TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 166: Phiếu mua hàng Lamborghini

Phạm Ngọc Lan lớn tiếng nói: “Tao là chị hai của mày!”

Phạm Nam trong phút chốc đã không còn buồn ngủ nữa.

“Chị, tìm em có chuyện gì sao?”

“Nam à, tiền mà hôm trước em mượn chị, không phải em nói hôm nay sẽ trả sao?”

Phạm Nam không chút để tâm, nói: “Chị, không phải chỉ có mười mấy vạn thôi sao, chị gấp gáp như vậy làm gì?”

“Nam à, hôm em mượn tiền chị đã nói rồi, tiền này là tiền mua xe của anh rể em, hai ngày nữa em nhất định phải trả lại cho chị, bây giờ nhà tụi chị đã ký hợp đồng với cửa hàng 4S rồi…”

“Chị, điện thoại của em sắp hết pin rồi, em cúp máy trước đây, khi nào sạc pin xong sẽ gọi lại cho chị, tút tút tút…”

“Alo alo alo, alo alo?”

Nghe thấy em trai ở bên kia đã cúp máy, Phạm Ngọc Lan suýt nữa đã tức đến nổ tung.

Phương Vân oán hận nói: “Tôi còn tưởng thằng này sau khi làm chủ thì sẽ biết suy nghĩ hơn, không ngờ vẫn không đáng tin như vậy, tiền mà đã đến tay nó thì sẽ không thể trở lại nữa!”

Phạm Ngọc Lan nói: “Ông xã, dù sao bây giờ tiền cũng không đủ, hay là chúng ta khoan hãy mua xe nhé?”

Cô gái bán hàng nghe thấy câu này thì lập tức xụ mặt xuống: “Ông à, tôi đã ký tên lên hợp đồng này rồi, nếu ông nuốt lời, chúng tôi sẽ rất khó làm việc!”

Lần này đến lượt Phương Vân lúng túng: “Cô à, nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, trong một lúc cũng không thể mua nổi xe.”

Tề Kiến Quốc cười ha ha một tiếng: “Ông Phương, ông không có tiền đúng không, cầu xin tôi đi, ông cầu xin tôi tôi sẽ cho ông mượn, muốn bao nhiêu cứ mở miệng là được!”

Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Anh yêu à, anh phải cẩn thận đấy, bọn họ mượn tiền rồi chưa chắc đã trả lại nổi đâu.”

“Sợ gì chứ, chỉ cần có giấy mượn nợ là được rồi, không trả nổi không phải là còn căn nhà sao?”

“Vậy không phải là đến chỗ ở cũng không còn sao, vì mua chiếc xe mà bán cả căn nhà, người nhà này có phải có bệnh không?”

“Anh thấy chắc là vậy rồi, ha ha ha ha ha…”

Hai người kẻ xướng người hoạ, dường như muốn khiến cho Phương Vân và Phạm Ngọc Lam tức đến ngất xỉu.

Phương Dạ thản nhiên liếc bọn họ một cái, đột nhiên nói với cô gái bán hàng: “Người đẹp, chúng tôi chắc chắn sẽ mua xe, nhưng không phải là chiếc này.”

Anh vừa nói câu này, mấy người trong đại sảnh đột nhiên đều ngây ra.

Cô gái bán hàng nghi ngờ nói: “Vậy anh muốn mua chiếc nào?”

“Chắc đại lý xe nhập khẩu ở bên cạnh cũng cùng hãng với các cô đúng không?”

“Đúng là chúng tôi đều là của cùng một chủ.” Cô gái bán nàng nghi ngờ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ anh muốn mua xe bên đó?”

Phương Dạ nghiêm túc gật gật đầu: “Không sai, tôi cảm thấy cha tôi thích hợp lái chiếc xe đắt tiền hơn.”

Phạm Ngọc Lan bị câu nói của anh dọa sợ: “Con trai à, con đang nói linh tinh cái gì vậy?”

Phương Vân trừng bà ấy một cái: “Đều tại bà, vì cái thằng Phạm Nam mà khiến con trai chúng ta tức đến hồ đồ luôn rồi!”

Cô gái bán hàng nghe thấy thì đột nhiên mặt đen thui, một nhà ba người này quả nhiên không có ai là cây đèn cạn dầu, người này còn không đáng tin hơn người kia!

Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di thì lại vui mừng khôn xiết, hoàn toàn xem bọn họ thành xiếc khỉ.

“Cha mẹ, con đang nói nghiêm túc.” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Người đẹp, làm phiền cô dẫn đường.”

Phương Vân đè thấp giọng nói: “Thằng nhóc thối, xe nhập khẩu bên kia chiếc nào cũng phải mấy chục vạn trở lên, con lấy đâu ra tiền mua?”

“Cha cứ yên tâm, con nói mua được là mua được!” Phương Dạ cho ông ấy một ánh mắt yên tâm.

Trong lúc cô gái bán hàng vẫn còn nghi ngờ, ngược lại Tề Kiến Quốc đã lên tiếng nói giúp: “Người đẹp, cô cứ dẫn bọn họ qua đó xem đi, dù sao cô cũng đâu bị tổn thất cái gì, nói không ngừng người ta thật sự có tiền mua đấy, vậy thì không phải là cô kiếm được một số tiền lớn rồi sao?”

