm Viện thiếu chút nữa nước mắt rơi đầy mặt, người có tiền đúng là người có tiền, mua xe trên chục triệu chẳng khác gì tiện tay mua cây kem bên đường.
Sau khi mở ra mới phát hiện rằng mùi vị không đúng.
Ồ thì ra đây không phải là hương vani sao?
Thôi bỏ đi bỏ đi, ăn tạm vậy.
Hai cái như nhau cả.
Dù sao cũng có tiền, thích tùy hứng!
Tiền đã trả rồi, đương nhiên nhân viên chuẩn bị giao xe, thấy nơi trưng bày hàng bận rộn, những vị khách tham quan ở phía dưới nhất thời bàn tán sôi nổi.
“Không phải chứ, chiếc xe trưng bày kia thực sự đã được bán sao?”
“Có gì mà phải ngạc nhiên chứ, Hoa Hải vốn dĩ nhiều đại gia mà, năm ngoái không phải có chiếc Bugatti Veyron còn chưa kéo đến sảnh triển lãm đã bị mua mất rồi.”
“Người mua xe hình như là một cô gái trẻ xinh đẹp, nếu như cô ấy có thể nhìn trúng tôi thì tuyệt vời quá rồi.”
“So với cậu tôi còn đẹp trai hơn nhiều, dựa vào cái gì mà không nhìn trúng tôi chứ?”
“Bởi vì tôi có tài năng trời ban đấy, cậu hiểu mà!”
“Cắt, tôi còn có thể uốn dẻo nữa đấy…”
Lúc Phương Dạ đang chờ giao nhận xe, Willa đang gõ cửa phòng nghỉ.
“Mời vào!” Tiền Phát đã sớm sốt ruột không chịu nổi rồi vội vàng nói.
Sau khi Willa đẩy cửa ra, phát hiện trên bàn trà có một bình cà phê đang bốc lên hơi nóng.
“Tiền tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, nghe nói cô đến từ Belarus, chắc hẳn cô đã nghiên cứu rất kỹ về cà phê, cho nên muốn để cô giúp tôi thử xem hương vị thế nào.” Tiền Phát rất bình tĩnh khóa cửa trước, sau đó mỉm cười nói: “Mời ngồi, không cần khách khí.”
“Cảm ơn.” Willa tư thế ưu nhã ngồi trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy đôi chân dài với đường cong hoàn mỹ, Tiền Phát chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, nóng lòng muốn bổ nhào lên phía trước để thưởng thức một chút.
Anh ta hít sâu một hơi, lặng lẽ nhắc nhở bản thân bình tĩnh một chút, bây giờ thời gian vẫn chưa chín muồi, cũng không thể quá lộ liễu được…
Sau khi nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tiền Phát, trong lòng Willa cảm thấy có chút không ổn.
Sớm đã nghe nói trong giới người mẫu xe hơi này vô cùng hỗn loạn, tên nhóc này không phải muốn ra tay với mình chứ?
Cần phải đề phòng một chút!
Tiền Phát rót cho cô ta một tách cà phê, sau đó cười híp mắt nói: “Lại đây, nếm thử cà phê tôi đích thân xay đi, hôm nay vừa vặn được vận chuyển bằng máy bay từ Mexico tới.”
“Cảm ơn.” Willa nhận lấy tách cà phê, lúc đang do dự có nên uống hay không, thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
“Thật ngại quá, tôi nhận điện thoại trước đã.” Quản lý Tiền bất đắc dĩ, chỉ đành cầm điện thoại lên.
“Alo, có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Tiền, có chuyện này tôi nghĩ cần phải báo cáo với ngài một chút.”
Tiền Phát không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì mà vội vàng như vậy, có chuyện mau nói, có rắm mau thả, tôi đang bận!”
“Tổng giám đốc Tiền, đây chính là tin tức tốt, Visio được người ta mua rồi.”
“Cái gì, chiếc xe trưng bày kia vậy mà có người mua sao?” Tiền Phát sau khi nghe xong nhất thời mặt mày hớn hở: “Cái này kiếm được lãi lớn lắm, bán giá bao nhiêu?”
“Khách hàng không mặc cả, cứ thanh toán theo bảng báo giá đã chuẩn bị trước đó!”
“Ha ha ha, chuyện này rất là bình thường, người có thể mua được Visio, đương nhiên sẽ không để ý chút tiền nhỏ đấy, được rồi, chuyện này tôi biết rồi, từ bây giờ trở đi đừng làm phiền tôi nữa, hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rõ, hiểu rõ rồi ạ, ngài tiếp tục bận rộn đi, tôi cúp máy trước.”
Nhân lúc anh ta đang nhận điện thoại, Willa lén lút đổ tách cà phê ra phía sau ghế sô pha.
Lúc quay lại thấy tách cà phê đã trống, Tiền Phát nhất thời mặt mày hớn hở.
Trong cà phê đã bị anh ta bỏ thuốc, chỉ cần qua ba đến năm phút là có hiệu quả rồi.
Tiền Phát hỏi: “Willa à, hương vị cà phê này thế nào?”
Willa đáp: “Hương vị tốt lắm, so với những loại cà phê tôi uống trước kia thì ngon hơn nhiều.”
“Có muốn uống một tách nữa không?”
“Không cần đâu, ở quê hương chúng tôi có một quy tắc, một ngày chỉ uống một tách cà phê thôi.” Willa mỉm cười nói.
“Ồ, còn có quy tắc kỳ lạ như vậy sao?” Tiền Phát mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nói thêm gì nữa, dù sao lượng thuốc trong tách cà phê kia cũng quá đủ rồi.