Hoa hồng khi bán được một chiếc xe nhập khẩu đương nhiên là nhiều hơn rất nhiều so với xe sản xuất trong nước rồi, cô gái bán hàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đưa mấy người Phương Dạ đi qua đó.

“Đi thôi cục cưng, chúng ta đi theo qua đó tiếp tục xem kịch nào, ha ha ha ha!” Tề Kiến Quốc nháy mắt nói với Hoàng Bội Di.

Hoàng Bội Di cười nói: “Với giá nhà ở huyện Lê, chỉ sợ có bán cả căn nhà cũng không mua nổi một chiếc xe nhập khẩu nhỉ?”

“Mua một chiếc Beetle chắc là vẫn được…”

Trên đường đi, Phương Vân vẫn hơi không dám tin: “Con trai à, thành thật nói cha nghe xem, con lấy đâu ra tiền mua xe, có phải là của cô Tô cho con không?”

“Cha, con sẽ không xài tiền của phụ nữ đâu.” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Nói thật với hai người vậy, con không có tiền.”

Hai người già nghe thấy thì mặt lập tức xanh lét: “Không có tiền con còn nói muốn mua xe nhập khẩu?”

Phương Dạ cười hí hí một tiếng: “Ai đặt ra quy định rằng không có tiền thì không thể mua xe?”

Phương Vân mắng: “Thằng nhóc thối này, con không có tiền chẳng lẽ người ta lại tặng không cho con?”

“Cha nói vậy, thì cũng không khác gì với tặng không đâu!” Phương Dạ thần bí nói: “Lần trước siêu thị bên cạnh tiệm trà sữa có hoạt động rút thăm trúng thưởng, hai người đoán xem con trúng cái gì?”

Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thanh hỏi: “Trúng cái gì?:

“Một tấm phiếu mua hàng Lamborghini!” Phương Dạ cười híp mắt nói: “Tấm phiếu này có thể dùng trên cả nước, mặc dù tên gọi là vậy, nhưng thực ra mua xe gì cũng được, chỉ cần dưới hai trăm vạn là được, một đồng cũng không cần trả!”

Phương Vân tỏ vẻ không thể tin được: “Con trai à, có phải con đang khoác lác không, trên đời này làm gì có phiếu mua hàng thế này?”

Phạm Ngọc Lan cũng không tin: “Đúng vậy, phiếu mua hàng của người ta đều chỉ là giảm một ít tiền thôi, làm gì có kiểu trả hết tiền như của con, lừa gạt mẹ con không có kiến thức phải không?”

Phương Vân càng nghĩ càng thấy không đúng: “Hay là chúng ta chuồn đi, đừng ở lại đây để mất mặt nữa.”

“Muốn chuồn à, không có cửa đâu!”

Không ngờ câu này đã bị Tề Kiến Quốc ở đằng sau nghe thấy.

“Không cần chuồn, cha mẹ, con thật sự không lừa gạt hai người, một lát nữa hai người sẽ biết ngay thôi.”

Hai người bất lực, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau con trai.

Sau khi vào phòng trưng bày xe nhập khẩu, Phương Dạ hỏi thẳng: “Người đẹp, chiếc SUV đắt nhất của bên cô là chiếc nào?”

“Đắt nhất?” Cô gái bán hàng do dự một lúc, chỉ chiếc Audi màu đen, nói: “Đắt nhất chính là chiếc Audi Q8 đó, phiên bản 2020, công suất động cơ 3.0, có giá 118 vạn.”

Phương Dạ gật gật đầu: “Vừa đúng, chỉ cần giá không vượt quá 200 vạn là được. Tôi lấy chiếc xe này, bây giờ cô đi làm thủ tục đi.”

Cô gái bán hàng ngây ra trong phút chốc, anh chàng trẻ tuổi này mua xe cũng quá qua loa rồi, nhìn một cái là quyết định mua ngay?

“Nhóc con, chiếc xe một trăm mấy vạn, cậu lấy gì để mua, có bán cả ba người cũng không đủ tiền để mua đâu, đừng có lừa gạt người đẹp nhà người ta!” Tề Kiến Quốc nở nụ cười giả tạo, nói.

Hoàng Bội Di cười yêu kiều, nói: “Anh yêu à, anh đừng nói nữa, thực ra thằng nhóc này cũng khá đẹp trai mà, em biết có mấy bà giàu có thích kiểu trai trẻ thế này, cần cù chăm chỉ được bao nuôi ba hay năm năm, cậu ta thật sự mua nổi Audi cũng không chừng!”

Mặc dù trong lòng cô gái bán hàng rất phức tạp, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Cho hỏi anh trả hết hay trả góp?”

Phương Dạ nói không chút do dự: “Trả hết, nhất định phải trả hết.”

“Vậy quẹt quả hay là?”

“Quẹt phiếu.”

Phương Dạ lấy một tấm giấy từ trong túi ra, đó là tấm danh thϊếp mà trước đó người đàn ông đầu đinh đã đưa cho anh…

| Tải iWin